Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 14

Như Phi nghe Khương Ninh nói tin mình thì mắt rực sáng, chỉ cần Khương Ninh không bỏ rơi nàng nàng vẫn có thể sống sót trong hậu cung, vừa nghe nàng hỏi đã bao lâu chưa gặp Thẩm Âm nhất thời hoang mang: "Hai, ba năm thì phải."

"Đã lâu vậy không gặp, chỉ vì là thân phận biểu muội mà nàng để nàng ta dễ dàng tiến cung, nàng quá tin người rồi!" Hai mắt Khương Ninh lạnh như băng tuyết, như đao băng sắc bên.

Như Phi trắng mặt nhìn ánh mắt của nàng, môi run đến lợi hại: "Là nàng ấy gửi thư cho nhà thϊếp, nói mấy năm nay chưa gặp thần thϊếp nên rất nhớ, muốn tiến cung gặp thần thϊếp. Thần thϊếp cùng nàng ấy dù sao cũng có tình cảm, vừa cảm thấy nàng ấy là mỹ nhân khó tìm, nương nương thấy nhất định sẽ thấy, nhất thời mê muội dẫn nàng ta vào cung." Nói đến câu cuối khó cầm được lệ: "Thần thϊếp đối xử với nàng ấy không bạc, nàng ấy sao lại lợi dung thần thϊếp, hại thần thϊếp ủy khuất thế này?"

Nếu chỉ là thị tẩm thì nàng đã chẳng thèm hỏi mà đi thẳng đến Thái Hòa điện rồi, chỉ sợ Thẩm Âm này có dị tâm, nếu quả thực như vậy, đừng nói là nàng, đến nhà nàng có khi cũng phải chịu oan ức rồi.

Khương Ninh không đành lòng thấy nàng như vậy, đành đi xuống lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc nữa, bệ hạ không ngốc đến mức một nữ nhân cũng không xử lý được."

"Nương nương!" Từng dòng lệ nóng hổi rơi xuống, Khương Ninh vừa lau khô nàng lại rơi lệ, Khương Ninh chỉ đành trầm giọng: "Đừng khóc nữa! Bổn cung có việc giao cho nàng!

Lúc này Như Phi mới thôi không khóc nữa, nấc cụt nghe Khương Ninh phân phó nhiệm vụ.

*

Đêm thâm trầm.

Khương Ninh cầm kiếm đến Thái Hòa cung, cung nhân dọc đường mặt đều biến sắc đi theo sau nàng, nghĩ vạn nhất hoàng hậu nương nương kích động bọn họ cũng có thể ngăn lại chút đỉnh.

Vừa đi đã đến Thái Hòa điện, trong điện truyền đến tiếng nữ nhân cười, Thường Nhạc chắn trước người Khương Ninh: "Hoàng hậu nương nương, bệ hạ đang bận, không tiện gặp người."

"Bận? Cùng một cô nương chưa thành thân bận cái gì chứ?" Lời nàng quả thực quá phận rồi.

Mặt Thượng Nhạc trắng cả lên, chỉ cảm thấy hoàng hậu thích bày trò này đúng là không cần mạng nữa rồi: "Nương nươn

"Vào trong nói với bệ hạ, nếu không để Thẩm Âm ra, bổn cung sẽ cầm kiếm vào trong." Khương Ninh nhấc tay lên, thanh âm trường kiếm vang lên, bay vào cửa điện.

Chúng nhân đều hít một hơi dài, nương nương là muốn quyết sống chết với bệ hạ sao.

Vân Huyên cùng đám phi vội chạy đến, dù sao nàng nói gì Khương Ninh cũng sẽ nghe, hoặc là lát nữa sẽ cùng Khương Ninh chịu phạt, hoặc là lát nữa sẽ cùng Khương Ninh ăn mừng thắng lợi.

Lúc mọi người đang chờ Tống Cẩn phản ứng, một âm thanh truyền đến tai nàng: "Nương nương, chúng ta về đi, bệ hạ sợ là không có thời gian tiếp chúng ta rồi."

Chúng phi quay lại nhìn, phát hiện hóa ra là Như phi, không khỏi ngạc nhiên, Vân Huyên không nghĩ ngợi, nói: "Như tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc đứng về bên nào?"

Như Phi cười nhẹ: "Ta đứng bên nào không quan trọng, quan trọng là bệ hạ thích ai, rõ ràng hôm nay bệ hạ vừa ý Thẩm Âm, ta khuyên mọi người nên sớm tản đi thôi. Nương nương người nói đúng không?"

Khương Ninh mặt lạnh không nói.

"Nếu như nương nương đã không để ý thần thϊếp, vậy thần thϊếp cũng không ở lại phiền người nữa." Như Phi nghênh mặt rời đi.

Có phi tử thán Như Phi bình thường giấu mình kỹ thật, có biểu muội đắc sủng liền hiện nguyên hình, sợ là quá sớm rồi đi!

