Chương 12
Sau khi nhận được cú điện thoại ấy, bảo vệ cũng nói qua điện thoại sẽ đưa cô đến bệnh viện, anh bỏ luôn cả cuộc họp phóng như bay đến bệnh viện tìm cô." Bệnh nhân không sao, chỉ bị xây xước nhẹ thôi, tôi đã xử lí vết thương cho cô ấy rồi " Bác sĩ nói rồi xong đi.
Lưu Huân đi lại giường, Niêm Nghiễm sợ anh nổi giận cứ dồn mình vào chân tường.
" Có đau lắm không? " Anh nhẹ nhàng hỏi.
" C..ó " Cô run run.
Lưu Huân đi đến, ôm cô vào lòng mình:" Anh xin lỗi "
Người đánh cô là cô ả...con đàn bà bị điên đấy.
Niêm Nghiễm sợ đến phát khóc, nắm chặt áo anh òa khóc như đứa trẻ gặp mẹ vậy.
Bên ngoài, Lưu Vũ đứng nhìn cả hai, chỉ lấy điện thoại ra gọi:" Điều tra hôm nay ai đã đánh Niêm Nghiễm, tìm ra rồi dẫn đến chỗ tôi "
Đυ.ng đến cô, hắn không thể để yên!
Lưu Huân để cô khóc cho thỏa, chắc hẳn cô sợ lắm...
" Nín đi, mình về nhà " Anh nói, vỗ về cô.
" Lưu...lão gia sẽ hỏi " Cô buông anh ra, vội nói.
" Về thôi, đừng lo " Lưu Vũ lúc này bước vào.
Lưu Huân nghe tiếng hắn mà quay đầu lại, hừm...đâu cũng thấy anh, anh là ma à?
" Về nhà thôi, em cần nghỉ ngơi " Lưu Vũ đi lại, xoa đầu cô.
" Này, cô ấy vợ em, chứ không phải vợ anh " Lưu Huân tức giận.
" Không phải em chán cơm thèm phở à? "
"..."
Đệch!