Chương 18
Trình Miễn cũng hơi sửng sốt, sau đó đưa lưỡi thăm dò môi của cô, muốn thâm nhập sâu hơn.Trong phút chốc, đột nhiên mọi người ở đây yên tĩnh lại, sau đó thì ồn ào bùng nổ, âm thanh đùa giỡn như chọc thủng nóc nhà ăn.
Ngay lập tức Hà Tiêu liền tỉnh táo lại, nên vội vàng đẩy Trình Miễn ra, muốn nói chuyện, lại bị sặc nên ho khan liên tục, cả khuôn mặt không biết là do thẹn thùng hay do ho khan mà đỏ bừng lên không khác quả táo trên tay lão Ngô là mấy.
Trình Miễn nhịn cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho Hà Tiêu, giả vờ nghiêm túc quát những kẻ đang xem náo nhiệt dừng lại: "Không được ồn ào đùa giỡn nữa!"
Các chiến sĩ thở dài mấy tiếng, Trình Miễn coi như không nghe thấy, anh ôm lưng Hà Tiêu, cúi đầu hỏi cô: "Đã tốt hơn chút nào chưa?"
Hà Tiêu ở trong ngực anh buồn bực: "Em muốn đi ra ngoài." Xấu hổ chết đi được.
Trình Miễn đỡ lấy cô, cười nói đồng ý.
Trêu đùa cũng trêu đủ rồi, rốt cuộc mọi người cũng bỏ qua cho hai người bọn họ. Chỉ còn Giang Hải Dương không sợ chết cầm chai bia đi tới trước mặt Trình Miễn: "Liên trưởng, liên trưởng! Chia sẻ với mọi người một chút đi, hiện tại ngài cảm giác gì?"
Trình Miễn liếc anh một cái: "Nếu cậu tiếp tục nhiều chuyện như vậy, tôi sẽ đề nghị lão Chu cho cậu tới ban cấp dưỡng đi cho heo ăn."
Liên trưởng đang uy hϊếp đó!
Giang Hải Dương im lặng ngay lập tức, ngượng ngùng nở nụ cười đưa mắt nhìn hai người bọn họ đi ra ngoài.
Tất cả mọi người vẫn còn ở phòng ăn ăn mừng ngày lễ, nên có rất ít người đi bộ ở bên ngoài.
Tuyết có xu hướng rơi nhiều hơn, rơi xuống nhẹ nhàng, trải đầy trên mặt đất, im ắng mà yên tĩnh .
Hà Tiêu đi ở phía trước, Trình Miễn chậm rãi đi theo, thấy cô càng đi càng nhanh, mới lên tiếng gọi cô lại. Hà Tiêu bước chân dừng lại một chút, một lúc sau mới xoay người lại, vốn dĩ cánh môi có màu hồng nhàn nhạt nhưng lúc này đây lại đỏ rực rỡ.
" Trình Miễn !Anh cố ý phải không?"
"Nói oan cho anh rồi." Trình Miễn kêu oan, "Đây là nụ hôn đầu của anh đó!"
Nhìn vẻ mặt, hình như còn rất đáng tiếc. Quả thật Hà Tiêu không biết phải nói gì với anh nữa, cô cũng chưa kêu ủy khuất mà.
Vừa nghĩ tới nụ hôn đầu của hai người bị công khai như vậy, Hà Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười, cô liếc mắt nhìn Trình Miễn một cái, giờ phút này không cần lên tiếng, hai gò má đỏ bừng của cô đã nói lên tất cả.
Có người không biết điều, được voi đòi tiên hỏi: "Em cũng là lần đầu tiên?"
"Làm sao? Không được ah...?" Hà Tiêu tức giận, trừng lại anh.
Trình Miễn bỗng dưng nở nụ cười, cực kì rực rỡ.
"Được nha, tại sao lại không được." Anh ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt rất ấm áp và tràn đầy thỏa mãn, kể cả âm thanh cũng nhu hòa hơn, "Anh cầu còn không được ấy chứ."
