Trên cầu thang.
Trương Lung
gọi
video
tới số máy không lưu. Tuy nhiên tiếng chuông vang lên vài lần liền bị tắt
– đối phương từ chối cuộc gọi
video của cô!
Cô sửng sốt trong chớp mắt, cau mày tiếp tục gọi.
Một phút, không ai trả lời.
Hai phút, không có
ai
trả lời.
Mười phút trôi qua, vẫn không có
ai
trả lời ……
Trương Lung bắt đầu
trở nên nóng nảy.
Cô không ngừng
gọi video, trong khi đó vừa đi bộ lên cầu thang. Trong chốc lát, cô đã lên tới sân thượng, đi tới dựa vào lan can gần đó.
Ngay lúc
cô gọi
video lần thứ N, người kia cuối cùng cũng bắt máy.
Khuôn mặt của một chàng trai trẻ xuất hiện trên màn hình điện thoại
của cô.
Hai người cách nhau qua màn hình, nhìn nhau, nhưng thật lâu không ai nói chuyện-
đã cách một khoảng thời gian rất lâu, giữa hai người vốn không có gì để nói.
Gió trên sân thượng thổi rất lớn,
tóc Trương Lung bị thổi quết vào bên má, cô dùng một tay quệt ra, giơ tay
kia
nâng điện thoại
lên, phong cảnh sau lưng bị camera ghi lại.
Người đàn ông bên kia video nhận ra nơi đó, ngay lập tức trở nên lo lắng: “Lung Lung, em đang ở đâu?”
“Sân thượng đó.” Trương Lung trả lời như chuyện hiển nhiên.
“Em lên sân thượng làm gì? Đừng dựa vào lan can, quá nguy hiểm”, Vương Minh Nhạc vội la lên, “Em mau
trở lại!”
Nhìn biểu cảm căng thẳng trên khuôn mặt người sau màn hình,
tâm tình u ám của Trương Lung bởi vị bị
ngắt kết nối
không ngừng
cuối cùng cũng hơi sáng sủa.
“Em thích
ở đây,” Cô không chịu
đi, “gió ở đây thổi làm em rất dễ dịu.”
“Em đi về, mau đi về.” Cách màn hình, Vương Minh Nhạch không có cách nào chỉ có thể tiếp tục thuyết phục
Trương lung
để cô nhanh rời khỏi nơi nguy hiểm.
Nhìn sự lo lắng của anh vào trong mắt, sâu trong lòng Trương Lung có cảm giác vô cùng thỏa mãn.
“Tại sao lâu vậy anh mới tiếp video call?”, Trương Lung
hỏi.
“Em đi
khỏi chỗ này anh mới trả lời.” Vương Minh Nhạc
kiên định.
Để có được đáp án của Vương Minh Nhạc,
Trương Lung rốt cuộc cũng di chuyển khỏi
lan can, tìm chỗ bằng phẳng ngồi xuống.
“Lúc nãy anh làm gì?”
“Không có gì ……” Vương Minh Nhạc
thở dài: “Anh
…… Anh chỉ không muốn nhìn thấy em, mỗi một lần nhìn thấy em anh đều rất đau lòng.”
Trương Lung hơi sửng sốt, không đáp lại. Hai người lại bắt đầu lặng im trước màn hình.
Trương Lung và Vương Minh Nhạc
đã từng là người yêu, và cũng chia tay cách đây một tháng.
Hai người
bắt đầu hẹn hò từ thời sinh viên, tới bây giờ được hai, ba năm rồi. Lý do chia tay tương đối phức tạp, nói trắng ra là
hai người không
hợp nhau.
Lúc mới yêu, mối quan hệ của hai người không tệ, nhưng
sau này, cả hai phát hiện tính cách họ đối lập nhau, sở thích
trùng nhau ít ỏi
tới đáng thương. Quan trọng nhất,
Trương Lung đã sớm lên kế hoạch muốn ra nước ngoài phát triển, và dự định sẽ ở lại
đó, gần đây đã nhận được
thông báo nhập học
trường
đại học nước ngoài. Cô cũng đề cập với Vương Minh Nhạc: hy vọng anh cùng cô ra nước ngoài cùng nhau phấn đấu, nhưng Vương Minh Nhạc
là một người rất truyền thống, anh không muốn bỏ lại
gia đình
quen thuộc, hoàn cảnh
quen thuộc, chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản.
