"Lão đại, lão đại của đám người kia chính là Viên Uy." Một tên hộ vệ bên cạnh Lê Vệ nói.
"Nhìn ra rồi." Lê Vệ nặng nề đáp.
Lê Vệ đã tiếp xúc với đám Viên Uy một thời gian dài, đương nhiên nhìn ra được phong cách tác chiến của bọn họ, năm đó Viên Uy xuất thân bình dân, lại có leo lên được cấp bậc Thiếu tướng, thực lực đương nhiên là có điểm hơn người.
"Ta còn tưởng đám người Viên Uy đã chết ở vùng hoang dã nào đó, không ngờ họ lại quy phục Lục thiếu." Một tên hộ vệ nói.
Năm đó Viên Uy thống lĩnh binh đoàn Thiên Uy lập nên vô số chiến công, đáng tiếc lại bị cấp trên thuộc danh gia vọng tộc chèn ép, cuối cùng còn bị buộc tội phản quốc, khai trừ quân tịch, kết cục có thể nói là vô cùng thảm khốc.
"Thực sự là kỳ quái, làm sao mà Lục Vinh lại có thể thu phục quân đoàn này vậy?" Một tên hộ vệ khó hiểu.
"Hổ lạc bình dương, Lục Vinh đại khái là vận khí quá tốt, nhặt được tiện nghi lớn, ta nghe nói, vị cô gia* này của chúng ta không có bản lĩnh gì, nhưng vận may lại phi thường hơn người." Một tên khác hâm mộ.
(Edt: *chồng của tiểu thư, trong truyện này ý là chồng của Thẩm Hiên - aka thiếu gia của họ)
Lê Vệ cau mày: "Cũng không thể nói như vậy, nếu là miễn cưỡng, dù có bị đeo vòng nô dịch đi nữa, bọn họ cũng sẽ không vui lòng mà phục tùng Lục Vinh đến thế.".
Lê Vệ tiếp xúc nhiều hơn với đám người Viên Uy, tự nhiên hiểu rõ, bọn Viên Uy vô cùng tôn sùng Lục Vinh, cam tâm tình nguyện vì Lục Vinh mà bán mạng.
"Lão đại, chuyện Viên Uy chúng ta có nên báo cho Lê tổng hay không?"
Lê Vệ lắc đầu: "Truyền tin đã bị cắt đứt, tin tức cũng không thể truyền ra được bên ngoài, hơn nữa, thiếu gia từng nói chúng ta không cần phải nhiều lời, Liên Minh đã loạn thành như vầy, bây giờ chúng ta đến Lam Hải Vực, đây là nơi không ai cai quản, dù có là Lê tổng cũng không thể duỗi tay đến được.".
Nghiêm túc mà nói, bọn họ hiện tại chính là ăn nhờ ở đậu, cũng không phải là Thẩm Hiên không cho bọn họ rời đi, mà là bọn họ không thể rời khỏi Thẩm Hiên.
Thẩm Hiên rất cảnh giác với bọn họ, đám người Viên Uy cũng nhìn họ đầy địch ý.
Lê Vệ thầm nghĩ: Muốn tiếp tục sinh sống ở Lam Hải Vực, chỉ có cách là làm cho Thẩm Hiên tín nhiệm! Nhưng Thẩm Hiên sẽ không bao giờ tin tưởng những người làm việc cho Lê tổng, điều đó đồng nghĩa với chuyện Thẩm Hiên cũng sẽ luôn đề phòng bọn họ. Lê Vệ trầm trâm trong giây lát, trong lòng âm thầm quyết định.
—————
"Lê Vệ nguyện ý quy thuận ngươi, chấp nhận mang vòng nô dịch sao?" Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng thế.".
Lục Vinh bĩu môi: "Ta nói mà, bọn Lê Vệ vốn là người của Lê Vĩnh Quốc, đáng lí đã phải để họ mang vòng nô dịch từ lâu rồi, chỉ có điều ta không tin tưởng vào năng lực của đám người này, nên mới cố ý kéo dài cho đến tận bây giờ.".
"Không sai, bất quá nếu bọn họ đã tình nguyện cống hiến, vậy thu nhận bọn họ cũng không sao cả." Thẩm Hiên nói.
"Chuyện này thật ra cũng không tồi, dù sao chúng ta cũng không thể đánh đuổi họ đi trong tình cảnh này được, thủ tiêu thì lại quá mức tàn nhẫn, nếu họ nguyện ý quy hàng, đây quả thực là một chuyện tốt." Lục Vinh tiếp lời.
Thẩm Hiên gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy.".
