10 giờ sáng, ở khu thương mại
sang trọng.
Tiền Tiền
dừng lại, ngước mắt lên nhìn tòa cao ốc văn phòng trước mắt. Cao ốc
cao hơn 30 tầng, bức tường kính phản chiếu ánh
mặt trời, tỏa
sáng rực rỡ,
trông giống như viên kim cương khổng lồ.
Có lẽ do ánh nắng
quá chói chang, cũng có lẽ do tòa kiến trúc quá đồ sộ
mang lại cho
người ta
cảm giác áp bức nặng nề.
Cô cảm thấy cơn choáng váng ập tới.
Cả thế giới dường như quay cuồng, tòa cao ốc
bắt đầu méo mó thành hình chữ S lạ lùng, cô nhìn sang chỗ khác, quái lạ.
Cô lảo đảo
lùi lại hai bước,
thấy sắp bị té xuống đất,
cố ép chân ngừng lại và nhanh chóng giữ mép bồn
hoa. Trước hết cô hít một hơi, lấy một viên đường từ túi
bỏ
vào
trong miệng.
Sau đó tìm băng ghế
ngồi xuống
nghỉ ngơi.
Mấy phút sau, cảm giác chóng mặt biến mất. Nhưng khi cảm giác
chóng mặt biến mất
thì nỗi lo lắng
dữ dội khống chế cô ngày càng rõ ràng, cô bắt đầu cảm nhận tim mình đập mạnh và loạn nhịp, đôi chân như rót chì đứng dậy không nổi.
Lại tới
nữa! Cảm giác quen thuộc khiến nội tâm cô rơi lộp bộp.
Thời gian trôi qua
từng giây từng phút, mắt thấy giờ hẹn phỏng vấn 10h sắp tới, Tiền Tiền
vẫn còn ngồi trên băng ghế, mặt mày
trang nghiêm, chân run cầm cập. Nếu người qua đường quan sát cẩn thận, người ta sẽ phát hiện trên gương mặt cô đang phủ tầng mồ hôi mỏng,
ngay cả
lớp
trang điểm tỉ mỉ sáng nay
cũng ướt đẫm mồ hôi.
Công ty game Tiên Cảnh
chính là công ty game cô thích
nhất, là game cô chơi từ nhỏ mà lớn lên. Đêm qua cô vì cuộc phỏng vấn ngày hôm nay mà chuẩn bị tài liệu rất lâu, đem tất cả
sản phẩm lớn nhỏ của Tiên Cảnh, khái niệm thiết kế, định hướng phát triển trong tương lai, mỗi cái nghiên cứu một chút, có thể nói là thực hiện
công tác
chuẩn bị đầy đủ.
“Tôi làm được, tôi chắc chắn
làm được! Chẳng phải nói giám đốc họ nhìn trúng tác phẩm của tôi sao? Còn may là ông ấy có mắt nhìn! Người thông minh cơ trí tài giỏi như tôi, miễn là đi vào cho họ thấy mặt, còn không phải khiến cho mọi người trong công ty bội phục quỳ rạp xuống đất hay sao!”
Tiền Tiền liên
tục cổ vũ bản thân, ý đồ cố gắng kiểm soát nỗi lo trong lòng. “Đi nào, bây giờ mình vào liền!”
Song, mấy lời động viên
này không có một chút hiệu quả
nào. Mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay ướt đẫm ống quần.
“
…… Vãi thật, con mẹ nó rốt cuộc mày đang làm cái gì hả
?! Cho dù không trúng tuyển thì có sao chứ, đã thất bại nhiều lần
như vậy rồi, còn thiếu lần này nữa ha?
Còn mày không đi thử,
thì cái gì mày cũng không có đó! Mày là đồ cặn bã!” Cô bắt đầu tự
phỉ
nhổ
chính
mình.
Phỉ nhổ mình
không chỉ vô ích, mà còn phản tác dụng. Chân cô có vẻ như không còn
nặng nề như ban nãy, cô có thể đứng lên
được rồi, nhưng cô lại có nỗi xúc động mạnh mẽ muốn quay đầu bỏ chạy,
tìm một cái cây đâm
chết
cũng tốt, dù sao
cô cũng không muốn bước vào tòa kiến trúc
khủng khϊếp
đó.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, nhưng cô biết mình
bị bệnh. Triệu chứng này đã xuất hiện
nhiều lần. Nghiêm trọng nhất là năm hai đại học khi cô chuẩn bị thi lại môn Cấu thành màu sắc, cô đã bỏ thi
một lần, cô không được phép bỏ
lần thứ hai. Thế nhưng khi cô mới ra khỏi cửa phòng ngủ, triệu chứng thiếu máu
cô tái phát, té xỉu thẳng xuống đất.