Hà Tiêu nhìn anh đến ngẩn người, sắc mặt cũng không kìm được. Cắt anh một tiếng, rồi quay đầu lại.
Bầu không khí yên bình như vậy, nếu không ai quấy rầy, thì thật là hoàn mỹ
Chỉ tiếc, hai người vừa mới cự nự xong, thì nghe thấy sau lưng vang lên tiếng vỗ tay ba ba. Trình Miễn và Hà Tiêu bị giật mình, nhìn thấy ở khúc quanh phía trước cách đây không tới 20m có một người, nhìn kĩ lại, hóa ra là Lỗi Lạc.
Cô nghiêng người dựa ở đó, ánh mắt hứng thú nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt nhàn nhã, thấy bọn họ nhìn lại, Lỗi Lạc giơ tay lên nói: "Nói trước nha, tôi không có ý định rình coi, là tôi đúng lúc đi qua chỗ này, chỉ là trùng hợp thôi."
Trình Miễn theo bản năng cầm tay Hà Tiêu, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh thong dong: "Làm sao cô ở đây?"
"Hỏi như vậy, chắc không chào đón tôi rồi?" Mắt nhìn động tác của anh, Lỗi Lạc hài hước ngoắc ngoắc môi, "Em họ của tôi ở trong sư đoàn của anh, năm nay là năm đầu tiên nên không thể trở về nhà, vì vậy ta đến thăm cậu ta."
"Sao không nói sớm, tôi sẽ thay cô chăm sóc cậu ta một chút."
"Không ở đại đội trính sát của anh, không cần anh vất vả." Lỗi Lạc cười cười, "Huống chi, bị Liên trưởng Trình chăm sóc, cũng không phải chuyện tốt."
Trình Miễn cũng không muốn nói nhiều với cô, đúng lúc này thì Hà Tiêu kéo kéo tay áo của anh, nói muốn về nhà. Anh đã đồng ý rồi, hai người đang định đi, thì bị Lỗi Lạc gọi lại.
"Ngồi xe mình đi, hôm nay mình lái xe tới." Lỗi Lạc tỏ vẻ vô tội nhìn Trình Miễn, "Hơn nữa, anh có thể đưa cậu ấy về à?"
Đúng là Trình Miễn không thể đưa cô về, nhưng mà anh cũng không muốn làm phiền Lỗi Lạc.
Ngược lại Hà Tiêu, cô suy nghĩ một chút, nói với Trình Miễn: "Ngồi xe Lỗi Lạc trở về cũng tốt, Điềm Điềm uống nhiều như vậy, cũng không thể lái xe."
Trình Miễn trầm ngâm trong chốc lát: "Thế cũng tốt, xe cứ để ở đây, có thời gian anh sẽ đưa qua cho em, chờ điện thoại của anh." Ngược lại anh dặn dò Lỗi Lạc, "Tuyết rơi nhiều, đi đường cẩn thận."
Lỗi Lạc có chút thụ sủng nhược kinh: "Ngài yên tâm."
Bởi vì hôm nay có nhiều người ra ngoài, cho nên từ nơi đóng quân đi ra, đèn đường rất là sáng.
Lỗi Lạc mắt nhìn về phía trước chăm chú lái xe, Hà Tiêu yên lặng ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Chử Điềm ngủ say ở ghế sau. Không khí yên lặng đến quỷ dị, do dự một chút, Hà Tiêu hạ kính cửa sổ xuống.
Lúc này Lỗi Lạc Liếc mắt nhìn cô, "Hít thở không khí một chút thì được, chứ đừng để lúc về bị cảm lại phải đến bệnh viện của bọn mình."
Hà Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, "Mình còn không để ý, cậu lo lắng làm gì?"
