Khi còn bé, Tiền Tiền có nhiều chuyện cực kì ngưỡng mộ với Hàn Văn Dật.
Cô ngưỡng mộ Hàn Văn Dật có thành tích tốt, cô ngưỡng mộ Hàn Văn Dật có nhiều tiền tiêu vặt, cô ngưỡng mộ Hàn Văn Dật có nhiều người lớn thích…… Cô còn ngưỡng mộ Hàn Văn Dật có tự do.
Cha mẹ của Tiền Tiền một người là giáo sư đại học, một người là giáo viên tiểu học, mỗi lần tới kỳ nghỉ đông và hè, cha mẹ đều ở nhà. Tiền Tiền muốn xem TV một chút cũng bị nhắc nhở, chơi máy tính nhiều hơn một chút cũng bị nhắc, ở nhà miết không đi đâu cũng bị nhắc. Cô lớn ngần này mà chưa bao giờ được hưởng một kỳ nghỉ hè và đông nào tự do cả.
Còn nhà họ Hàn cách vách thì sao? Mặc dù cha Hàn cũng là giáo sư, nhưng dạy kinh tế và triết học sao có thể đánh đồng? Ngoài giảng dạy ra thì Hàn Ái Quốc còn tự mở công ty tư vấn riêng, nghỉ hè với nghỉ đông còn bận rộn hơn bình thường. Còn về Lâm Bội Dung, bà luôn luôn là người bận rộn, làm gì có thời gian nhàn rỗi.
Thế là mỗi độ tới kỳ nghỉ hè và đông, trừ khi đi ra ngoài chơi với bạn bè, Tiền Tiền thích nhất là ôm sách vở bài tập chạy qua nhà hàng xóm họ Hàn.
Tiền Vi Dân và Tiền Mĩ Văn rất ư yên tâm về Hàn Văn Dật, miễn là nghe Tiền Tiền giương cờ “Con đi kiếm anh Dật chỉ bài tập về nhà.” chạy qua nhà bên, cha mẹ luôn luôn ủng hộ. Chờ cô tới nhà họ Hàn, cô liền ném tập sách lên bàn, vui vẻ ngồi coi TV hoặc chơi máy tính.
Hàn Văn Dật cũng không quản cô, anh thường đọc sách trong phòng học của mình, thỉnh thoảng thì góp vui ngồi xem phim truyền hình với cô. Nếu anh có mua mấy đĩa game mới, anh cũng sẽ thoải mái chia sẻ với Tiền Tiền. Tất nhiên, nếu ngẫu nhiên lương tâm Tiền Tiền bộc phát, sẽ để Hàn Văn Dật giảng dạy cô làm bài tập hàng thật giá thật. Hàn Văn Dật dạy cô rất kiên nhẫn. Nếu cha mẹ Tiền đến để hỏi hằng ngày Tiền Tiền qua làm cái gì, Hàn Văn Dật đều cực kì phối hợp đánh yểm trợ* giúp Tiền Tiền.
*bao che
Tiền Tiền nhớ như in một lần nọ, khi đó cô còn học sơ trung, còn Hàn Văn Dật đã lên cao trung. Ngày hôm đó hai người đang xem bộ phim đang nổi “Tiên kiếm kỳ hiệp 3”, bỗng nghe thấy ai đó gõ cửa bên ngoài.
Hàn Văn Dật đứng dậy và ra ngoài mở cửa, Tiền Tiền vẫn ngồi xem TV trong nhà, giảm âm lượng mức nhỏ nhất, ngó đầu tò mò nhìn ra.
Cánh cửa mở ra và đứng bên ngoài là ba nữ sinh cao trung xinh đẹp ăn mặc tinh tế. Các cô nữ sinh thấy Hàn Văn Dật bước ra, vẻ mặt hưng phấn và hào hứng hiện rõ, tớ đẩy cậu cậu đẩy tớ, ai cũng chờ người nọ mở miệng trước.
“Bạn học Hàn, hôm nay cậu có rảnh không? Hay chúng ta cùng đến công viên chơi nhé!” Một nữ sinh lấy dũng khí mời mọc.
Hàn Văn Dật, người đang đối mặt ba nữ sinh bích ngọc niên hoa(4), vậy mà không hiểu thương hoa tiếc ngọc tí nào. Anh lạnh lùng hỏi, “Ai nói với các cô địa chỉ nhà tôi?”
[4]Bích ngọc niên hoa: con gái tuổi 16
Mấy cô gái giật mình, mình nhìn cậu, cậu nhìn mình, đều im bặt.
