Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 71

Chương 71
Thành vương Nhϊếp Kỳ đi núi Tam Thanh ngắm cảnh mấy tháng, rốt cuộc cũng hồi phủ, lại vẫn như cũ, đóng cửa không ra.

Hoàng đế lại tựa như tâm tình không tốt, trong cung bắt đầu đánh gϊếŧ rất nhiều cung nhân, chỉnh đốn đến nỗi nô tài trong cung đều câm như hến, nhất thời tin tức trong cung càng trở nên khó thăm dò.

Bất quá cũng đã sắp đến cuối năm, các đại thần cũng an phận rất nhiều, chỉ còn chờ dịp nghỉ năm mới, mình sẽ trở về đoàn viên với gia đình, cho nên cũng không có tâm trạng đi xem xét hoàng đế.

Mắt thấy sắp nghỉ Tết, Nhϊếp Huyễn lại tuyên Dung Hàm Chi vào cung.

Trong noãn các đốt mấy lò than sưởi, ấm áp vô cùng, Nhϊếp Huyễn thậm chí còn không mặc ngoại bào, sau khi Dung Hàm Chi bước vào, cũng có thái giám hầu hạ hắn cởϊ áσ khoác lông đen bên ngoài lộ ra áo tím đai vàng ôm sát vòng eo, anh khí đủ làm ghen tị mọi người.

Vẻ tán thưởng trong mắt Nhϊếp Huyễn không cách nào che dấu được, khẽ mỉm cười nói: "Dung khanh đến."

Dung Hàm Chi cố ý thở dài nói: "Vốn nghĩ rằng đã gần cuối năm, nên thanh tịnh, không ngờ lại có việc gấp, tất nhiên là không dám chểnh mảng."

Bình thường làm gì có thần tử nào dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hoàng đế, cố tình y lại dám, mà còn làm đến vạn phần tự nhiên, Nhϊếp Huyễn phải bật cười, cũng không bực tức, mà càng thêm tán thưởng, trầm ngâm một lát mới nói: "Lại không phải là việc công, có thể xem như là việc tư."

"A?" Dung Hàm Chi nhướn mày, đôi mắt vốn dĩ mảnh dài vì động tác này mà càng thêm sắc bén, lại vì trong phòng đốt than sưởi ấm mà làm cho nét ánh hồng đỏ ứng trên gương mặt không biết vì sao càng thêm lan tràn diễm lệ, nghĩ nghĩ nói: "Chẳng lẽ bệ hạ khai ân, muốn tứ hôn cho nhị tiểu tử nhà thần hay sao."

Nhϊếp Huyễn khoát tay: "Ái khanh đoán đúng được một nửa...Là như vầy, bên kia quy củ lớn, thứ tử của khanh đương nhiên tốt, nhưng không phải là trưởng tử, hơn nữa cũng hơn lớn tuổi, trái lại tam tử nhà khanh, vừa là trưởng tử, độ tuổi cũng xứng đôi." (Trưởng tử không phải là con lớn nhất mà là con do chính thê sinh)

Dung Hàm Chi nghe nghe, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hơi có chút kinh ngạc: "Bệ hạ là nói..."

Nhϊếp Huyễn cười cười, gật đầu nói: "Đúng vậy. Trưởng nữ Sấu Ngọc công chúa của trẫm năm nay năm tuổi, tam tử nhà khanh năm nay bảy tuổi phải không? Đúng là độ tuổi phù hợp. Không biết ý của Dung khanh như thế nào, có nguyện kết thân gia với trẫm không?"

Dung Hàm Chi nhất thời không trả lời.

Nếu nhi tử nhà hắn thượng công chúa, sẽ không còn ai nói Dung thị của hắn là hàn môn, dòng dõi nông cạn nữa.

Hắn sâu sắc liếc nhìn hoàng đế, vén lên vạt áo, quỳ một gối xuống, nói: "Thần tan xương nát thịt, không có gì báo đáp."

Nhϊếp Huyễn gật gật đầu nói: "Dung khanh bình thân đi, dù thế nào cũng tự bảo trọng, ngàn vạn không cần tan xương nát thịt, trẫm sẽ đau lòng."

Dừng một chút lại nói: "Lúc Dung khanh còn chưa trở về, trẫm đã thương nghị với các đại thần, đại hoàng tử Nhϊếp Tuấn, qua năm cũng đã sáu tuổi, trẫm muốn chính thức sắc phong thái tử, để hắn xuất các đọc sách."

Dung Hàm Chi ngẩn người, chưa đứng dậy đã ngẩng đầu hỏi: "Bệ hạ đang độ tuổi xuân, phong nhã hào hoa, sao lại có suy nghĩ này?"

Nhϊếp Huyễn lại tựa như nghe thấy chuyện vui gì, mỉm cười, đằng hắng cổ họng xong mới nói: "Khó có khi Dung khanh lại cùng chung một lý do thối thác với thừa tướng, trẫm thấy thật mới lạ."

Cười một lát mới lại nói: "Thân mình xương cốt của trẫm Dung khanh cũng đã biết, nửa năm trước thiếu chút nữa đã đi gặp liệt tổ liệt tông, hôm nay tuy rằng đã khỏe lại, nhưng cũng không biết trước sẽ suy sụp lúc nào, vẫn là nên sớm lập thái tử."

Dung Hàm Chi hơi mím môi: "Bệ hạ thiên thu vạn tuế."

Nhϊếp Huyễn khoát khoát tay, ngắt lời hắn: "Tuấn ca nhi tuy rằng không phải anh minh thiên bẩm, nhưng cũng xem như là thông minh hiểu thuận, tính tình cũng kiên nhẫn, Dung khanh nguyện ý làm lão sư của hắn không?"

Dung Hàm Chi giật mình, lời ra tới miệng lại không biết phải nói làm sao.