Thế là, đường tương lai
hai người hai hướng rẽ,
đi cùng nhau
đi tới cuối đường rất khó.
Lúc đầu, cả hai còn bình tĩnh ngồi xuống cùng đàm phán, đạt được sự tán thành chung,
coi như chia tay trong
hòa bình, Trương Lung cảm thấy không khó chịu là bao. Nhưng cho đến hai hay
ba ngày sau đó, cô bắt đầu cảm thấy buồn bực, bỏ xuống không được. Đêm khuya khó ngủ, trăn trở không yên,
cô kìm lòng không được đành gọi cho Vương Minh Nhạc.
Ngày hôm đó hơn ba giờ sáng, chuông chỉ vang đúng 1 tiếng thì điện thoại đã thông. Thế nhưng từ lúc điện thoại kết nối, Trương Lung lại không nói câu nào
– cô không biết
mình
phải nói gì.
Hai người cứ im lặng nghe tiếng hít thở đối phương qua điện thoại. Thời gian qua lâu, Vương Minh Nhạc rốt cuộc cũng mở miệng.
Anh
nói chỉ năm chữ.
– “Anh cũng rất nhớ em.”
Ngay khoảng khắc này, tim Trương Lung như bị dao cứa, nước mắt rơi như mưa!
Bắt đầu từ hôm ấy, hai người khôi phục
liên lạc.
Cách hai ba ngày, hai người sẽ gọi điện hoặc video call cho nhau, hoặc trực tiếp gặp mặt, giống như tất cả cặp yêu nhau
bình thường. Nhưng cả ai không ai đề cặp tới “làm lành”
– bởi vô số vấn đề bày ra trước mặt của họ, Vương Minh Nhạc không muốn ra nước ngoài với Trương Lung, Trương Lung cũng
không sẵn sàng từ bỏ lý tưởng nhiều năm của mình ở lại. Hai người họ không có cách nào nắm tay nhau đi tới cuối con đường.
Đôi người yêu cũ
anh nhìn em, em nhìn anh, nghe tiếng hít thở
của nhau, nghĩ tới chẳng bao lâu nữa họ phải
hoàn thành tách
ra, nghĩ
tới sau này họ không còn
như vậy
nữa, vừa bi thương vừa không nỡ bỏ.
Hầu như mỗi lần liên lạc với Vương Minh Nhạc, Trương Lung đều khóc lớn cả. Đây có thể coi là cơ hội để trút ra
nỗi lòng đau khổ bi thương của mình. Mỗi lần cô và Vương Minh Nhạc dằn vặt nhau, mặc dù cô
kiệt sức
muốn chết, nhưng lại có loại cảm giác
hài lòng hả dạ lạ lùng. Thế là cứ có lần sau,
có được lần đầu, cô không nhịn được cám dỗ trong lòng lại tìm Vương Minh Nhạc nữa. Thậm chí trong lòng hiểu rõ làm vậy là không nên,
nhưng
một lần rồi một lần liên lạc với nhau, một lần lại thêm một lần mà kéo dài.
Cả hai biết rõ là đang dằn vặt hành hạ nhau mà thôi, nhưng lại hưng phấn mà hành.
Mà xét về năng lực hành hạ người ta, dường như Vương Minh Nhạc cao hơn một bậc.
“Lung Lung, chúng ta
không thể tiếp tục như thế này
mãi,” trong video, Vương Minh Nhạc
thở dài, “Tương lai không có anh bên cạnh em, em phải làm sao đây?”
Câu nói ác độc
tàn nhẫn đâm mạnh vào tim Trung Lung đau nhói, đôi mắt cô không ức chế được đỏ lên. Cô
mạnh miệng đáp: “Làm sao là làm sao chứ? Một mình tôi cũng có thể sống rất tốt.”