Giây phút này đây, cô chỉ muốn hét
toáng
lên, hoặc nhắm mắt ngủ một giấc ở đây
cũng được, lại muốn dồn hết sức bình sinh chạy
một vòng marathon. Có rất nhiều ý muốn
lộn xộn
không hiểu sao
trong đầu, nhưng cô không làm gì cả. Cô ép buộc bản thân
và
rồi
thất bại, thế rồi tự sa ngã.
Cuối cùng, cô lấy điện thoại
ra và mở “Đại phú ông” bắt đầu chơi.
Một khi cô chơi game này, nỗi
lo lắng dần tan biến. Cô hoàn toàn nhập tâm
vào trò chơi.
“Mi chính là ta, của ta thì mãi là của ta!” Tiền phu nhân kiếm được chút tiền lẻ,
đắc ý cười ra tiếng.
“Bà đây
muốn 18
cây kéo!”
“Kiếm được tiền, tối nay nằm mơ cũng sẽ cười
~~”
……
Mỗi một bước đi,
Tiền Tiền đều giữ được cấp. Lần đổ xúc xắc tiếp theo, đều xổ
không
trúng số nào cô mong muốn,
cô lại trở về chơi lại;
xổ chừng nào trúng số lý tưởng mới
tiếp tục
chơi. Người ta chơi game 2 3 ngày là lên cấp, còn cô muốn lên cấp thì phải 2 3 tuần lễ mới xong, còn người
khác chiến thắng khó khăn hoặc thất bại thảm bại, nhưng mỗi khi cô thắng thì là toàn thắng, đem mấy nhân vật trong game giày vò chà đạp dã man một phen.
Cô chơi game hăng say, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chờ khi cô lấy lại tinh thần, nhiều người
kéo bè kéo lũ từ cao ốc
văn phòng
đi ra. Cô
sững sờ, nhìn xuống đồng hồ – giờ đã mười hai giờ trưa, tới giờ ăn trưa.
Cô ngồi trên băng ghế thêm
một lúc, chán nản chửi một câu
“chết tiệt”,
sau đó thất tha thất thểu đứng dậy và rời đi.
=====
Hàn Văn Dật
đang ngồi trong phòng làm việc, cái điện thoại trên bàn bỗng rung một cái. Anh
cầm nó lên, là tin Tiền Tiền gửi.
Tiền Tiền không có tiền: “Anh*
~~ Anh
là anh trai ruột của em mà
~~”
Hàn Văn Dật nhíu mày. Một khi Tiền Tiền gọi anh là anh, tám chín phần mười là có chuyện nhờ vả.
*trong tiếng Trung chỉ có xưng hô ta- người, mình chuyển thành phép anh- tôi, anh -em cho lịch sử, cho gần. Còn chữ anh trong đây là ca, chỉ anh em ruột ấy.
Quả nhiên, Tiền Tiền ngay lập tức gửi thêm tin nữa.
Tiền Tiền không có tiền: “Hàn tổng
~~~”
Tiền Tiền không có tiền: “Hàn tổng thích nghi với
chủ nghĩa xã hội mới của chúng ta vẫn còn tốt
chứ?”
Hàn Văn Dật dường như có thể nhìn thấy cái mặt đầy vẻ nịnh bợ của Tiền Tiền. Anh không khỏi
mỉm cười.
Hàn Văn Dật: “Rất tốt.”
Tiền Tiền không có tiền: “Biết ngay mà. Hàn tổng chúng ta là ai cơ chứ? Có chuyện gì mà Hàn tổng chúng ta làm không được chứ?”
Hàn Văn Dật: “Là ai thế?”
Tiền Tiền không có tiền: “…”
Tiền Tiền không có tiền: “Dù sao cũng không phải là người bình thường!”
Hàn Văn Dật: “Chỗ nào không bình thường?”
Tiền Tiền cầm
điện thoại, nụ cười trên mặt cứng ngắc. Cô chỉ muốn lấy lòng vài câu làm khúc dạo đầu, lại
không ngờ thằng cha Hàn Văn Dật này được đà lấn tới trèo lên lan can. Cô cắn ngón tay, bắt đầu suy nghĩ.
Trời
tháng sáu này
bắt đầu nóng lên, Tiền Tiền
ngồi trước
cửa sổ, cửa sổ mở ra, từng
luồng
gió
nóng
tạt
lên mặt
cô. Cô chợt có
cảm hứng, vội cầm điện thoại hồi âm cho Hàn Văn Dật.
Tiền Tiền không có tiền: “Hàn tổng, em kính yêu anh như kính yêu Đậu Nga vậy!”
Hàn Văn Dật: “?” Tại sao lại dùng loại từ kính yêu này với
Đậu Nga[5]?