"Mình có thể không lo sao? Suy nghĩ một chút thấy hôm nay liên trưởng Trình nhìn mình với ánh mắt đó. Phải thừa nhận, Trình Miễn vẫn luôn bênh vực cậu, bởi vì ngày trước bọn mình làm hỏng chuyện, anh ta vẫn không muốn gặp mình."
Nghe Lỗi Lạc nói tới quá khứ của các cô nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, Hà Tiêu trong lòng hơi mất bình tĩnh. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Nói đi, cậu có điều muốn nói với mình phải không."
"Không có gì, chỉ muốn ôn chuyện với cậu thôi." Đi đến đường lớn, Lỗi Lạc thở phào nhẹ nhõm, "Những năm qua, cậu có nghe được chút tin tức của Hồng Kì không?"
"Không có."
"Dứt khoát thật đấy." Lỗi Lạc cười cười, ”Vậy để mình nói cho cậu biết, bây giờ anh ấy đang ở căn cứ không quân sa mạc Tây Bắc, lên cấp bậc Thượng úy rồi, đảm nhiệm đội trưởng đội xạ kích, thấy thế nào, trâu bò không?"
"Trâu bò."
Lỗi Lạc dần dần không cười nữa, "Là quá trâu. Ở bộ đội bốn năm, cứ như chết ở đó rồi ấy, không một lần trở về."
"Cậu đừng nói như vậy."
Lỗi Lạc giật mình phản úng lại điều mình vừa bói, âm thầm hừ hai tiếng, liếc mắt nhìn Hà Tiêu: "Thế nào, cậu vẫn còn lo lắng cho anh ấy?”
"Mình chỉ muốn nhắc cậu đừng tùy tiện nguyền rủa người khác."
Lỗi Lạc hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Trong buồng xe an tĩnh lại một chút, vào trong nội thành đường xá đông đúc, xe bị dừng lại, Hà Tiêu kiên nhẫn ngồi chờ, cảm giác sắp ngủ tới nơi rồi, thì nghe Lỗi Lạc thở dài một tiếng thật thấp: "Có những lúc mình chỉ muốn hỏi Diệp Hồng Kì, cậu có gì tốt cơ chứ?”
Hà Tiêu quay đầu nhìn sang, ngưng mắt nhìn Lỗi Lạc, ánh mắt sáng ngời mà ôn hòa: "Cậu cảm thấy Hồng Kì còn thích mình? Lỗi Lạc, đã qua lâu như vậy, anh ấy đã quên rồi."
"Quên thì sao, đến bây giờ anh ấy cũng không ra khỏi căn cứ một lần. Ròng rã bốn năm rồi." Lỗi Lạc nhìn ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, trong lòng cô toát ra nỗi mê man cùng bất đắc dĩ.
" Nếu như vậy —— tại sao cậu không đi tìm anh ấy?"
"Mình đi, cũng không làm anh ấy thay đổi quyết định."
Hà Tiêu thở dài một hơi: "Có lẽ anh ấy thích chỗ đó, muốn ở lại đó."
"Phi, đau lòng quá!" đột nhiên Lỗi Lạc hồi hồn, vẻ mặt trở lên hung hãn, "Nếu anh ấy có can đảm cắm rễ biên cương không trở lại, mình sẽ qua đó gϊếŧ anh ấy, tránh để cho mình đợi mất công!"
Nói xong Lỗi Lạc có cảm giác cả người tràn đầy sinh lực, khi quay đầu nhìn lại Hà Tiêu, phát hiện cô đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
"Cậu có vẻ mặt gì vậy, mình nói thật đấy."
"Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện." Hà Tiêu chau chau mày, nói"Cái chuỗi dây chuyền ngọc trai đấy, cậu đã tìm được chưa?"
Lỗi Lạc sững sờ, một lúc sau mới trả lời: "Tìm thấy rồi, ở trong tủ treo quần áo nhà mình."
