Chương 4
" Được rồi, em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi " Anh đành quay người đi nói.Anh không muốn ép cô.
Cô lui người đi, ôm đồ chạy vào phòng tắm.
Lưu Huân bên ngoài thở dài, cục bột nhỏ vẫn là cục bột nhỏ mà.
Sáng hôm sau.
Cả hai bước xuống nhà ăn sáng, thì đâu ra một bà cô, ý nhầm một quý cô xinh đẹp đi vào, chỉ thẳng vào cô:" Anh kết hôn với con quê mùa này...".
"..."
Anh im lặng.
Cô cúi mặt.
" Anh chỉ theo lời của ba thôi mà..." Lưu Huân đi xuống, ôm eo cô ta.
Niêm Nghiễm cúi mặt, nói:" Đi...đi ăn sáng thôi "
Quản gia nhìn anh, cau mày...thiếu gia? Cậu làm trò gì đây? 13 năm qua mong kết hôn với Niêm Nghiễm, giờ cưới rồi lại ôm cô khác trước mặt vợ mình.
Thấy cô lui thủi đi chỗ khác, anh thầm tức giận trong lòng...sao chồng mình ôm người khác mà cô không đứng ra kéo về chứ?
Niêm Nghiễm nuốt nước mắt, đi vào bếp định dọn đồ ăn sáng ra, cô vừa cầm dĩa thức ăn lên thì đầu óc không thấy đường, ngã bệch xuống sàn.
Xoảng!
Lưu lão gia đang đi xuống, nghe thấy vội chạy nhanh, nhìn thấy đứa con trai yêu dấu mình đang ôm người phụ nữ khác, cô lại ngất xỉu trong bếp, ông quát lớn:" Mày buông cô ta ra nhanh cho tao "