“Xin lỗi, tôi không có thời gian. Xin đừng làm phiền tôi nữa.” Hàn Văn Dật nói xong liền đóng cửa.
Vào giây phút đó, Tiền Tiền mới bước chân lên sơ trung, chưa hiểu được tình yêu nam nữ là cái chi. Chỉ là cô xem không ít phim thần tượng thanh xuân vườn trường, cảm giác chuyện đó như kiểu nhân vật chính trong phim thần tượng được nhiều người yêu thích vây quanh. Thật là khiến người ta ước ao hâm mộ. Cho nên đợi Hàn Văn Dật trở về phòng khách, cô lập tức không khỏi ngưỡng mộ Hàn Văn Dật: “Nhiều người thích anh ghê.”
Hàn Văn Dật lắc đầu.
“Họ không thực sự thích anh,” Anh dừng lại một lúc rồi nghiêm túc bảo, “Anh cũng không thích mấy chuyện này. Không thích chút nào.”
=====
Ngày hôm sau, Tiền Tiền lại đến phỏng vấn một công ty khác.
Đây là một công ty mới khởi nghiệp, công ty với quy mô không lớn, tổng số hơn chục nhân viên. Công ty nhỏ kiểu này thì không có nhiều quy tắc như mấy công ty lớn, thế nên Tiền Tiền mới nộp hồ sơ vào đây.
Ông chủ của công ty đích thân phỏng vấn cô, là một người đàn ông trung niên ở ngưỡng tuổi bốn mươi.
Tiền Tiền nói rõ: cô còn chưa nhận được bằng tốt nghiệp, bên kia thực sự không quan tâm lắm, sau khi nhìn tác phẩm của cô, ông ấy cũng biểu hiện hoàn toàn khẳng định cô có đủ năng lực.
Tiền Tiền cảm thấy lần này có hi vọng rồi, nhưng người kia hỏi cô một câu cô liền thấy sai sai.
Ông chủ: “Gặp được người thật, tôi thấy em còn đẹp hơn cả trong hình hồ sơ. Một cô gái xinh đẹp như em sao lại muốn học thiết kế vậy? Qúa cực khổ rồi.”
Tiền Tiền: “Ngài nói gì thế, có nghề nào mà không cực khổ.”
“Đúng rồi,” Ông chủ vẻ mặt hiền lành hỏi: “Em sống ở đâu? Đi làm có tiện không?”
Tiền Tiền đáp một tên đường.
“Thật khéo, tiện đường với tôi đấy. Sau này em đến đây làm việc, tôi có thể đón đưa đón em đi làm hằng ngày!”
Da mặt Tiền Tiền co rút: “Chuyện này có không thích hợp. Chỉ có nhân viên mới ra sức làm việc cho ông chủ. Nào có chuyện ông chủ hao tâm tổn sức vì tôi chứ!”
Ông chủ: “Đúng rồi, em có bạn trai chưa?”
Tiền Tiền: “Có ạ. Trường thể thao võ thuật, hôm nay đúng lúc đến thành phố tham gia giải đấu quyền anh!”
Ông chủ chậc chậc 2 tiếng: “Tìm bạn trai tốt nhất đừng tìm mấy tên tứ chi phát triển. Sau này cậu ta bạo lực gia đình thì em phải làm sao bây giờ? Nhân lúc còn trẻ em nên tìm một người khác đi!”
Lần này công ty gửi cho cô ấy bản offer ngay tại chỗ, thông báo ngày mai là cô có thể tới làm. Trái lại, cô lại lấy cớ “Tôi sẽ về nhà suy xét”, sợ chết mẹ thoát thân.
Buổi tối Tiền Tiền về nhà, Tiền Vi Dân cũng vừa trở về từ đợt nghiên cứu hội thảo học thuật.
Đàn ông Thượng Hải rất giỏi nấu ăn, thường ở nhà Tiền Mĩ Văn dọn dẹp nhà cửa, Tiền Vi Dân chịu trách nhiệm bếp núc. Nếu Tiền Vi Dân đi công tác, hai mẹ con họ Tiền chỉ có thể dựa vào quá ăn mà sống qua ngày. Do đó, mỗi lần đi công tác về, ông liền nấu một bàn thịnh soạn để bù lại cho vợ và con gái.
Cả nhà ngồi vào chỗ đang muốn bắt đầu ăn thì Tiền Mĩ Văn đột ngột hỏi: “Ai nha con gái, bằng tốt nghiệp con lấy bỏ đầu rồi? Lấy ra cho mẹ chụp hình cái, khoe cho bạn bè mẹ thấy. Mùa tốt nghiệp năm nay, mẹ mày thấy mấy bà bạn chụp hình bằng tốt nghiệp của con mình khoe miết.”
