Ngày Khổng Tố cô bước vào Cảnh gia biết mình sẽ khó có tương lai tốt đẹp, nhưng vì tiền thuốc men để duy trì cuộc sống của em trai, cô bất chấp tất cả.
Cảnh Thần người chồng kết hôn với cô là Gay, cô biết rõ, nhưng vẫn không nói gì..
Cái đêm tân hôn, cô và anh ngồi nhìn nhau.
" Anh đi tắm đi, cũng trễ lắm rồi. " Khổng Tố nói.
" Cô..." Cảnh Thần nhìn cô.
" Tôi biết anh không thích tôi, cũng không thích phụ nữ, tôi biết điều nên anh đừng lo tôi sẽ chen chân vô cuộc sống của anh. " Khổng Tố vừa cài tóc lên vừa nói.
" Chuyện anh yêu đàn ông tôi cũng sẽ giúp anh giấu ba mẹ..." Cô nói tiếp.
" Điều kiện, cô nói đi! " Cảnh Thần đứng dậy, nhìn Khổng Tố.
" Đúng là Cảnh tổng, anh rất hiểu rõ sự việc..." Khổng Tố nhún vai.
" Nói điều kiện đi! " Anh nhấn mạnh.
" Chỉ cần em trai của tôi có đầy đủ thuốc men, tôi sẽ giúp và làm mọi thứ cho anh. " Khổng Tố đối diện anh nói.
" Được! "
Sau đêm đó, điều cô cần được chấp thuận.
Anh cũng giúp cô đến thăm em trai mình.
Kết hôn với nhau trôi qua bốn tháng, không có gì gọi là tình cảm giữa cả hai.
Anh hay về trễ, cô sẽ lén giúp anh nói đỡ trước ba mẹ.
Anh hay ở bên người đàn ông anh yêu, cô phải đánh lạc hướng đủ điều ba mẹ giúp anh.
Khổng Tố cảm thấy có lỗi với ba mẹ chồng, nhưng đành thôi...
Cô và anh đều có cuộc sống riêng, không nên làm lệch mọi thứ vì hôn nhân không tình yêu này được.
Vả lại...Cảnh tổng anh cong queo luôn rồi, uốn thẳng lại để sau này anh còn đi lấy vợ khác, cưới vợ sinh con nối dõi...e khó à nha!
Mà chuyện đó không quan trọng, đó là tương lai của anh, cô cũng không nên chen vô mà lo giúp!
Cái Khổng Tố cô lo nhất là em trai mình, chỉ vậy thôi, thằng bé cần phải sống.
Em trai cô nôn ra máu khi 15 tuổi, đến bác sĩ...bác sĩ chỉ nói rằng:" Y học không có cách chữa, vô phương rồi..."
Lúc đó cô gần như sụp đổ, nhưng tia hi vọng là để thằng bé uống thuốc, sẽ kéo dài và duy trì mạng sống. Cô đã dần cố gắng vì thuốc men của em trai mình hơn.
Thằng bé thích vẽ, nên cô đã cho thằng bé đến trường học thứ mình thích, em trai cô cũng hay tham gia các cuộc vẽ tranh và đoạt giải.
Nhìn nụ cười trên gương mặt thằng bé khi vẽ...cô vui lắm!
Cô sẽ mãi cố gắng duy trì nụ cười ấy...
_______________
Tòa nhà cao ốc.
Cảnh Thần đứng ở trên phòng mình, nhìn qua cửa sổ, thấy dòng người tấp nập dưới đó.
Anh và hắn...đúng là yêu nhau!
Nhưng sau khi anh và Khổng Tố kết hôn, thì sau hai tháng hắn lại chia tay.
Lại đuổi theo người con gái đã làm hắn động lòng...
Bây giờ anh là nam phụ ngôn tình à?
Cạch!
Tiếng cửa mở làm Cảnh Thần quay đầu lại.
" Tôi đem cơm đến cho anh..." Khổng Tố cầm hộp cơm trên tay, nói.
" Mẹ bảo anh dạo này ăn ít, người cũng xanh xao, tôi sợ anh mất sức nên nấu vài món đem đến..." Cô nói tiếp rồi bước vào, đặt cơm hộp mình đem đến xuống.
Kết hôn bốn tháng rồi, tuy không có gì với nhau, nhưng cô vẫn xem anh là bạn bè, nên cũng quan tâm chút.
Vả lại anh cũng giúp em trai cô nhiều, nên cô cũng rất biết ơn anh.
" Hợp đồng giữa tôi và cô lúc nào kết thúc..." Cảnh Thần bỗng lên tiếng.
" Tháng 4 của năm sau..." Tháng 4 của năm nay anh và cô thành đôi, tháng 4 của năm sau sẽ là người xa lạ.
" Vậy sao..." Cảnh Thần nói tiếp..
" Anh muốn hủy hợp đồng sớm sao?. " Khổng Tố cảm thấy gì đó run sợ, bèn hỏi.
" Không...tôi chỉ là muốn thời gian còn lại, nhờ em bẻ mình thẳng lại..."
"…….…………"
__________
Up: Thứ 7 Ngày 7 Tháng 7 Năm 2018