Đám người Lê Vệ thực lực không thấp, nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn chưa đủ, từ từ bồi đắp cũng có thể làm nên chuyện, nơi bọn họ muốn đến là Lam Hải Vực, vô cùng hung hiểm, kẻ ác vô số, có không ít tội phạm truy nã ẩn nấp, muốn đứng vững gót chân ở đó không phải là chuyện dễ dàng, thêm được một người là thêm được một phần sức.
.....................
Phi thuyền ngừng lại tại Lam Hải Vực, đám người Thẩm Hiên lần lượt đi xuống.
"Nơi này chính là Lam Hải Vực." Huống Ly nói.
"Đại sư, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Lục Vinh hỏi.
Huống Ly lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa, tìm mua một trang viên để đặt chân cái đã.".
Lục Vinh: "Vậy cũng tốt.".
Cuộc đại chiến giữa Liên Minh và tộc Lãnh Nguyệt làm cho một số lượng lớn người tràn vào Lam Hải Vực, những người ngoại lai này khiến cho giá cả hàng hoá tại Lam Hải Vực mạnh mẽ tăng cao, Huống Ly phải ra giá gấp ba lần bình thường mới mua được một biệt thự xa xôi hẻo lánh.
Đám người Viên Uy vừa đặt chân xuống đã đi đăng ký lập thành một dong binh đoàn, ra ngoài làm nhiệm vụ để kiếm thêm tinh tệ.
Thi Lâm Nguyên chiêu mộ thêm mấy người trợ thủ, cả ngày ngâm mình trong phòng nghiên cứu dược tề.
"Lão bản, đây có phải là thứ mà ngài muốn ta tìm hay không?" Trương Hòa đặt một viên kim cương to bằng nắm tay trước mặt Lục Vinh.
Lục Vinh nhìn viên kim cương trước mắt, gật đầu: "Không sai, chính là thứ này, bất quá phải cắt nhỏ nó lại một chút.".
"Vật này tuy không có tác dụng gì lớn, nhưng độ cứng rất cao, không tiện cắt nhỏ ra đâu" Trương Hòa chần chờ nói.
"Vậy thì có chút phiền phức."
Trương Hòa khó hiểu: "Lão bản muốn cắt nhỏ thứ này ra để làm gì vậy?".
"Một viên lớn như vậy, quá bắt mắt, ai mà mua nổi chứ" Lục Vinh đáp không chút nghĩ ngợi.
Trương Hòa nghi hoặc nhìn Lục Vinh: "Nếu lão bản không thích mấy viên lớn, vậy để ta tìm những viên khác đến cho ngài.".
"Có thể tìm thêm được sao?".
Trương Hòa gật đầu: "Đương nhiên là có thể, tuy thứ này không phải vật gì thông thường, nhưng vẫn tồn tại ở rất nhiều nơi, chỉ là nó không có tác dụng gì nên mọi người thường không chú ý đến, nếu chúng ta thu mua với giá cao, chắc chắn có thể mua được không ít.".
Lục Vinh gật đầu: "Tốt lắm, việc này liền giao cho ngươi đi".
Lục Vinh cầm viên kim cương giơ lên cao, để ánh mặt trời chiếu rọi qua nó, một viên kim cương lớn đến như vậy, nếu ở trái đất chỉ sợ là đã khiến cho vô số người điên cuồng, nhưng ở đây nó lại cùng cảnh ngộ với những viên pha lê, bị mọi người bỏ qua không thương tiếc.
"Lão bản, mấy thứ kim loại mà ngài bảo ta tìm, vì số lượng quá lớn nên ta đã đặt chúng trong kho hàng rồi." Trương Hoà vừa mới rời đi, Hoàng Phi liền xuất hiện.
Lục Vinh gật đầu: "Tốt lắm, để ta đi cùng ngươi nhìn thử xem sao, đúng rồi, Viên Uy lão đại thành lập nên dong binh đoàn Vinh Hiên, nghe nói hiện giờ rất phát triển nha!".
Hoàng Phi cười cười: "Chúng ta cũng không thể luôn dựa vào lão bản tiếp tế được, dù sao mọi người cũng muốn kiếm thêm ít tiền, đúng rồi, gần đây dong binh đoàn vừa thu nhận thêm một nhóm người mới, bọn họ đều nguyện ý mang vòng nô dịch.".
Lục Vinh mờ mịt: "Có người cam tâm tình nguyện mang vòng nô dịch sao?".
"Này phải cảm tạ Thi lão bản, người tìm đến chúng ta đều là cao thủ nhưng lại mắc phải bệnh khó trị, cần những loại dược tề đặc biệt mới có thể trị được, bọn họ muốn được chữa khỏi bệnh, dù có bán mình cũng cam tâm tình nguyện thôi." Hoàng Phi nói.
Lục Vinh gật đầu: "Chuyện này ta không am hiểu lắm, các ngươi cứ xem xét rồi làm đi.".
