Nhìn đại mỹ nhân chầm chậm đi xuống cầu thang, Bạch Thu Nhiên còn ngạc nhiên hơn cả lúc phát hiện bố chồng tương lai là ông chủ của mình, không dằn được lòng mà thì thầm vô tai bạn trai tổng tài: “Không phải chị anh thật à?”
Cô vẫn không thể tin nổi đại mỹ nhân thoạt trông chỉ bốn mươi tuổi lại có đứa con lớn như bạn trai tổng tài.
Mẹ chồng hào môn thong thả đi xuống, bố chồng hào môn đã ngồi sẵn dưới lầu. Lúc hai người đến, ông còn đang nhàn nhã tỉa cây trong vườn, thấy họ, ông mới đưa dụng cụ cho quản gia rồi vào nhà cùng họ. Vì vậy lúc này là họ vừa trò chuyện vừa chờ mẹ chồng hào môn xuống ăn cơm.
Phòng khách rất yên tĩnh nên dù Bạch Thu Nhiên nói rất nhỏ nhưng chủ tịch Diệp ngồi gần đó vẫn nghe thấy. Ông có thiện cảm với Bạch thu Nhiên, bây giờ thấy cô ngạc nhiên thì không những không khó chịu mà còn cười to: “Con bé này hài hước ghê.”
Bạch Thu Nhiên đang định nói là cô nói thật chứ không phải đùa nhưng một giọng nói khác đã vang lên trước: “Mọi người đang nói gì mà vui thế?”
Chủ tịch Diệp đang vui, ngẩng đầu lên đáp: “Tiểu Thu nói bà trông trẻ quá, con bé không tin bà là mẹ của Chi Châu.”
Diệp Chi Châu kéo Bạch Thu Nhiên đứng dậy, nhìn về phía cầu thang, mỉm cười: “Mẹ ạ.”
Bạch Thu Nhiên gác lại mấy suy nghĩ vẩn vơ, ngoan ngoãn chào theo: “Cháu chào bác ạ.”
Tống Bảo Như không nhìn Bạch Thu Nhiên mà chỉ gật đầu với Diệp Chi Châu, sau đó ưu nhã bước xuống bậc thang cuối cùng, đi về phía họ.
Bạch Thu Nhiên thoáng thấy một làn gió nhè nhẹ thơm mát lướt qua, mẹ chồng hào môn xinh đẹp động lòng người vừa đi ngang qua họ, ngồi xuống cạnh chủ tịch Diệp.
Càng nhìn gần càng nhận ra mẹ chồng hào môn rất rất đẹp, ngũ quan hoàn hảo, mái tóc dày, chiếc cổ đeo sợi dây chuyền kim cương sáng loáng không nhìn thấy nếp nhăn nào, đẹp đến mức khiến cô gái trẻ nào cũng phải ghen tị.
Nhưng Bạch Thu Nhiên không có tâm trạng ngắm mỹ nhân vì tuy chỉ nhìn thoáng qua thôi mà cô đã nhạy cảm phát hiện mẹ chồng hào môn không thích mình.
Chẳng lẽ cô vẫn không thoát khỏi nổi tình tiết máu chó bị mẹ chồng hào môn ném chi phiếu vào mặt sao?
Trực giác của Bạch Thu Nhiên không sai, mẹ chồng hào môn cũng không hề giấu giếm thái độ dành cho cô.
Tống Bảo Như từ đầu đến cuối không thèm nhìn Bạch Thu Nhiên lấy một lần. Sau khi ngồi xuống và thân mật nắm lấy tay chồng, bà chỉ ân cần hỏi han Diệp Chi Châu: “Mẹ vắng nhà một thời gian, nhìn con có vẻ gầy đi nhiều, dạo này công việc bề bộn lắm sao?”
“Vẫn vậy thôi ạ.” Diệp Chi Châu cười đáp, dường như không hề nhận ra sóng ngầm cuồn cuộn giữa mẹ và bạn gái, anh chỉ nắm chặt tay Bạch Thu Nhiên như đang lặng lẽ trấn an cô.
Cảm nhận được cử chỉ nhỏ bé của bạn trai tổng tài, con tim đang bồn chồn của Bạch Thu Nhiên bình tĩnh lại đôi chút. Không phải là cô không nghĩ đến tình huống này, những gia đình từ trung lưu trở lên đều sẽ suy xét đến vấn đề môn đăng hộ đối. Người đang chuẩn bị gả vào hào môn như cô thì sao có thể thuận buồm xuôi gió, không gặp trắc trở chứ?
Chỉ cần bạn trai tổng tài kiên định đứng về phía cô, cô sẽ cố gắng vượt qua từng cửa ải.
Quả nhiên sếp Diệp không có ý định ngồi yên trơ mắt nhìn cô bị bà Diệp phớt lờ, sau khi trò chuyện với mẹ, Diệp Chi Châu làm như vô ý nói: “Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên mẹ gặp Nhiên Nhiên phải không?”
Không đợi bà Diệp trả lời, anh khẽ cúi đầu, thân mật nhắc nhở Bạch Thu Nhiên: “Chào mẹ đi em.”
Được bạn trai tổng tài cổ vũ, Bạch Thu Nhiên lấy hết can đảm lặp lại: “Cháu chào bác ạ.”
Trong khi Bạch Thu Nhiên thấy bớt lo thì nụ cười trên mặt bà Diệp lại biến mất.