Tiền Tiền không có tiền: “Anh nghĩ đi, ngày hè nóng nực thế này người ta mong muốn nhất là
gì?
Chẳng phải là một cơn gió mát hạ nhiệt hay cơn tuyết nhỏ rơi sao? Đậu Nga chính là bậc vĩ nhân đáng giá được đặt trong đền thờ để thờ phụng còn gì! Trong lòng của con, ngài
giống
y
như Đậu Nga vậy, chuyên đưa than sưởi ấm cho người ta trong ngày tuyết rơi.
Lòng kính
yêu của con dành cho ngài vô tận như nước sông cuồn cuộn không ngừng! ”
[5]Đậu Nga là 1 điển tích của trung quốc kể về số phận bi thương và nỗi oan khuất của một phụ nữ tên Đậu Nga. Có chi tiết lúc Đậu Nga hàm oan bị chặt đầu, lúc đó là giữa tháng sáu mà trời lại đổ tuyết
Hàn Văn Dật cười ha ha ra tiếng.
Vào lúc này, trợ lý của Hàn Văn Dật- Lưu Tiểu Mộc
đúng lúc đi tới cửa văn phòng của anh. Phòng làm việc
Hàn Văn Dật
xây cửa thủy tinh, đứng bên ngoài có thể thấy rõ biểu cảm của anh. Anh nhìn
chăm chú
vào màn hình điện thoại,
ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, ý cười đầy mặt.
Lưu Tiểu Mộc
đang chuẩn bị giơ tay lên và gõ cửa, không khỏi giật mình
hai hay ba giây.
Hàn Văn Dật luôn đối xử lễ độ
và nhã nhặn
với mọi người, nhưng ai cũng
cảm giác được vẻ xa cách trong đó. Có vẻ như
cậu
hiếm khi thấy anh ấy lộ vẻ ấm áp như
gió
xuân
thế này.
Lưu Tiểu Mộc tỉnh táo lại, cậu gõ cửa một cái. Hàn Văn Dật
nhìn lên
thấy cậu ấy, anh ra hiệu cho cậu ấy
vào phòng. Lưu Tiểu Mộc đưa
tài liệu đã chỉnh sửa
cho Hàn Văn Dật, nhắc nhở: “Lão đại, nhà đầu tư
bên kia
vừa gửi một email sang.”
“Được rồi, tôi đã biết.” Hàn Văn Dật
gật đầu, “Cảm ơn.”
Lưu Tiểu Mộc
cười nhạo: “Lão đại này, anh đang tâm tình
với ai vậy? Cười vui vẻ quá ta.”
Hàn Văn Dật
vô thức sờ khóe
miệng mình. Hình như đúng là hơi cao một chút.
“Thì sao?” Đối với
tính nhiều chuyện của Lưu Tiểu Mộc, Hàn Văn Dật khoanh tay trả lời, “Dự tính cùng tôi tiến hành cuộc trò chuyện đi sâu vào tâm hồn?”
Lưu Tiểu Mộc thè lưỡi: “Em còn có chuyện, em ra ngoài trước nhé. Lão đại anh cứ nhàn nhã bận rộn đi!”
Lưu Tiểu Mộc
chạy như trên lòng bàn chân bôi dầu, Hàn Văn Dật tiếp tục hồi âm Tiền Tiền.
Hàn Văn Dật: “Chuyện gì, nói đi.”
Khi Tiền Tiền vừa mở miệng, anh liền biết Tiền Tiền có chuyện nhờ anh giúp đỡ. Bây giờ còn tâng bốc chụp cho anh cái mũ cao “Đậu Nga”
thế này,
có thể giúp thì cũng thành nhất định phải giúp.
Tiền Tiền không có tiền: “hà hà
~~”
Tiền Tiền không có tiền: “Hàn tổng, em nghe nói chỗ anh còn tuyển người phải không? Sinh viên tốt nghiệp năm nay có nhận không?”
Hàn Văn Dật
hơi ngạc nhiên. Trước kia
Tiền
Tiền còn
tỏ ra mạnh mẽ, kiên quyết phân rõ giới hạn với anh.
Mà bây giờ, em ấy lại
còn chủ động yêu cầu nhờ giúp đỡ. Tuy nói
tình hình kinh tế trong hai năm qua không được tốt cho lắm, nhưng theo lý thuyết sinh viên mới tốt nghiệp năm nay tìm việc không khó tới vậy.
Hàn Văn Dật
trả lời: “Em
gửi
hồ sơ với tác phẩm qua cho anh nhìn thử”
Tiền Tiền không có tiền: “Có ngay!”
Mấy phút sau, có mấy tệp
được gửi đến tới máy tình Hàn Văn Dật.