Thế
tấn công
của Vương Minh Nhạc vừa dịu dàng vừa thâm hiểm:
“Sau này khi em ra nước ngoài rồi, nhất định phải tự chăm sóc bản thân
cho tốt, đừng để anh
phải lo lắng.
Dạ dày em
không tốt, không ăn đúng giờ sẽ phát bệnh, ở nước ngoài toàn
là đồ
lạnh, em phải hâm nóng lên ăn. Em vốn đã yếu ớt,
trời lạnh đừng mặc ít như vậy nữa, bị bệnh
rồi
…… “
Mới vừa nghe cô còn cố nén, chẳng mấy
chốc
cô lại không nín được. Không bao lâu nữa cô sẽ mất Vương Minh Nhạc mãi mãi, mất hết thảy. Nghĩ vậy, cô một lần nữa suy sụp khóc to lên.
=====
Trương Lung đi tới trước cửa văn phòng,
dừng lại. Cô ngước lên và nhìn thấy
tên biển hiệu ở cửa văn phòng – Văn phòng tư vấn tâm lý mười hai.
Cô ngập ngừng trước cửa thật lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu và đi vào trong.
“Xin chào
cô” Cô gái lễ tân trẻ
hỏi một cách lịch sự, “Xin hỏi cô có
hẹn trước không?”
“Có,” Trương Lung nói: “Hôm qua tôi đã hẹn
rồi.”
“Phiền cô đọc tên và số điện thoại.”
Trương Lung trả lời đúng thực tế.
Cô em lễ tân thấy Trương Lung hẹn
là 11:00
h trưa, nhưng bây giờ có 12h45
rồi.
Sau đó ngẩng đầu biểu cảm Trương Lung, mặt vừa
bối rối
vừa bất an. Có vẻ như để bước vào trong văn phòng cô ấy đã lấy hết dũng khí của mình.
“Trước hết mời cô tới
phòng
tham
vấn
đợi chút ạ, tôi đi thông báo với nhà tham vấn.” Cô em
lễ tân hỏi: “Cô có muốn uống gì không?”
“Có cà phê
không? Tôi muốn uống đặc chút.”
Cô em lễ tân dẫn cô vào phòng tham
vấn, để cô
ngồi chờ, sau đó
điện lên lầu thông báo. Ngay sau đó, Hàn Văn Dật từ lầu đi xuống.
Hàn Văn Dật mở cửa phòng tham vấn,
nhìn thấy Trương Lung ngồi trong phòng. Cô gái này còn trẻ,
tóc
cắt ngắn
nhuộm màu nâu, mặc một chiếc áo phông đen và quần short, ăn mặc vừa theo thời thượng
vừa trung tính. Gương mặt trang điểm rất đậm, nhưng không thể che đậy vẻ
hốc hác trên mặt. Sắc
mặt cô tái nhợt, dáng người cao gầy, như thể gió thổi liền bay. Bọng mắt thâm đen dù cho đánh một lớp phấn dày cũng che không hết, có lẽ không nghỉ ngơi tốt
trong thời gian dài rồi.
Rõ ràng là người mỏng manh, nhưng
lại trang điểm theo top người mạnh mẽ.
“Chào cô,” Hàn Văn Dật
nói: “Cô là Trương tiểu thư à? Tôi là nhà tham vấn, Hàn Văn Dật.”
Trương Lung vốn đang ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy có ai đó đi vào, vội
đứng dậy. Cô và Hàn Văn Dật
mặt đối mặt, ngẩn người
trong chốc lát, nhìn chằm chằm
thật lâu
vào Hàn Văn Dật, không thể tưởng tượng được nói: “Anh là
……anh là người trên weibo
……”
Hàn Văn Dật nhíu mày
nhanh tới mức khó thấy, nhanh chóng giãn ra
:”Đúng vậy, quả thật
gần đây có ít nhiều bình luận về tôi trên mạng.”
“À
……” Trương Lung
rất ngạc nhiên.
