Bảy Năm

Chương 2

Hình ảnh bảy năm trước bị anh đối xử tệ bạc hiện ra trước mắt.

Bảy năm trước.

Ông nội bắt anh cưới cô. Chỉ cần bước vào lễ đường. Toàn bộ tài sản Đông gia dành cho anh cả.

Anh đồng ý, vì sự nghiệp, vì tương lai và vì mình.

Nhưng đâu, anh bị ông nội lừa. Ông nội muốn anh kết hôn cùng cô, cả hai phải ở một năm chung với nhau. Sau một năm muốn li hôn hay gì cũng được.

Anh đồng ý chấp thuận theo.

Và anh biết rõ mình không yêu cô. Nên lạnh nhạt, làm cả trái tim của cô.

Khi cô mang thai. Anh không thèm nhìn đến hay chăm sóc cô. Vì anh bị ông nội bỏ xuân dược. Nên quan hệ với cô.

Cô muốn đi khám thai. Anh liền tránh né, nói mình không rãnh.

Khi cô sinh xong... Anh lại bỏ mặc cô, chỉ biết nhìn đến đứa bé. Để cô một mình, bao năm qua anh rất hối hận.

Vì khi nghe tin cô mất tích, do anh làm ra. Ông nội trách móc anh.

Nói với anh rằng... Cô là người con gái anh yêu, là người con gái cứu anh năm mười tuổi, vụ cháy đó. Cô đã liều mạng cứu anh.

Năm mười tuổi đó, anh cùng đi du lịch với gia đình. Nhưng không may khách sạn bị cháy, anh bị kẹt trong đó. Và cũng may, có một cô bé cứu mình.

Anh còn nhớ mãi. Nhớ mãi cô bé đấy. Tìm mãi. Tìm mãi nhưng lại không được, không thông tin gì.

Ông nội không nói, không bảo cô là cô bé kia. Vì ông muốn anh biết cảm nhận tình yêu.

Nhưng.. Anh lại chậm rồi. Lại đánh mất cô rồi...

Mất cô bảy năm.

Còn hại cô ra hôm nay.

Anh đáng chết!

...

Bệnh viện tâm thần.

Trong phòng bác sĩ, anh run run cầm tập bệnh án của cô.

Vì cú sốc mất con, xa con nên cô ra hôm nay.

Bảy năm qua, cô luôn như người điên, cứ gọi:"Con ơi... "

Chỉ hai chữ Con Ơi, cô đã lẩm bẩm suốt bảy năm.

Nước mắt rơi xuống... Từng giọt... Từng giọt...

Anh xin lỗi... Anh xin lỗi... Anh xin lỗi em rất nhiều!

Cao Diệp Long bên cạnh cũng đau như anh. Vì cô là... Em gái thất lạc của mình.

Nhưng tình trạng của em gái mình thế này. Diệp Long anh cũng không biết làm gì.

Cao gia vì bị ai đó hận thù. Để trả thù, người đó đã bắt cóc nhị tiểu thư của Cao gia. Đó là cô...

Khi sinh ra, cô đã bị đưa đi. Cả Cao gia nhốn nhào tìm. Nhưng vẫn là số không.

Đến khi Diệp Long anh tìm ra. Số trời, anh gặp em gái mình ở bệnh viện.

Với... Tình trạng như người điên.

Diệp Long điều tra, thì ra là do chính Đông Tâm Tước này làm...

Hại cô bị điên.

Hại cô xa con.

Thanh xuân bảy năm quá vô nghĩa.

"Em gái tớ. Hoàn toàn vô tội, thanh xuân bảy năm của em ấy, quá vô nghĩa"

...

"Con ơi... Con ơi"

Cô ôm gấu bông. Lại đi tìm con.

Anh lúc này đi sau. Kéo cô vào lòng.

"Con đi học rồi, chiều con về chơi với em, ngoan nào"Anh nhẹ nhàng vỗ ngọt.

Từ khi đưa cô về đây. Cô không chịu rời khỏi, Cao Diệp Long mặc dù đến đưa cô đi. Nhưng vì cô gào thét, khóc. Không nỡ để cô như vậy, Cao Diệp Long quyết định giao cô cho anh. Coi như tin tưởng lần cuối người bạn thân này có thể chăm sóc em gái mình.

Cô cũng ở đây hai tháng. Bác sĩ nói tình trạng cô cũng tốt hơn. Anh vui lắm, anh mừng lắm. Anh cầu mong cô bình thường lại, lúc đó anh sẽ bù đắp cho cô thật tốt...

Đông Tâm Tước anh, sẽ bù đắp và yêu em đến hết đời... Chu Dạ Chi...

"Tước ơi, anh đâu rồi? "Cô ôm gối đi tìm anh.

Bên anh. Cô lại không sợ, không lẩm bẩm như trước. Còn tỉnh táo hẳn, gọi tên anh vài lần. Đói bụng cũng sẽ cùng Tiểu Phong ăn. Chán sẽ cùng quản gia chơi đùa. Buồn ngủ thì sẽ ngoan ngoãn lên giường ngủ.

Điều đó chứng tỏ cô đang bình phục dần dần...

"Anh đây"Anh đi lại, ôm cô.

