Giám đốc Cố không biết mình xách hai đứa con này về nhà thế nào, ông tức giận đến mức ngay cả sức lực để dạy dỗ bọn chúng cũng không có. Ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ mặt mệt mỏi nhìn hai đứa con đến một câu cũng không nói được.
Cố Diệp cũng không biết ông khuyên răn chuyện gì, sợ nói một câu không hay lại khiến ông thở hổn hển.
Cố Đức Thành là một người bảo thủ, theo khuôn phép xưa, làm việc có nề có nếp, ông không tin những thứ siêu hình ảo diệu khó lý giải. Đặc biệt là vì trước kia cũng do nguyên chủ làm bậy, mua một đống tư liệu nghiên cứu được đào từ trong bảo khố. Dưới tình huống như vậy, muốn cho ông tin cũng khó.
Ước chừng im lặng trong phút chốc, Cố Đức Thành hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Diệp, khí định thần nhàn hỏi: “Làm sao con biết chuyện làm ăn gần đây của ta không thuận lợi?”
Cố Diệp nheo mắt lại: “Nhất định lúc đầu trong nhà không phải như thế, ông nội chắc chắn đã tìm được cao nhân tính toán chu toàn. Cửa chính là Bạch Hổ trấn sát cục, bên trong là Thanh Long thủ nguyệt cục, cho nên gia đình này vài thập niên đều thuận buồm xuôi gió. Đáng tiếc sau khi ông không còn cũng không ai để ý đến nữa, thần thú vô nha, tà khí xâm lấn, mắt trận bị hủy, phong thủy trận đã sớm không còn tác dụng như trước.”
Cố Diệp nói đạo lý rõ ràng rành mạch, vị giám đốc Cố nghe không hiểu chỉ thêm đau đầu, gõ gõ bàn nói: “Con nói tiếng người cho ta!”
Ặc, không văn hóa, thật đáng sợ, Cố Diệp bất đắc dĩ: “Nói đơn giản thì, phong thủy trong nhà bị động, lậu tài, chiêu sát, tiếp theo sẽ chết người.”
Sắc mặt cha Cố phát lạnh, người chết cũng có thể tùy tiện nói vậy sao?
Cố Diệp thấy sắc mặt cha mình không tốt lập tức bổ sung: “Phong thủy trong nhà thật sự có vấn đề, ông nội có báo mộng cho con, ông nói trước kia không như vậy.” Cố Diêp vô cùng tuyệt vọng: “Con gọi hồn của ông, cha tự mình hỏi sẽ biết.”
Cố Đức Thành nhìn thấy cậu thắt ngón tay, còn rất cố gắng như đang bẩm báo, một cỗ tà hỏa từ trong ngực vọt thẳng lên ót ông, sắc mặt lạnh lùng sờ tay lên bàn cầm lấy thứ gì đó, cũng không biết là cái gì chuẩn bị quất vào mông Cố Diệp: “Ngay cả ông nội mà mày còn dám đem ra làm lá chắn! Mày là thứ con cháu bất hiếu!”
Cố Diệp lập tức thấy không ổn, mau chóng bỏ chạy.
Cố Dương vốn là ngồi xổm trên đất chờ tới lượt dạy dỗ, vừa thấy cậu chạy nó cũng vui vẻ chạy theo.
Cha Cố còn chưa đi được hai bước, hai đứa con đã chạy mất bóng, tức thế cơ chứ.
Cố phu nhân khẩn trương cướp lấy đồ trong tay chồng mình, cẩn thận ôm vào ngực, cả gan hùng hồn khuyên can: “Anh Thành, có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh con chứ.”
Cha Cố tức giận đập bàn: “Con hư tại mẹ! Em còn dám bao che cho chúng! Chuyện em bênh vực chúng anh còn chưa tính sổ đâu!”