...............
"Dong binh đoàn của Viên Uy phát triển không tồi, mới đó mà đã trở thành dong binh đoàn cấp B rồi, gần đây có rất nhiều nhiệm vụ được đưa tới cho bọn họ." Thẩm Hiên đi ra nói.
Dong binh đoàn có tám cấp S, A, B, C, D, E, F, G, cách biệt thực lực của mỗi cấp rất lớn, Viên Uy dùng thời gian ngắn như vậy đã đưa dong binh đoàn đạt tới cấp B, thực sự là rất lợi hại.
Lục Vinh gật đầu: "Đao không dùng thì sẽ rỉ sét, cứ để cho bọn họ muốn làm gì thì làm đi." Dưới bản lĩnh của đám người Viên Uy, phát triển dong binh đoàn lớn mạnh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, hắn không cần phải bận tâm gì nhiều, khoảng thời gian này Lục Vinh tập trung mua các loại đặc sản ở Lam Hải Vực, sau đó đem lên Hải Đào bán ra, sinh ý không tệ, số dư trong tài khoản cũng không ngừng dâng cao.
"Hôm nay ta gặp được một người trên Hải Đào." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Gặp người nào thế?".
"Một khách hàng trên Hải Đào, hắn nói ở thế giới thú nhân có sừng Kiếm Xỉ Long, nhưng trên tay hắn không còn hàng, nếu chúng ta nhất định muốn mua sừng Kiếm Xỉ Long, có thể mua vé truyền tống trên Hải Đào, một tấm vé truyền tống cũng phải trên dưới một trăm ngàn vạn." Thẩm Hiên nói.
"Ta đã điều tra qua, vé truyền tống đến thế giới thú nhân mỗi hai năm sẽ được bán một lần, lần gần nhất vé được bán cũng đã cách đây một năm mười tháng rồi, hai tháng sau rất có thể vé sẽ được bán lần nữa, nếu lần này chúng ta muốn đi, vậy thì phải nhanh chóng kiếm tiền mua vé, nếu không lại phải chờ một cơ hội khác.".
Hai mắt Lục Vinh loé sáng: "Không thể chờ đến hai năm sau được, chúng ta đi lần này luôn đi, để ta nghĩ một chút biện pháp mau chóng kiếm tiền.".
Có được tin tức về thế giới thú nhân, Lục Vinh liền bước vào hành trình cặm cụi kiếm tinh tệ.
Lục Vinh cả ngày dạo quanh đủ loại cửa hàng, thu thập những đặc sản giá rẻ, đem lên Hải Đào bán lại với giá cao, lại từ Hải Đào mua về một đám vật phẩm giá rẻ, đem về Lam Hải Vực bán với giá cao.
..................
"Cha nuôi dạo này vẫn tốt chứ?." Thẩm Hiên nhìn thấy Huống Ly, thấp giọng gọi.
Huống Ly gật đầu: "Mọi chuyện đều đang phát triển rất tốt." Huống Ly gia nhập vào Hiệp hội tinh xe của Lam Hải Vực, trở thành cố vấn cao cấp, đúng là cao thủ thì đi đến đâu cũng sẽ được hoan nghênh.
"Gần đây ta thấy Lục Vinh có vẻ rất bận bịu, mỗi ngày đều vội vàng mua mua bán bán, hắn đang làm cái gì vậy?".
Thẩm Hiên cười cười: "Hắn đang muốn kiếm tiền.".
"Cũng không thể liều mạng kiếm tiền như vậy." Huống Ly đáp.
"A Vinh tự có tính toán của hắn, đúng rồi cha nuôi, qua một đoạn thời gian nữa con phải đi ra ngoài một chuyến." Thẩm Hiên nói.
Huống Ly có chút không rõ: "Các con muốn đi đâu sao?".
Thẩm Hiên cúi đầu: "Tụi con đi tìm thuốc cho Tiểu Thiên.".
Huống Ly: "Có manh mối về thuốc giải rồi à?".
"Đã tìm được một ít manh mối, nên con mới phải rời đi một khoảng thời gian.".
"Vậy các con có muốn dùng phi thuyền không?".
Thẩm Hiên lắc đầu: "Không cần, cha nuôi à, lần này tụi con phải đi rất lâu mới có thể trở về, cha...".
Huống Ly: "Con đây là không yên lòng cha nuôi à? Yên tâm đi, cha nuôi của con ít nhiều gì vẫn có năng lực tự bảo vệ mình.".
Thẩm Hiên cười cười: "Con sẽ nói với A Vinh, trước khi rời đi phải chuẩn bị thật nhiều rượu, để cha có thể từ từ mà thưởng thức.".
Huống Ly: "Con thật có lòng, chuyện của Tiểu Thiên mới là quan trọng, con không cần phải bận lòng về cha nuôi đâu.".
