Ở trong phòng, Tô Túc đang dùng bông thấm thuốc sát trùng, chấm nhẹ lên miệng vết thương trên mặt của Karen.
“Đau! Tô tô……” Karen nhe răng trợn mắt né tránh.
“Đáng đời.” Tô Túc lạnh lùng nói.
“Tô tô……Tôi là vì chị mới đánh nhau đấy, vậy mà sao không thấy chị cảm động chút nào thế? Ngược lại còn hung dữ như vậy……” Karen cực kỳ ấm ức mà nói.
“Vì sao lại nói là đánh nhau vì tôi?” Tô Túc híp mắt hỏi.
“Để tôi kể cho chị nghe” Karen gấp gáp tranh công, cười hì hì ghé sát vào cô “Đứa con gái kia kêu tôi đá chị đi để quen cô ta, tôi liền mắng cô ta, một đứa con gái xấu như vậy thì gả cho heo đi, sao còn muốn đi ra ngoài xúc phạm mắt người khác.”
Tô Túc ngửa đầu, ông trời! Vậy mà còn không đánh nhau mới là lạ!
“Sao, Tô Tô, tôi mắng hay đúng không?” Karen chờ mong cô khen cậu.
Tô Túc trả lời bằng cách không lưu tình chút nào đè bông ngấm nước thuốc lên miệng vết thương của Karen.
“Đau! Đau!” Karen theo phản xạ mà che mặt lại “Tô Tô, chị thật nhẫn tâm.” Đôi mắt xanh của cậu chứa đầy hờn giận, rồi Karen lên án nói.
“Cho cậu một bài học, biết có chút võ công mèo quào như vậy thì đừng có ra ngoài làm loạn gây thù chuốc oán.” Tô Túc thở dài một hơi, đưa tay nâng mặt cậu lên rồi nhẹ nhàng thổi qua chỗ bôi thuốc.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phất quá mặt Karen làm tim của cậu cũng bị cào đến ngứa ngáy.
“Còn đau không?” Thổi một hồi, Tô Túc mới buông tay ra rồi hỏi cậu.
“Đau.” Đôi mắt màu lục của Karen dần trở nên sâu thẳm, cậu thẳng tắp nhìn cô chăm chăm “Cả người đều đau……” Cậu duỗi tay ra ôm cô vào lòng, làn môi mỏng nóng cháy hung hăng chặn lại cái miệng nhỏ của cô.
“Ô!” Tô Túc không biết vì sao mình lại bị sàm sỡ, liền theo bản năng mà phản kháng lại.
Hai tay Karen càng dùng sức, chặt chẽ giam cầm cô trong ngực của mình rồi cuồng dã mà liếʍ mυ'ŧ, nút cắn đôi môi đỏ mọng của cô, một bàn tay cũng không yên phận mà chui vào trong áo thun của cô, không kiêng nể gì vuốt ve lên làn da bóng loáng.
Tô Túc trừng lớn hai mắt, muốn mắng người nhưng câu chữ lại chui vào trong miệng cậu, bị lưỡi cậu quấy cho mơ hồ không rõ.
“Tô Tô” lúc cô còn đang thở hổn hển thì Karen đã khàn khàn mở miệng nói “Cho tôi được không, tôi thích chị, tôi muốn chị.” Cậu dính sát lấy cô, để cho cô cảm nhận được du͙© vọиɠ nóng như lửa của cậu.
“Quá nhanh……” Mặc dù trong đầu mờ ảo vẩn đυ.c nhưng may mắn là cô vẫn còn một tia lý trí ở lại, Tô Túc chống tay lên vai cậu để kéo ra khoảng cách.
Karen không vui mà cúi người xuống, vừa dùng sức một cái liền kéo cô trở lại vòng ôm của mình, bản thân còn vừa cắn vừa liếʍ ở bên cổ cô “Vậy chị muốn tôi phải chờ đến lúc nào chứ?”
“Sẽ không lâu lắm đâu, không lâu lắm đâu.” Tô Túc run sợ mà trấn an cậu, chỉ sợ cậu ta vừa xúc động một cái liền……
Karen gắt gao ôm lấy cô, hơi thở nóng rực phả ở trên cổ của Tô Túc làm cho thân mình cô cứng ngắc.
Hồi lâu sau, cuối cùng Karen cũng buông lỏng ra, tay cũng từ trên lưng cô lui ra ngoài nhưng trên trán cậu đã đọng lại một lớp mồ hôi mỏng “Đừng để tôi chờ lâu quá.” Ánh mắt cậu nhìn về phía cô giống như còn mang theo một ngọn lửa đang rực cháy.
Tô Túc ngơ ngác nhìn cậu, nhìn qua bên ngoài như bình tĩnh nhưng trong lòng lại như một ngọn núi lửa đang phun trào!