Cố phu nhân bị dọa đến run một cái, trong lòng đã muốn khóc luôn rồi, cái vòng ngọc này trên cả trăm vạn đấy, lỡ mà nó rớt bể chắc tiếc chết mất thôi, đều là tiền cả.
Cố Diệp quay đầu nhìn một cái đã thấy Cố phu nhân bị giáo huấn, cậu không chạy mà oan ức: “Mẹ, mẹ cứu con!”
Cha Cố tức giận trừng mắt Cố phu nhân một cái: “Còn dám nói em không nuông chiều nó? Nó đã mười chín rồi! Có chuyện lại tìm mẹ, có mất mặt không?!”
Cố phu nhân cong lưng khóc khí thế, cái thằng ranh Cố Diệp này!
Cố Đức Thành cho rằng Cố Diệp sợ bị đánh nên mới cố ý đem ông nội đã chết nhiều năm ra làm lá chắn, không ngờ rằng đêm đó ông lại nằm mơ, hoàn toàn khiến ông thay đổi nhận thức vốn có.
Sáng ngày hôm sau, Cố Đức Thành dậy sớm, đi đến cửa chính ở biệt thự, cẩn thận nhìn hàm răng con sư tử đá ở ngay cửa. Bởi vì nó hằng năm phơi nắng phơi gió nên miệng sư tử đá bị nứt một kẽ, hai khối răng cũng sắp rớt ra, xem chừng cũng không phải tự nhiên mà gãy, hệt như bị người ta đυ.c phá hư.
Cố Đức Thành lại đi đến hoa viên, đột nhiên ông phát hiện, trong ngôi nhà của mình đã thay đổi rất nhiều. Ông vẫn luôn vội vàng làm việc, đã rất lâu rồi không còn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Thằng cả bắt đầu khai trương ở thị trường nước ngoài, phát triển không hề tệ, tạm thời không thể về. Thằng hai chưa tốt nghiệp đã mở công ty giải trí, phát triển càng ngày càng tốt, tạm thời chưa dừng được. Thằng ba, thằng bốn…tổng giám đốc đỡ trán, ông vẫn phải làm thêm vài năm thôi.
Sau khi đi một vòng quanh nhà, tổng giám đốc Cố hỏi người làm vườn đang cắt sửa hoa hải đường: “Đài phun này sửa khi nào vậy?”
Người làm vườn lễ phép trả lời: “Dạ tiên sinh, ba tháng trước. Đoạn nguồn của đài phun này bị hư nên phu nhân gọi đội thi công đến đổi, tiện thể sửa lại một chút.”
“Còn bức tượng voi trắng này để đây từ khi nào?”
“Cũng là ba tháng trước, phu nhân cảm thấy nó đẹp mà ở đây trống trải nên kêu người để nó ở đây.”
Cố Diệp bắt tay sau lưng, lượn phía sau lưng cha cậu, nhỏ giọng nói: “Tối qua ông nội tìm cha tán gẫu phải không?”
Sắc mặt Cố Đức Thành hơi thay đổi, tối qua thật sự ông đã mơ thấy cha mình đã mất hơn mười năm trước, ở chung cũng không hề vui vẻ như vậy.
Cố Diệp cười cười: “Cách cục của Cố gia rõ ràng là đã được người có bản lĩnh sắp xếp, mỗi một vòng lại cài một vòng. Trước cửa là sư tử đá, là trấn sát. Biệt thự quá lớn mà nhà chúng ta lại ít người, vốn dĩ ít người như thế thì không nên mua một nơi lớn như vậy, bởi vì nhân khí ít, trấn không được. Vì đề phòng gia đình bất ổn nên thầy phong thủy đã xây Bạch Hổ trận ngay trước cửa chính, hai sư tử đá chính là mắt trận, con sư tử đó chắc chắn đã bị hủy chỗ nào rồi.”