“……” Tiền Tiền cười gượng hai tiếng, “Trình độ này của con, có gì tốt mà khoe chứ. Nếu up cho bạn bè của mẹ thấy, con trai con gái của mấy bà bạn kia vào Đại học Thanh Hoa, Bắc Đại rồi Đại học Harvard, họ tê liệt cả rồi mà còn phải tán thưởng, giả mù sa mưa khen ngợi một câu “Con gái của cậu lợi hợi thật”, ngài cảm thấy trong lòng họ có mấy phần thật cơ chứ? Hay là thôi đi? ”
Tiền Mĩ Văn nhíu mày, đập cô một phát: “Con nhỏ này, ăn nói kiểu gì hả! Con của tao so với cùng trang lứa của đám bạn là xán lạn lắm rồi!”
“Vậy thì càng không thích hợp, ngài khoe như vậy không phải là càng làm tổn thương con của bạn bè, thân thích ngài hay sao?” Tiền Tiền nhắc nhở, “Mẹ nhớ lại lúc dì Lâm không có chuyện gì liền một câu hai câu con tôi học Đại học Harvard đi, khiến ngài mộ ghen tị bao nhiêu chứ? Chúng ta làm người nên lương thiện chút, bớt làm mấy chuyện khiến lòng người phẫn nộ đi. ”
“Cái miệng của mày thiệt là … học ai vậy hả!” Tiền Mĩ Văn bị con gái chọc dở khóc dở cười. “Ờ đúng rồi, hôm nay phỏng vấn thế nào?”
“Dạ …” Tiền Tiền liếʍ môi. “Công ty đó có cảm giác rất không đáng tin cậy. Con sẽ kiếm chỗ khác.”
“Đây là đi mấy tháng rồi hả? Mày tới giờ vẫn chưa kiếm được việc làm, mấy công ty muốn tuyển dụng người cũng tuyển dụng muốn hết rồi, càng trì hoãn tìm việc càng khó khăn hơn thì có!” Tiền Mĩ Văn vì chuyện con gái đi tìm việc mà nóng nảy, “Nếu không thì má mày đi hỏi người ta nếu có một công việc tốt thì giới thiệu cho mày.”
“Tuyệt đối đừng!” Tiền Tiền vội vàng từ chối liên tục: “Thần đã cố gắng nhẫn nhịn hơn 22 năm qua, khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của ngài rồi. Bây giờ ngài muốn sắp xếp công việc an ổn cho thần, xung quanh thần có khác gì tai mắt của ngài cơ chứ, ngày tháng sau này trôi qua khó khăn cỡ nào chứ!”
Tiền Mĩ Văn trừng mắt.
Tiền Tiền vội cười hối lỗi: “Giỡn mà. Con sao có thể trốn chui nhủi dưới đôi cánh mẹ cả đời phải không nào? Vả lại, bây giờ ngành Internet đang hot, có lý nào chỉ có 1 công việc mà tìm không ra? Đừng gấp mà, con chỉ muốn kiếm một công việc vừa lòng thôi.”. Giỡn chơi à, để mẹ già giúp cô giới thiệu công việc, chuyện cô chưa có bằng tốt nghiệp sao bưng bít được nữa cơ chứ!
“Mày kiếm được rồi thì má mày thay mày hỏi thăm một chút.” Tiền Mĩ Văn chuyển họng sóng, đột nhiên quay sang đạp Tiền Vi Dân đang cầm diện thoại đọc tin tức, “Ông là một giáo sư đại học, vậy mà con gái của ông đi xin việc cũng không hề để ý! Cả ngày chỉ biết hao tâm tổn trí vô mấy cái học thuật luận văn! ”
“…” Tiền Vi Dân cực kì oan ức. “Tôi viết luận văn thì có mắc mớ gì đến bà đâu?”
“Nó mắc mớ đến tôi đấy!” Tiền Mĩ Văn trừng mắt. “Socrates có trả tiền cho ông không? Epicurus có tìm việc cho con gái ông không?”
“Lửa của lan ra không hợp lý.” Tiền Vì Dân vì các nhà triết học tiền bối kêu oan, “Socrates có ăn đồng nào của nhà mình sao? Epicurus có cản đường con gái chúng ta xin việc sao?”