Thời điểm cô vừa tới mới đại viện, cũng là thời điểm tình bạn của cô và Lỗi Lạc gắn bó nhất. Thân thiết đến như thế nào? Lỗi Lạc bằng lòng mang quà sinh nhật mẹ mua cho cô ấy __một chuỗi dây chuyền ngọc trai cho Hà Tiêu xem. Mặc dù chỉ là mang ra khoe khoang, nhưng Hà Tiêu cũng rất vui, bởi vì cô quý trọng tình bạn này.
Vậy mà kết quả lại không như ý, ngày hôm sau mẹ Lỗi Lạc dẫn cô ấy sang nhà Hà Tiêu, tức giận bắt Hà Tiêu phải trả dây chuyền. Hà Tiêu bối rối nhìn Lỗi Lạc, Bà Điền cũng vội vàng hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Mẹ Lỗi Lạc tức giận giải thích, hóa ra ngày hôm qua sau khi Lỗi Lạc mang dây chuyền cho Hà Tiêu xem, thì không tìm thấy đâu cả. Tìm hết trong nhà rồi mà không thấy.
Bà Điền đột nhiên hiểu ra: "Ý của bà là, dây chuyền bị Tiếu Tiếu nhà chúng tôi lấy trộm phải không?"
Mẹ Lỗi Lạc cứng cổ hỏi: "Ngoài con bé ra còn có ai? Lạc Lạc nói rằng đã để cho Tiếu Tiếu nhà bà xem!"
Hà Tiêu luống cuống, cô nhìn Lỗi Lạc, hi vọng cô ấy có thể nói một câu, vậy mà Lỗi Lạc chỉ khóc, cũng không phủ nhận, chứ đừng nói thay cô giải thích.
Hiển nhiên là Hà Tiêu không lấy cái dây chuyền kia , nên làm sao mang đồ ra trả được, mà mẹ Lỗi Lạc cứ làm loạn lên. Khi đó lão Hà cũng không báo lên cấp trên, bà Điền tâm tình cũng không tốt, vì không muốn người khác xem thường mình, bà mở tất cả các chỗ trong nhà có thể cất đồ ra, tìm kiếm một lượt, xác định không thấy gì, chứng minh trong sạch.
Bây giờ nghĩ lại ngay lúc đó mẹ hành động có phần cực đoan, nhưng mỗi lần Hà Tiêu nhớ lại, trong lòng vẫn có chút khổ sở.
Lỗi Lạc cũng nhận ra cô đang ngẩn người, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn nhắm mắt nói: "Thật xin lỗi, đã nói oan cho cậu."
"Mình hỏi việc này, không phải là muốn nghe lời xin lỗi của cậu, bởi vì mình cũng không ngây thơ như cậu. Mình chỉ muốn nói cho cậu biết, đồ của cậu, dù cậu nói oan cho mình như thế nào, mình đều không có lấy." Hà Tiêu nói tiếp, "Nếu như Hồng Kì không trở lại, mình sẽ tặng cậu vé máy bay đến căn cứ, có điều, chỉ một lần thôi ."
Lỗi Lạc bị cô nói sắc bén như vậy, không còn gì để nói, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn cô.
Hà Tiêu cười, vẻ mặt rất là thoải mái, giống như chợt hiểu ra một đạo lý.
Cô và Lỗi Lạc là kiểu người giống nhau, cô hiểu cô ấy giống như là hiểu rõ chính bản thân mình. Dù chờ đợi bao lâu, dù không tình nguyện, cuối cùng họ vẫn chờ, chỉ duy nhất một người.
Ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ lễ, vừa đến trung tâm Hà Tiêu liền nghe tin Chử Điềm xin nghỉ ốm. Trở lại phòng làm việc cô gọi điện thoại cho Chử Điềm ngay lập tức.
Bên đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh có chút suy yếu của cố ấy: "Không có vấn đề gì lớn, cậu không cần phải lo cho mình đâu, làm việc cho tốt nha."
"Không được, cậu ở một mình mình không yên lòng, để mình xin phép lão Trương nghỉ, rồi đến thăm cậu."