..................
Thời gian cực nhanh, mới chớp mắt đã qua hai tháng, nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của Lục Vinh, tài khoản đã đạt tới năm trăm ba mươi ngàn vạn tinh tệ.
Lục Vinh nhìn hệ thống đào bảo, suy tư, đã qua hai tháng rồi, vé truyền tống đến thế giới thú nhân rốt cục cũng đã được mở bán, nếu mua hơn năm phiếu, có thể được giảm hai mươi phần trăm.
Lục Vinh tính toán tài sản trong tay, quyết định mang theo Viên Uy, Khương Hoa, Thi Lâm Nguyên và Viên Kiệt, sở dĩ mang theo Viên Kiệt là vì vé truyền tống cho trẻ em có thể mang được tới hai đứa trẻ.
Viên Kiệt ở cùng Lục Vinh được ăn ngon uống mát, cao lên không ít, Thi Lâm Nguyên cũng đối với Viên Kiệt rất tốt, cho bé uống nhiều dược tề bổ dưỡng, bây giờ trông Viên Kiệt rất linh động tháo vác, bé ôm Lục Thiên cũng không cần tốn sức gì nhiều.
Trong mật thất, Viên Uy và Khương Hoa đang ngồi nghiêm chỉnh.
Thi Lâm Nguyên chống cằm, con ngươi chuyển động: "Lục lão bản, ngươi nói thật sao? Thật sự là định mang chúng ta đến cái thế giới thú nhân gì gì đó à?".
Lục Vinh gật đầu: "Đúng thế." Ở thế giới thú nhân, cơ giáp và các loại vũ khí chiến đấu hiện đại đều là đồ cấm, Lục Vinh chỉ có thể chuẩn bị một ít đồ vật sát thương thấp như súng gây mê, dùi cui điện...
"Nơi đó các loại thú hoang có hình thể rất to lớn, lực sát thương cao, nhất định phải hết sức cẩn thận." Lục Vinh nghiêm túc nói.
Thi Lâm Nguyên cười híp mắt: "Yên tâm đi, ta đều đã chuẩn bị rồi.".
Lục Vinh thấy Thi Lâm Nguyên cười như vậy, bất đắc dĩ lườm một cái, thầm nghĩ: cái tên Thi Lâm Nguyên này, phỏng chừng là nghĩ hắn đang nói đùa đi, đến tận bây giờ mà vẫn còn chưa chịu tin chuyện này.
Lục Vinh nhìn về phía Viên Uy và Khương Hoa: "Đến đó rồi, tất cả đều phải nhờ vào hai người các ngươi.".
Viên Uy gật đầu: "Lão bản yên tâm, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực để bảo vệ ngài, Hiên thiếu và tiểu thiếu gia an toàn.".
Thi Lâm Nguyên đảo mắt, tò mò hỏi: "Vậy ta thì sao?".
"... Ngươi thì tự mình cầu phúc đi." Lục Vinh đáp.
Thi Lâm Nguyên: "...".
Lục Vinh nhìn mấy người bọn họ: "Nếu đã chuẩn bị xong hết rồi, vậy ta bắt đầu đây.".
Thi Lâm Nguyên hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Lục Vinh, vô cùng hứng thú.
Viên Kiệt mở to mắt, tràn đầy hiếu kỳ.
Lục Vinh mở chọn giao diện Hải Đào, sau đó khởi động vé truyền tống.
Nhất thời, từng cái từng cái đồ án đặc thù xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, bọn họ bị bao phủ bởi những đạo ánh sáng, sau đó lập tức biến mất trong không khí, mấy ngày sau, khi Trương Hoà mở cửa nhìn vào, mật thất đã hoàn toàn trống rỗng.
"Thật sự không thấy lão bản và lão đại đâu sao?" Hoàng Phi nhíu mày.
Trương Hòa: "Phong toả mật thất này lại, mọi việc đều tiến hành như cũ, xem như mấy người lão bản chỉ là đi du lịch mà thôi.".
Hoàng Phi gật đầu: "Ta hiểu, A Hoà này, không biết bao giờ họ mới trở về đây nhỉ?".
Trương Hòa quét mắt nhìn Hoàng Phi: "Giải quyết xong chuyện của tiểu thiếu gia, tự nhiên họ sẽ trở về.".
————————
Edt: Chương sau là đổi map rồi mn, bộ này hoàn 177 chương, chúng ta đã đi được gần nửa chặng đường rồi đấy *(^o^)/*. Cho những người đang hoang mang về việc đổi map giống mình hồi mới đọc, các bạn yên tâm, map mới rất hài, lại có thêm mấy cặp phụ, sẽ không làm các bạn thất vọng đâu hí hí ????.