Cô
đã chịu đủ quấy nhiễu tâm lý của mình, mà văn phòng mười hai gần nơi cô sống, đi qua
đi lại cô nhìn thấy mấy lần, ngẫm nghĩ rồi chủ động tìm sự giúp đỡ từ nhà tâm lý. Chuyện đi tư vấn thế này khiến cô đắn đo mãi, nhưng đến đây gặp được người đang hồng trên mạng, đúng là thu hoạch bất ngờ.
Hàn Văn Dật
ngồi xuống đối diện với cô.
“Cái đó,” Trương Lung tò mò hỏi:”Anh có thật là nghiên cứu sinh trường
Harvard không?”
Hàn Văn Dật rút mấy tờ tài liệu từ kẹp hồ sơ, đẩy tới trước mặt Trương Lung. Đó là bằng tốt nghiệp và chứng chỉ, giấy chứng nhận hành nghề và các loại giấy tờ khác.
“Nếu cô
đang lo lắng
tôi không thể đảm nhiệm,” Hàn Văn Vật nghiêm túc bày tỏ, “Bên tôi còn có nhiều nhà tham
vấn khác, họ có thể hỗ trợ
thân chủ.”
Lời này của anh không phải lời nói mát, mà là
lời khuyên chân thành. Chuyên viên tâm lý muốn hỗ trợ thân chủ,
thì người đó
phải tìm ra nguồn gốc
của nan đề gây mâu thuẫn bên trong. Mà muốn hiểu ra điều đó, cả hai
đòi hỏi phải tiến hành trò chuyện, thậm chí hỏi nhiều câu hỏi mang tính riêng tư. Cho nên, việc đầu tiên nhà tham vấn cần làm để thiết lập mối quan hệ tin cậy giữa nhà tham vấn và thân chủ,
làm cho thân chủ yên tâm mở lòng, nói ra lời sâu trong lòng. Một khi thân chủ cố ý che giấu
hoặc
thậm chí lừa dối, tham vấn
tâm lý sẽ không có tác dụng gì.
Mà chính Hàn Văn Dật cũng hiểu
tình hình hiện tại của mình hết sức khó xử. Mặc dù anh
diễn thuyết tâm lý trong trường rất được hoan nghênh, nhưng bây giờ rất ít người trên mạng chú ý anh nói cái gì, anh
đang làm
cái gì. Cái mọi người quan tâm
là mấy tấm hình chụp anh được phát tán, đời tư của anh thế nào. Thực tế là chuyện này đối với nghề tham vấn tâm lý của anh
phản tác dụng, mọi người quá để ý tới diện mạo của anh, mà bỏ qua thậm chí không tin tin vào năng lực của anh, vì thế rất khó làm người khác nảy sinh tin tưởng với anh. Anh từng thử tìm công ty marketing khống chế ảnh hưởng của
dư luận xã hội, nhưng
trước mắt khó mà thành.
Vì lý do này,
anh định trong thời gian ngắn không nhận tham vấn.
Hoàn cảnh hiện nay hơi
đặc biệt. Trương Lung tới trễ 1h
45 phút,
vốn nhà tham vấn của cô cho là cô
hủy hẹn, đúng lúc có việc nên xin
về nhà. Bây giờ trong văn phòng người có thể đảm nhận duy nhất chỉ có
anh, nên
anh đành nhận.
“Tôi xin lỗi”, Trương Lung hơi
sợ hãi, “Tôi không có
ý
nghi ngờ gì anh, anh chớ giận.”
Hàn Văn Dật nhìn biểu hiện của cô
không thấy sự nghi ngờ và đề phòng. Thế là anh cười khẽ: “Trương tiểu thư, tôi không hề có ý trách cô, nếu cô
đồng ý, tôi hy vọng tôi có thể giúp được cô.”
Sau khi bắt đầu tham vấn,
Hàn Văn Dật
hi
vọng
Trương lung kể ra chuyện gần nhất quấy nhiễu đến cô. Mà chuyện khiến khó chịu
buồn phiền, chính
là mối quan hệ giữa cô và Vương Minh Nhạc.