Cậu là một người con trai! Tô Túc ngồi một mình ở trong tiệm cà phê, cô vừa cắn ống hút vừa uống nước trái cây, gương mặt phớt hồng tiếp nhận tin tức nguy hiểm vừa mới ý thức được.
Bắt đầu từ khi nghe được album đầu tiên cậu phát hành lúc 7 tuổi sau, cô liền bắt đầu chú ý tới cậu ta, mãi đến đến mười hai năm sau, cậu cứ như vậy mà xuất hiện ở trước mặt cô bằng da bằng thịt, trừ bỏ chấn động cùng mừng như điên thì cảm giác của cô đối với cậu chỉ như là đối với một người em trai, sau đó bị hai người La La và Dương Dương phản đối quyết định mà cô phải bình tĩnh dùng lý trí mới đưa ra được, kể từ đó, suy nghĩ muốn chiều cậu rốt cuộc không khống chế được nữa, bởi vì cô rất thích cậu, cho nên cô bỏ qua cho tất cả những gì cậu làm, vì cô biết trò chơi này bất quá chỉ kéo dài mấy chục ngày mà thôi. Chỉ là không nghĩ tới……bản thân vậy mà lại……rung động.
Đúng vậy, ngay từ giây phút nhìn thấy cậu vì bản thân mà đè xuống du͙© vọиɠ kia, thì trái tim của Tô Túc liền rung động. Cô có nghe người khác nói qua, chỉ có một người đàn ông trưởng thành, khi đối mặt với người con gái mình yêu thương thì mới có thể tận lực kìm nén lại phản ứng sinh lý của bản thân.
Vừa nghĩ tới chuyện này, trái tim của Tô Túc đã đập nhanh đến mức toàn thân cũng sắp khống chế không được.
Cô sẽ không phải là thật sự nhìn trúng một tên nhóc quỷ đi? Tô Túc bất đắc dĩ nghĩ như vậy, lại không phát hiện được khóe môi của bản thân trong lúc vô ý đã cong lên.
Không biết qua bao lâu, khi Tô Túc còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì nhận được một cuộc điện thoại của Karen: “Tô Tô, chị chạy đi chỗ nào vậy? Còn bảo là đi mua đồ, đi mua đồ đi lạc luôn tận đâu rồi phải không?”
“Tôi biết rồi, lập tức về đây.” Không xong rồi, hiện tại chỉ vừa nghe được tiếng nói của cậu ta mà đã trở nên không bình thường. Bộ dạng này của bản thân thật sự là……Tô Túc khép lại di động rồi uống cạn ly nước trái cây. Được rồi, thích thì thích đi, cũng không sao cả, cùng lắm thì cũng chỉ bị kia hai đứa kia cười nhạo mấy cái thôi.
Gọi người phục vụ tính tiền xong, Tô Túc thoải mái mà đi ra khỏi tiệm cà phê. Đang nghĩ tới sau này nên làm sao để đối mặt với Karen thì lại bị hai người đàn ông nước ngoài, mặc tây trang đi giày da chặn lại “Cô Tô, chủ nhân của chúng tôi muốn gặp cô một lần.”
Trong mắt Tô Túc hiện lên một tia kinh ngạc, đàn ông nước ngoài, nghĩ tới thì chỉ có một người là có liên quan tới chuyện này mà thôi. “Mấy anh là người của ai?”
“Mời yên tâm, cô Tô, chúng tôi không có ý xấu. Chủ nhân đã ở trên xe chờ cô, mời đi lên.” Hai người nửa mời mọc nửa cưỡng ép đẩy Tô Túc lên xe.
Trong chiếc xe sang trọng kia chỉ ngồi một người đàn ông tóc bạc anh tuấn có khí chất gian tà phóng túng. Tô Túc chỉ vừa liếc mắt một cái liền không khỏi yên lòng, bởi vì anh ta lớn lên……rất giống Karen.
“Xin chào, cô Tô.” Người đàn ông kia ưu nhã gác hai chân, tùy ý để tay lên đùi rồi nở một nụ cười gian tà mị hoặc với cô “Tôi là Leo Thatcher, lần đầu tiên gặp mặt.”
“Xin chào.” Khi nghe được cái tên này, trong mắt Tô Túc chợt lóe lên sự kinh ngạc.
“Tôi là anh trai của Karen, mạo muội quấy rầy cô rồi.” Leo cười tủm tỉm nhìn cô “Vốn dĩ chúng ta có thể gặp mặt sớm hơn, chỉ là bảo bối nhà tôi lại bắt đầu tùy hứng, tôi căn bản là không có biện pháp với em ấy.”
Bảo bối nhà anh ta……Đừng nói cho cô chính là người cô đang nghĩ tới đi. Tô Túc nổi da gà một phen.
“Em trai bảo bối của tôi, vốn là tới chỗ này để nghỉ phép, không nghĩ tới……bởi vì đám bảo tiêu vô dụng kia mà làm cho người nào đó chui chỗ trống làm hại nó……” Nói tới đây, Tô Túc thề, cô nhìn thấy được sự tàn nhẫn trong đôi mắt của anh ta.