Hai vợ chồng họ Tiền cãi nhau, lý do cãi nhau không quan trọng, Tiền Mĩ Văn nhất định phải đè mấy nhà triết học trâu bò đã xuống mồ ấy đánh một hồi, còn Tiền Vi Dân lại ra sức đấu tranh bảo vệ đám trâu bò ấy. Loại chuyện như vậy Tiền Tiền thấy nhiều riết quen, hai tay chắp lên ngực, ngỏ ý cảm ơn đám trâu bò ấy đã thu hút hỏa lực đi dùm, sau đó bình tĩnh vùi đầu ăn tối.
Cơm nước xong xuôi, trở về phòng, Tiền Tiền mở máy tính lên, đăng nhập vào trang web tuyển dụng rồi tiếp tục gửi hồ sơ. Chỉ là cô lướt nửa ngày, một bộ hồ sơ cũng cũng không gửi.
Như Tiền Mĩ Văn nói ban nãy, những công ty đăng thông báo tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp năm nay hầu như tuyển dụng gần xong, cương vị công việc phù hợp còn rất ít. Nếu tiếp tục kéo dài, chi phí sinh hoạt không còn là thứ yếu, quan trọng là mất đi thân phận sinh viên tốt nghiệp khóa này, sau này kiếm việc rất khó khăn. Bây giờ cô chỉ có thể xin đại một công việc nào đó, mặc kệ việc gì. Trước đành nhẫn nhịn một thời gian, tốt xấu gì cũng có chút kinh nghiệm, sau đó lấy được bằng tốt nghiệp rồi đổi việc…… Nếu như cô có thể nhận được bằng tốt nghiệp như đã nói.
Đang rầu thúi ruột thì điện thoại của cô vang lên, một số lạ.
Tiền Tiền nhấc điện thoại, nghe máy.
“Xin chào, bạn tìm ai?”
“Xin chào, cô là Tiền Tiền phải không? Tôi là trưởng phòng nhân sự công ty game Tiên Cảnh.” Một giọng nữ từ điện thoại truyền qua, “Công ty chúng tôi đã nhận được hồ sơ của cô, cô là xin vào vị trí nhà thiết kế UI?”
Tiền Tiền ngẩn ra, kích động muốn đứng lên ghế nhảy!
“Vâng, vâng, là tôi đó. Cô cứ nói tiếp đi ạ!”
“Chúng tôi đã đọc hồ sơ của cô, rất hứng thú với cô. Cô có thời gian để phỏng vấn vào ngày mai không?”
“Có có!” Tiền Tiền hưng phấn tới đến mức suýt cắn lưỡi mình.
Cô đã gửi hồ sơ cho nhiều công ty như vậy, thực ra cô hi vọng nhất là vào được công ty game Tiên Cảnh. Thế nhưng, đối phương là công ty game có tiếng trong giới, hồ sơ cô gửi qua đã lâu mà không thấy phản hồi, có lẽ là không để mắt tới cô, cô cũng từ bỏ. Ai lại ngờ được tình thế xoay chuyển, vốn đương lúc cùng đường, ai dè việc cô mong ước lại thả cho cô cành ô liu*! Giống phim hài dễ sợ!
* giúp đỡ
Sau khi phấn khích qua đi, tiền Tiền còn chưa quên vấn đề mấu chốt –
“Ấy, năm nay tôi tốt nghiệp, mà có một môn tôi đã không qua, vì vậy còn chưa nhận được bằng tốt nghiệp ……” Mừng hụt hồi lâu còn không bằng đừng mừng, điều nên nói nói sớm mới tốt.
“À? Cô bị hoãn lại à?”
“Ừ.”
“Thế này đi…”
Đôi phương có vẻ hơi do dự, Tiền Tiền căng thẳng quên cả thở, chờ đợi sự cân nhắc của bên kia.
“Bị hoãn lại là một điều đáng tiếc. Cô chắc là năm sau thi qua là có thể lấy bằng tốt nghiệp?” HR nói: “Kỳ thật, giám đốc bên tôi nhìn thấy tác phẩm của cô, ông ấy rất thích, nên hi vọng cô tới phỏng vấn chốc lát. Nếu cô có đủ bảnh lãnh, nhận bằng tốt nghiệp trễ chút cũng không phải vấn đề lớn lao gì. ”
“Giám đốc của cô rất có ánh mắt!” Miệng Tiền Tiền cười ngoác đến mang tai, “Đó, ngày mai mấy giờ tôi tới được?”
“Vậy khoảng 10 giờ sáng mai nhé. Tôi sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho cô.”
“Được được được, cảm ơn!”
Vừa cúp điện thoại, đầu tiên Tiền Tiền hưng phấn nhay lên mấy cái tại chỗ, sau đó ngay lập tức mở trang web về Công ty game Tiên Cảnh đọc kĩ càng để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ngày mai.