Lý trí cho cô biết hai người
đã chia tay, hơn hết giữa họ
không có tương lai, cô nên cắt đứt mối quan hệ càng sớm càng tốt, nhưng cô không thể kiểm soát hành vi của mình. Cô không ngừng dây dưa với Vương Minh Nhạc,
có đôi khi họ chỉ nhìn nhau rơi lệ, đôi khi bọ họn lại điên cuồng chỉ trích đối phương, đôi khi họ lại cùng nhau ôn lại hồi ức tốt đẹp của hai người. Mỗi một lần dây dưa, càng khiến
tính khí thất thường
của cô
càng trở lên mạnh mẽ.
Trên
thực tế, việc dày vò lẫn nhau thế này đã
ảnh hưởng nghiêm trọng tới đời sống và rối loạn tâm thần của cô. Cô
liên tục
lặp đi lặp lại nhớ tới
lời nói của mình
và Vương Nhạc Minh,
từ trong lời độc địa của hắn ta tìm ra sự dịu dàng, rồi từ trong dịu dàng của hắn tìm ra bẫy gài. Hiệu quả
công việc và
hoạt động
học tập của cô
giảm đáng kể, thậm chí gần đây cô bị
suy nhược thần kinh, ban đêm mất ngủ
thường xuyên.
“Tôi thực sự không muốn thế!”, Trương Lung không thể không giơ tay lên trời thề, “Trước kia tôi ghét nhất là hạng
người đã chia tay rồi mà còn dây dưa.
Tôi biết làm vậy rất ti tiện. Kể từ khi chia tay tới giờ, tôi ít nhất là cho anh ấy vào danh sách đen
năm lần! Tôi tự nhủ với lòng là không được
tìm anh ấy, không được liên lạc với anh
ấy, nhưng tôi …… nhưng tôi
không thể kiểm soát
được
bản thân mình …… “
Mỗi một người sẽ bước chân vào văn phòng tư vấn
tâm lý, họ đều
có cùng một vấn đề. Đó là họ
không thể kiểm soát hành vi của mình. Hoặc
là nói,
suy nghĩ và hành vi của họ
xuất hiện mâu thuẫn.
“Có một lần,
thậm chí tôi đưa điện thoại của mình cho bạn tôi giữ dùm,
bởi tôi sợ tôi nhịn không được liên lạc với anh ta, nhưng khi không có điện thoại, không liên lạc với anh
ta, tôi thấy lòng bồn chồn hơn. Ngày đó tôi cực kì cực kì
lo lắng, lo
tới nỗi không có cách nào làm
bất cứ chuyện gì, cuối cùng tôi trực tiếp chạy tới dưới lầu nhà anh ấy, gặp được anh ấy rồi
tôi
mới
cảm thấy tốt hơn một chút “.
Bất cứ khi nào cô muốn kìm nén mình lại, ngược lại cô càng càng có hành vi
quyết liệt hơn.
“Tôi không muốn
thế, tôi
xin
thề! Tôi biết tôi không nên làm thế
……”
Trương Lung càng nói càng kích động hơn, bởi vì lo lắng, chân
cô không ngừng
run lẩy bẩy. Cô vừa nức nở vừa nói: “Tôi nên làm gì đây
……”
Trong lúc Trương Lung kể, Hàn Văn Dật
thỉnh thoảng ghi chú
trong sổ ghi chép của mình. Anh nghiêm túc nghe cô kể, không đánh giá hành vi của cô. Ngay thời điểm cảm xúc cô quá khích, anh nhẹ giọng
an ủi và dạy cô điều chỉnh hô hấp, khiến cảm xúc quá khích của cô dần khôi phục bình tĩnh.
“Sau khi hai người chia tay,” Hàn Văn Dật
hỏi: “Trong tình huống
nào
mà cô
không thể không
liên hệ với cậu
ta?”
Vấn đề này khiến cô hơi
giật mình. Cô không vội trả lời, bởi vì trước đó cô chưa từng nghĩ qua vấn đề này.