Vân Huyên tức không lại, làm mặt quỷ sau lưng Như Phi, bước đến kéo góc áo Khương Ninh: "Hoàng hậu tỷ tỷ đừng giận, chúng thϊếp đều không đi, đều bồi người ở đây."

Khương Ninh vỗ vỗ đầu nàng, thập phần yên tâm, quả không phí công thương các nàng mà.

Lại đợi một hồi nữa, Thường Nhạc lại đi ra, đứng trước điện, đến bậc thang cũng không dám bước xuống: "Hoàng hậu nương nương người về đi đã, bệ hạ nói hôm sau sẽ để Thẩm cô nương đến Chiêu Hòa cung gặp người."

Chúng nhân lại hít sâu một hơi, thầm nghĩ đế vương thật bạc tình, mới cách đây không lâu còn vì hoàng hậu nương nương mà tháo đỉnh điện ngắm trăng, giờ lại vứt bỏ nương nương lại a!

Khương Ninh giả vờ tức giận, phi thân đến trước điện, đá Thường NHạc đang chặn cửa ra, cầm kiếm xông vào. Một chân đạp cửa lớn, nàng vừa nhấc kiếm lên, eo đã bị Tống Cẩn ôm chặt lấy. "Suỵt."

Khương Ninh dừng động tác lại, cảm thấy cằm Tống Cẩn đang đặt ngay vai nàng, mắt liếc không thấy Thẩm Âm đâu, mới hỏi: "Nàng ta đâu?"

"Đang tắm rồi." Tay Tống Cẩn dùng lực, cả người Khương Ninh nằm gọn trong lòng hắn, trong lòng Khương Ninh vừa động, vừa nộ, một tay nhanh như chớp đánh về phía mặt hắn.

"A Ninh!" Tống Cẩn trầm thanh, phi thân chạy trốn. A Ninh bổ nhào vào hư không, không cam lòng đuổi theo.

Tống Cẩn chạy khỏi tẩm điện, thanh âm mang mấy phần tái giận: "Vẫn chưa đến mười ngày!"

"Thần thϊếp biết." Khương Ninh giận thán một hơi, chỉ muốn tháo mặt nạ của hắn xuống, kể cả chưa làm rõ thân phận của hắn, nàng cũng không cho phép hắn cùng nữ nhân khác nằm cùng một giường.

Hai người dây dưa hồi lâu, đạp đổ hết không viết bao nhiêu là đồ đạc, Tống Cẩn tránh lưỡi kiếm của nàng, lúc sượt qua nhau hắn nói nhỏ: "Thân thể nàng yếu, không được dùng kiếm, mau dừng tay!"

Tâm tình hôm nay của Khương Ninh thực sự rất tệ, dù đã chọc tức Tổng Cẩn rồi, vẫn không dừng động tác lại: "Chúng ta đánh nhau không phải càng khiến chúng tin sao? Đương nhiên nếu thần thϊếp may mắn tháo được mặt nạ của bệ hạ xuống, thì cũng xem như là thần thϊếp có bản lĩnh đi."

Đêm hạ dài, sao chiếu sáng, trong đầu nàng không khỏi hiện ra hình ảnh ngày thành thân. Lúc đó cũng là một đêm hạ đẹp như thế này, trong ngôi nhà tranh, nam nhân mang hỉ phục đơn giản cầm tay nàng: "A Ninh, từ nay về sau, tất cả của ta đều thuộc về nàng."

Là chàng nói, tất cả đều là của ta, thân thể chàng, trái tim chàng, kể cả từng hơi thở của chàng cũng phải là của Khương Ninh ta.

Hai người đánh ra khỏi Thái Hòa điện, chúng nhân kinh ngạc, thị vệ ngắm vào nàng rục rịch rút đao.

"Tất cả cút xa ra một chút! Trẫm muốn xem xem nàng ấy có thể bát nháo đến mức nào!" Tống Cẩn giương giọng, dùng tay đẩy đám thị vệ ra, tay áo phất phơ trong gió.

Lời này đương nhiên là nói cho quần chúng nghe, Khương Ninh nghe xong lại cảm thấy mấy phần oan ức, cảnh trong đầu lại đổi, chỉ thấy cửa thành cháy bừng bừng, trong mắt nàng là nam nhân vì cứu nàng mà nhảy vào biển lửa.

Chua xót cùng đau đớn xông thẳng lên đầu, Khương Ninh bị kích động, chỉ nhớ bản thân muốn nhìn thấy hắn, liền cất cao kiếm hướng thẳng về phía Tống Cẩn, đợi đến khi một âm thanh vang lên, nàng sực tỉnh, kiếm đã không kịp thu lại.

Ánh trăng ảm đạm, thanh phong thổi bay tâm tư mù mịt của nàng, nàng thấy Tống Cẩn tay không giữ lấy lưỡi kiếm, máu từ lòng bàn tay không ngừng tí tách rơi xuống.