“Tóm lại, chờ sau khi chúng tôi xử lý xong, định đón nó trở về thì nó lại nói là muốn ở thêm một đoạn thời gian nữa, còn nguyên nhân……” Leo tạm dừng một chút, ngón trỏ thon dài của anh gõ gõ trên đầu gối “Là cô, cô Tô.”
“Thằng bé kia thích em.” Lời nói của Mạc Khả đột nhiên xông vào trong đầu Tô Túc, làm cho cô không khỏi cúi đầu mà ho nhẹ một tiếng, cả gương mặt đỏ ửng lên.
Khóe môi của Leo nhếch lên một nụ cười lạnh “Cô Tô, tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm.” Anh chậm rãi lấy ra một chiếc điện thoại, lướt mấy cái rồi đưa cho cô xem “Đây là tin nhắn mà bảo bối nhà tôi gửi cho nhân viên.”
Tô Túc nghi hoặc nhận lấy xem, sau khi nhanh chóng đọc lướt qua nội dung tin nhắn, trong mắt của cô……chỉ còn lại một mảnh lạnh như băng.
“…… Hiện tại, cô đã biết nguyên nhân mà Karen ở lại khu chung cư nhỏ của cô rồi đúng không? Em ấy hận nhất là bị đàn bà lừa gạt, cô dùng trò lạt mềm buộc chặt, đối với em ấy mà nói, chỉ là sỉ nhục mà thôi.”
Tô Túc vẫn duy trì tư thế cúi đầu như cũ nhưng một bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
Bên trong xe lâm vào yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, Tô Túc ngẩng đầu lên, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng giọng điệu của cô vẫn như bình thường: “Tôi giống như……phải cám ơn anh vì đã nói cho tôi biết chuyện này.”
Mặc dù có kinh ngạc với câu trả lời của cô nhưng Leo hoàn toàn không biểu hiện ra trên mặt “Bởi vì anh cả nhà chúng tôi không muốn bảo bối tiếp tục ở chỗ đơn sơ như thế kia, cho nên……phương thức có chút thô bạo, mong cô đừng để ý.”
“Không, một chút cũng không.” Tô Túc nở nụ cười.
Người con gái này……Leo cũng che dấu không được sự kinh ngạc ở trong mắt nữa, cô ta vậy mà còn có thể cười được?
“Tôi nghĩ tôi đã hiểu được ý của anh, ngày mai anh có thể mang cậu ta trở về.” Tô Túc cố ý kết thúc cuộc trò chuyện ở đây.
“Rất tốt, cô yên tâm, thù lao cho cô và các bạn vì đã giúp đỡ bảo bối, chúng tôi cũng sẽ đưa không ít.” Leo nhìn cô chằm chằm, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên người cô.
“À, tôi muốn hỏi một chút, vị bác sĩ tâm lý được quốc tế ca tụng khen ngợi, tiến sĩ Thatcher, anh có quen không?” Tô Túc chợt hỏi một câu ngoài lề.
Leo híp híp mắt “Chính là tôi.”
“Vậy sao?”Cô nghe vậy xong chỉ nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu rồi lộ ra một nụ cười tươi “Như vậy……trả thù lao cho tôi đi.”
Sau khi xuống xe Tô Túc chậm rãi đi ở trên phố thật lâu, di động trong túi vẫn luôn vang lên không ngừng nhưng cô lại làm ngơ, bỗng nhiên, cô mờ mịt mà ngồi xổm ở trên lối đi bộ rộn ràng nhốn nháo, chậm rãi mở ra bàn tay trái vẫn luôn nắm chặt, móng tay sớm đã đâm vào thịt nhưng kỳ quái là cô vậy mà không cảm giác được một chút đau đớn nào.
Ngơ ngác mà nhìn đôi tay đã máu thịt mơ hồ, trong đầu cô trống rỗng.
Lạnh nhạt nhìn đám người xa lạ đi ngang qua bên cạnh cô, mặt trời tháng bảy chói chang nhưng cô lại cảm thấy như mình bị đặt ở trong mùa đông khắc nghiệt.
“Hì hì, ba ba, mua cho con chiếc điện thoại kia được không?” Bé gái làm nũng nói.
“Được được được.” Giọng nói bất đắc dĩ của người cha hiền vang lên bên tai cô, làm Tô Túc giống như mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng, cô đưa mắt qua nhìn thì thấy một đôi cha con đang thân mật mà nắm tay đi ngang bên người cô.
Cô con gái nhỏ xinh khả ái, người cha hòa ái dễ gần, người cha kia……hòa ái dễ gần. Ông ấy vẫn luôn chiều con gái như thế……
Tô Túc chỉ cảm thấy thế giới của cô đang vỡ nát ở dưới chân.