“Ngày hôm đó tôi
bị giảng viên mắng một trận, lòng tôi ấm ức cả
buổi chiều, tôi không biết tâm sự với ai cả. Nửa đêm hôm đó tôi không nhịn được gọi cho anh ấy
…… đó là
lần đầu tiên
sau khi hai chúng tôi chia tay,
tôi liên lạc với anh
ta. “
Cô ngập ngừng hồi tưởng lại
những khi cô liên lạc với Vương Minh Nhạc, “Còn có hai ngày trước, tôi và bạn thân ầm ĩ một trận. Tôi cảm thấy rất khó chịu,
liền chạy tới
cầu thang để gọi anh ấy. Anh ấy đã không chịu nghe,
tôi gọi liên tiếp hơn mười cuộc, gọi mãi cho tới khi anh ấy nhận…… “
Hàn Văn Dật hơi nhích chân mày. Gọi liên tục hơn 10 cuộc?
Anh viết vào sổ của mình hai từ đối lập: yếu đuối? Mạnh mẽ?
Dưới sự hướng dẫn của Hàn Văn Dật, Trương Lung thử
tổng hợp
điểm chung mỗi khi cô kiếm Vương Minh Nhạc, hơi
ngạc nhiên khi kết luận: “Có vẻ như mỗi khi tôi buồn
hay đau lòng, tôi đều không kìm được mà tìm
anh ta.”- kết luận này có vẻ như rất đơn giản, nhưng trước khi cô
nhớ lại hồi ức thì cô hoàn toàn không nhận ra!
Hàn Văn Dật thăm dò thêm bước nữa: “Nguyên nhân mỗi lần cô buồn hay đau lòng, có phải đều xảy ra mâu thuẫn với người khác không?”
Trương lung ngây người, nhớ lại
một lúc, hơi kinh ngạc
gật gầu. Đúng là thế thật, mặc dù cô thỉnh thoảng
hay
nhớ tới Vương Minh Nhạc, nhớ chút rồi thôi. Và mỗi khi cô có khát vọng
mạnh
liệt
để làm chuyện mà cô cho rằng
“không có tự trọng”, cơ bản vì bản thân cô phải hứng chịu sự thờ ơ và bị người khác đả kích.
Hàn Văn Dật lại
viết một từ xuống sổ ghi chú: gặp khó khăn với người giao tiếp.
.
Nhận thức
này bị chính trong lòng Trương Lung từ chối, làm cho
bản thân rơi vào
sự
lo lâu và đau khổ: “Ôi trời,
tôi đến
cùng
đang làm cái gì thế này? Tôi đúng là mụ ác phụ!”
“Lý do gì mà cô tự áp đặt mình là người phụ nữ xấu xa?”
Hàn Văn Dật
hỏi.
Trương Lung giật mình: “Tôi không xấu sao? tôi bị người khác làm tổn thương thì tới chỗ anh ấy tìm kiếm
sự an ủi, tôi coi anh ấy như cái
thùng rác để xả nỗi lòng mình……?”
Cô lo Hàn Văn Dật vì thế xem thường mình, hối hả giải thích cho bản thân: “Ngày xưa khi tôi còn yêu đương với anh ấy tôi không phải vậy, anh ấy trước kia còn bảo tôi rất độc lập, cảm thấy tôi không cần anh ấy. Tôi cũng không biết sao bây giờ mình trở nên
yếu
đuối như vậy
…… “
Hàn Văn Dật lại tiếp tục viết xuống sổ ghi chếp mình hai từ đối lập: độc lập? Lưu luyến?
Trương Lung nhiều lần lặp đi lặp lại hành vi hiện tại đều là cô không muốn làm vậy, cô ghét hành vi đó, nhưng không thể kiểm soát hành vi của
mình. Đây chính là nguyên nhân gần đây khiến cô lo lắng.
Hàn Văn Dật
không ngừng đặt câu hỏi.
“Cô có cảm giác gì với bạn trai cũ?”
Câu hỏi này khiến Trương Lung trầm mặc một lúc lâu.
“Tôi nghĩ có lẽ mình yêu anh ấy lần nữa rồi. Vừa nghĩ tới
chúng tôi đã chia tay, trái tim tôi
đặc biệt khó chịu.” Cô cười tự giễu, “có phải rất
buồn cười
đúng không? Thời điểm chúng tôi bên nhau, tôi không thấy thích anh ấy tới vậy… … “
Có buồn cười hay không thì
cô ấy không biết, dẫu sao Hàn Văn Dật không có cười nhạo cô. Điều này khiến cô cảm thấy có
chút an ủi.