Cô giật mình. Quay lại, đưa tay lên sờ sờ mặt anh.

"Tước ơi"Cô gọi tên anh...

"Sao vậy em? "Anh hỏi...

"Đói... "

"..."

Trời ạ! Cô lại đói.

Khi nghe cô gọi tên mình, anh vui lắm chứ. Tưởng rằng, cô nói mình đã tỉnh, đã nhớ lại anh.

Nhưng... Chỉ là hư ảo, cô hoàn toàn không nhớ lại gì cả.

Đưa cô xuống nhà, anh cùng cô ăn tối. Còn Tiểu Phong đã đi cắm trại cùng nhà trường, cô khi nghe cũng ngoan ngoãn không gọi Con Ơi hay đòi con nữa...

...

Ôm cô đi ngủ, nhìn cô bé nhỏ ngủ trong lòng anh vui vẻ. Đợi em nhớ lại, anh sẽ đợi em nhớ lại...

Anh bên cạnh, nhìn một lúc lâu cũng ngủ thϊếp đi.

Lúc này... Cô mở mắt ra, nước mắt rơi xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má anh.

Tại sao? Tại sao cái đối xử tốt này anh không dành cho em bảy năm trước?

Tại sao? Tại sao khi mất đi em anh mới hối hận hả anh?

Tại sao chứ anh?

"Em nên... Tha thứ cho anh không? "

...

Mấy tháng ở ngôi nhà này, ở cùng anh. Ở ngay căn phòng cả hai.

Trí nhớ cô dần nhớ lại, còn bình thường lại.

Nhưng... Cô không nói. Cô muốn thế này, vì sợ khi mình như trước. Lại sợ quay lại bảy năm trước. Sợ anh lạnh, sợ anh ghét, sợ anh ruồng bỏ. Nên cô quyết định, im lặng và giả điên..

Bên anh. Đôi khi cô muốn ôm anh, muốn nói mình đã trở lại như trước. Nhưng lại sợ. Sợ anh đẩy mình ra. Rất sợ...

Còn Tước Phong, thằng bé vừa giống cô và giống anh. Thằng bé cũng đã lớn, cô thật vui khi bên cạnh con mình. Nhưng đau... Vì không thể ôm thằng bé nói mình là mẹ...

Tước Phong cũng đã nghe anh nói mọi chuyện. Biết cô là mẹ, biết anh đối xử ra sao với cô lúc trước.

Tuy trách móc, tuy có ghét anh. Nhưng thằng bé cũng không thể hận suốt đời. Nên luôn quan tâm, chăm sóc cô.

Mỗi khi nghe thằng bé gọi là mẹ. Tim cô đau lắm, cô thật muốn đưa tay ra, ôm thằng bé vào lòng và nói:"Mẹ đây"

Nhưng cô sợ... Sợ... Rất rất sợ...

Cô nên làm gì đây?

...

Hôm nay cô cùng anh đi ra ngoài. Vì cuối tuần, với anh thấy cô ở nhà mãi cũng chán. Nên đưa cô ra ngoài đi đâu đó cho dễ chịu trong người.

Anh đưa cô đến một đồng hoa đây là nơi anh tìm được. Nó ở vùng ngoại ô, đằng sau thành phố.

Nhìn thấy cánh đồng hoa, cô vui vẻ chạy đến.

Anh mỉm cười đi theo sau. Cô vui là anh vui rồi...

Cô ngây ngô hái những bông hoa kia. Rồi ngồi đó đan thành một vòng hoa.

Cô bảo anh cúi đầu xuống, anh vui vẻ cúi đầu theo lời cô.

Cô đội vào hoa mình đan lên đầu anh. Nhìn anh cười hi hi.

"Dễ thương" Cô nhìn anh, cười nói.

Anh bật cười. Ghé sát lại mặt cô. Hôn lên má cô một nụ hôn ngọt ngào.

"Em đáng yêu lắm biết không? "Giọng nói anh trở nên nhẹ nhàng, đầy ấm áp.

Cô lại cười.

Anh đưa tay lấy vòng hoa xuống. Đội lên đầu cô. Rồi hôn lên trán cô nụ hôn. Đưa tay ôm cô, cả hai đang đứng giữa cánh đồng hoa, nhìn... Rất đẹp và hạnh phúc.

"Chi, anh xin lỗi"

"Anh yêu em"

"Anh chỉ mong em tỉnh lại, nhớ về anh"

"Em như vậy... Anh đau lắm"

Những câu nói của anh nói ra, cô chỉ cười hi hi. Điều đó làm anh đau lắm. Đau lắm...

Nhưng anh đâu biết, trong cô, nước mắt đang chảy ngược lại. Cô muốn nói mình đã trở về như trước, muốn nói yêu anh. Nhưng lại sợ.. Sợ mình còn hận, sợ mình còn ghét anh... Và cô muốn trả thù... Nhưng nó đang tự hành hạ cả hai.

...

Đi cả ngày, cuối cùng cũng về. Nhìn cô ngủ trong phòng như mèo con. Anh chỉ biết cười và hạnh phúc.

Tuy bên cô, cô vui vẻ, gọi tên anh. Nhưng nó lại không tỉnh táo. Điều đó làm anh rất buồn.