Nhoáng một cái, tim đau đến thắt lại, đau đến sắc mặt trắng bệch, hồi lâu bên trong cổ họng mới thốt ra một chữ: "Người..." rồi cũng không biết nói gì.

Tống Cẩn lại hoàn toàn không để tâm đến vết thương này,dùng lực nhẹ hất kiếm ra, đến gần nàng, thấp giọng nhưng thập phần dịu dàng nói: "Trẫm biết, A Ninh, nàng không để bất kỳ ai động vào ta dù chỉ một chút."

Khương Ninh tâm tư chấn động, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bàn tay chảy đầy máu kia, hai mắt lấp lóe, nàng cong môi lên cười khó coi: "Dựa vào những gì ta làm hôm nay, người phế ta cũng không sai." Dùng kiếm đâm quân chủ, đây chính là trọng tội diệt môn.

Chuyện đến nước này, Tống Cẩn nên đại nộ, nhưng sự giận dữ mới đầu của hắn đã bị ánh lệ trong mắt nàng rửa trôi rồi, hắn khắc chế chính mình không ôm lấy nàng, chậm rãi bước qua nàng, lại như tuyên thệ: "Dù hôm nay có chết trong tay A Ninh, trẫm cũng không phế hậu, A Ninh nàng phải nhớ kỹ, nàng vĩnh viễn là hoàng hậu của trẫm!"

Hắn bước nhanh về Thái Hòa điện, mặt nạ màu bạc ẩn trong màn đêm, thanh âm phiêu dật trong gió: "Người đâu, đưa hoàng hậu về Chiêu Nhân cung, từ nay về sau, không có lệnh của trẫm, hoàng hậu không được phép ra khỏi Chiêu Nhân cung nửa bước!"

Khương Ninh lảo đảo quay đầu, thân ảnh minh hoàng đó như một đạo quang đâm thẳng vào mắt nàng, qua rất lâu, nàng mới nhấc tay áo lên lau mặt.

Nàng còn hoài nghi gì nữa đây? Thế gian này, ngoại trừ phu quân nàng, kể cả phụ mẫu nàng cũng sẽ không dung túng nàng đến mức độ này.

*

Sau một đêm.

Tiền triều hậu cung đều truyền tai nhau, hoàng hậu bát nháo bị thất sủng, Như phi cùng biểu muội Thẩm Âm quật khởi, lại còn thêm chuyện hoàng đế thăng cấp cho các phi, các phi tử cũng bắt đầu có dị tâm, sau một thời gian, hậu cung cũng không còn quay về được sự yên bình như trước nữa.

Trong Chiêu Nhân cung.

Vân Huyên dâng trà cho Khương Ninh, tức giận nói: "Hoàng hậu tỷ tỷ đối tốt với Như Phi thế mà nàng ta lại cùng người khác đối phó với hoàng hậu tỷ tỷ, đúng là khiến người khác tức giận quá mà!"

"Sao lại có thể là người khác chứ, Thẩm Âm là biểu muội của nàng ta, thân thiết lắm chứ." Huệ Tần mỉa mai.

"Vậy, vậy cũng không nên đối phó với hoàng hậu tỷ tỷ chứ, mà cho là tranh sủng đi, cũng nên tranh công bằng, đâu cần tạo nên cục diện như hiện tại chứ." Vân Huyên nói xong lại thán: "Hơn nữa, rốt cục tranh sủng có gì hay, ta có được làm quý phi cũng chả thấy có gì vui, kết quả Ninh quý nhân vừa thành Ninh Phi liền chạy theo Như Phi, đúng là kẻ phản bội mà!"

Khương Ninh và Huệ Tần nhìn nhau, Khương Ninh hớp ngụm trà, trêu nàng: "Tranh sủng cũng không chỉ đơn giản là phân địa vị, Huyên Nhi nàng không thích tranh sủng đến vậy sao?"

Vân Huyên kỳ quái đáp: "Thϊếp có gì mà phải đi tranh chứ, thϊếp muốn gì hoàng hậu tỷ tỷ cũng cho rồi, thϊếp phí sức nữa mà làm gì?" Mấy câu nói khiến Khương Ninh cùng chúng phi không khỏi mỉm cười.

Huệ Tần xoa xoa đầu nàng, khen: "Ngươi đúng thông minh a!" Thầm nghĩ đám Như Phi đối đầu với nương nương, trừ phi là muốn tìm chỗ dựa sau này, nếu có thể sinh hạ hoàng tử thì vinh hoa một đời, lại không biết nương nương mới là chỗ dựa vĩ đại nhất, mà chỗ dựa này đối với chúng ta còn tốt hơn bệ hạ mấy lần.

Khương Ninh lành lạnh cười: "Nếu bệ hạ thật sự nhìn trúng bọn họ thì xem như bổn cung đã nhìn nhầm bệ hạ rồi!"

Nhìn vẻ sát khí của nàng, Vân Huyên và Huệ Tần đều không khỏi run lên, thầm thương cho đám Như Phi rồi.