Cô dừng lại một lúc,
trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng: “Thầy Hàn, anh nói …”
“Hả?” Hàn Văn Dật
đợi cô nói tiếp.
Có điều
những lời sau đây rõ ràng khiến Trương Lung khó mở miệng. Cô muốn nói lại thôi rất
nhiều lần, lại bắt đầu lo sợ khiến chân run lên. Hàn Văn Dật không giục cô, kiên nhẫn chờ cô suy nghĩ rõ ràng.
“Thầy Hàn, anh
nói … tôi có phải
…” Cuối cùng cô cũng do dự hỏi, ” muốn vì anh ấy mà từ bỏ lý tưởng của mình,
ở lại Trung Quốc
hay không?”
Từ lúc cô ấy bước vào phòng tư vấn cho đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ấy đặt câu hỏi. Từ mức độ khó mở miệng hỏi
vấn đề này
thì có thể thấy được sâu trong lòng cô ấy không hề muốn
từ bỏ lý tưởng của mình, nhưng cô thật lòng không bỏ được Vương Minh Nhạc. Tình huống khó cả đôi đường này sắp hành hạ cô ấy điên mất.
Cô lấy hết
can đảm để hỏi
ra
vấn đề
này,
nhìn Hàn Văn Dật
với tràn ngập mong đợi, cô
hy vọng Hàn văn Dật có thể chỉ cho cô một con đường tươi sáng. Nhưng Hàn Văn Dật không tiếp câu chuyện của cô, mà chuyển đề tài bằng một vấn đề khác.
“Cô nói sau khi chia tay cô càng yêu cậu ta
hơn”, anh hỏi từng câu khai thác vấn đề:
“Cô
có thể miêu
tả cụ thể cái
cảm giác ‘yêu’ mang cho cô cảm giác như thế nào? Các chi tiết càng tốt, chẳng hạn như
vui vẻ, tim đập nhanh,
lo được lo mất, đau khổ
… từ hay câu đều được cả. Có thể
viết
lên trên giấy.”
Dưới sự hướng dẫn của Hàn Văn Dật, Trương Lung mờ mịt cầm
bút và giấy. Suy nghĩ hồi lâu, cô khó khăn viết hai ba từ trên giấy, lại gạch hết một từ. Sau đó, cô không biết viết xuống
kiểu gì nữa.
Hàn Văn Dật nhìn những gì cô viết.
Từ đầu tiên được Trương Lung thay cho
cái gọi là cảm giác “yêu”
là “tức ngực”, từ thứ hai là “Tim đập nhanh”, cô còn
viết một
từ
“hối hận”, nhưng bị chính mình gạch bỏ.
Cô nhìn
Hàn Văn Dật
một cách đáng thương, dường như sợ
anh sẽ chỉ trích cô. Tuy nhiên, xưa nay Hàn Văn Dật
không bao giờ đánh giá bất kỳ hành vi
và suy nghĩ
nào huống hồ chỉ trích cô, nhiều nhất
là chỉ đặt câu hỏi.
Hàn Văn Dật
hỏi câu tiếp theo: “Cô nhớ lại xem,
nếu cô gặp
chuyện
gì
mà
không liên quan đến bạn trai cũ, cô cũng sẽ sinh ra những cảm xúc thế này sao? Khó chịu, tức ngực …”
Vấn đề này khiến Trương Lung
hơi choáng váng, nhưng cô ráng hết sức phối hợp bắt đầu nhớ lại.
Cô nhớ lại rất chậm, Hàn Văn Dật
không thúc giục cô, chỉ cẩn thận quan sát biểu hiện và phản ứng của cô.
Khi Trương Lung
viết trên giấy, Hàn Văn Dật cũng viết một từ khác xuống
quyển sổ của mình –
Hiệu ứng cầu treo.
Tác giả có
lời muốn
nói:
Trường hợp thứ nhất.