"Đừng, không cần đâu——" Chử Điềm lập tức ngăn cô lại, âm thanh có chút ảo não, "Chỉ là cảm vặt thôi. Từ nhỏ đến lớn mình không thể uống rượu, uống xong ngày hôm sau sẽ sốt một chút. Nhưng không nghiêm trọng, cậu không phải tới đâu. Xấu hổ lắm, không muốn gặp cậu."
Hà Tiêu hơi mỉm cười: "Vậy cậu tự chăm sóc bản thân thật tốt nha."
Chử Điềm ừ một tiếng: "Đúng rồi, tuần sau chị họ mình sẽ kết hôn, chị ấy muốn nhờ cậu làm phù dâu, cậu có thời gian không."
Hà Tiêu: "Thời gian thì không thành vấn đề, chẳng qua nếu làm phù dâu, thì cậu thích hợp hơn mình chứ?"
"Mình từ chối rồi, làm phù dâu nhiều rồi không ai thèm lấy. Bây giờ cậu có đại đội trưởng Trình nên không sợ? Mình bát tự không tốt, nên phải chú ý."
". . . . . ." Hà Tiêu vuốt vuốt mi , "Vậy cũng tốt, chúc cậu sớm lấy chồng nhé."
Sau khi cúp điện thoại, thì cô nghe thấy dì phụ trách ra vào của trung tâm gọi mình, tiện tay đưa cho cô một phong bì được bọc rất đẹp đẽ. Hà Tiêu mở ra xem, hé mở một chiếc thiệp mời màu đỏ, mặc dù hình thức rất bình thường, nhưng nụ cười hạnh phúc của hai người trên bìa thật khiến người ta hâm mộ.
Thẩm Mạnh Xuyên, Đồ Hiểu. Hà Tiêu cúi đầu nhớ tên hai người này.
"Này ai vậy, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh đẹp, thật là xứng đôi nha?"
Đồng nghiệp với vẻ mặt hâm mộ đoạt lấy thiệp mời từ tay của cô, Hà Tiêu nhìn thấy số điện thoại Đồ Hiểu lưu lại phía sau thiệp mời, đang định gọi cho cố ấy, thì điện thoại lại vang lên. Hà Tiêu vui vẻ, mở điện thoại, đầu bên kia là mẹ cô —— Bà Điền.
Hà Tiêu hơi bất ngờ: "Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Tất nhiên là có chuyện rồi." Bà Điền nói, "Mẹ hỏi con, lần trước giới thiệu Trần Thành Kiệt cho con, hiện tại các con như thế nào rồi?"
Hà Tiêu bóp bóp trán, cô đã sớm quên người này rồi.
"Lần đó khi về nhà con đã nói với mẹ rồi đây? Trần Thành Kiệt không thích con."
"Nói linh tinh." Bà Điền trách móc cô, "Mẹ nghe người giới thiệu nói, ấn tượng của tiểu Trần đối với con cũng không tệ lắm, nói muốn có cơ hội gặp con lần nữa. Mẹ đưa số điện thoại của con cho cậu ta, các con tự liên lạc nhé, chúng ta cũng không nhúng tay vào nữa."
Bà Điền càng nói càng vui vẻ, bên này Hà Tiêu càng nghe càng nhức đầu.
Nhíu mày cúp điện thoại, Hà Tiêu không nhịn được mắng Trần Thành Kiệt ở trong lòng. Người này thật không đáng tin vậy, rõ ràng trước đó nói không muốn kết hôn, quay đầu lại bắn lén cô, khiến cô lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hà Tiêu thấy mẹ gửi số điện thoại tới, quyết định gọi điện thoại cho anh ta để nói rõ ràng, kết quả vừa nhập xong số điện thoại, thì Trần Thành Kiệt đã tìm tới cửa một cách nhanh chóng.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ, bộc lộ phong cách bá đạo: "Buổi trưa cùng ăn một bữa cơm đi, tôi ở cổng đơn vị chờ cô."
Hết chương 18