Cố Diêp lại chỉ chỉ đầu voi trắng: “Voi trắng quả thật là linh vật, cũng là một loại thú hung mãnh. Trận Thanh Long bão nguyệt này vốn có thể gìn giữ phú quý, bảo vệ bình an. Bây giờ mắt trận này đã bị đài phun nước thay đổi, lại giam một con mãnh thú như vậy trong nhà, nếu không phải phúc của Cố gia lớn thì đã sớm xảy ra chuyện.”
Cố Diệp nhìn thấy sắc mặt cha mình, một vẻ tam quan bị xáo trộn, kiên nhẫn cười nói: “Thật ra con hoài nghi rằng có người muốn hại gia đình mình, bằng không trận phong thủy này không thể bị phá nhanh như vậy được.”
Khuôn mặt Cố Đức Thành bình tĩnh: “Cái này cũng là ông nội nói cho con?”
Cố Diệp nghiêm túc bấm ngón tay: “Con phải gọi hồn ông nội lên lần nữa mới được.”
Cố Đức Thành lập tức bị cậu chọc tức đến bật cười. Công bằng mà nói, đứa con thứ ba này thay đổi quá nhiều. Khi trước một cái đánh rắm cũng không dám, ông nói cái gì cậu chỉ biết vâng dạ, thường hay nhốt mình trong phòng nghiên cứu phong thủy bát quái gì đó, bị người ta đánh cũng không dám nói với cha mẹ. Bây giờ nhìn mà xem, Cố Đức Thành khuyên chính mình: ít nhất nó cũng biết né, coi như cũng là một chuyện tốt rồi.
Cố Diệp đi quanh tượng voi trắng một vòng: “Chú Lý, lấy giúp con cái búa.”
Cố Đức Thành lúc này cũng đi qua: “Bức tượng voi này thật sự có vấn đề sao?”
“Có vấn đề hay không, xem rồi sẽ rõ.” Cố Diệp nhận búa từ tay người làm vườn, để Cố Đức Thành ở phía sau, nện một phát lên bụng con voi trắng. Tượng voi rỗng ruột, mảnh vỡ cũng rớt xuống vài khối, trong bụng voi lộ ra một tấm bùa chú chữ như gà bới, sắc mặt Cố Đức Thành lập tức trầm lại.
Sự thật xảy ra trước mắt, ông không thể không tin.
Cố phu nhân nghe được tình hình, vội vàng chạy ra xem, vừa lúc nhìn thấy Cố Diệp đập bức tượng voi trắng của một người bạn tặng bà, vừa chuẩn bị tức giận thì thấy trong bụng tượng lộ ra cái gì đó. Lá bùa màu vàng đã có chút cũ kỹ, màu chu sa đỏ thắm loan loan nhiễu nhiễu cực kỳ giống máu bị đọng lại. Cố phu nhân không hiểu sao cảm thấy một cơn buồn nôn ập đến, dưới thái dương vã ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cố phu nhân bật người lui sau vài bước, ghét bỏ mà hỏi: “Ở đây đang chơi trò gì vậy? Sao lại tà khí như thế?”
Cố Diệp cầm lá bùa kia: “Mẹ, thứ này là ai tặng mẹ vậy ạ?”
“Là Hồ Ngọc, cô ta là vợ của Lý Thắng Khải.”
Cố Đức Thành tức giận nói: “Anh không muốn nghe em nói nữa, đừng dính dáng gì đến nhà hắn nữa được chứ? Lịch sử làm giàu của tên đó còn không sạch sẽ gì.”
Cố phu nhân oan ức cúi đầu, cũng biết mình bị lừa: “Không phải, vợ của hắn cũng có tệ lắm đâu.”
Trong phạm vi hào môn ở thành phố, thật ra nhân duyên của Cố phu nhân cũng không tốt như vậy, không phải do bà không tốt mà là họ đều khinh thường bà là vợ lẽ. Xuất thân của bà vốn không phải giàu sang, nhà mẹ đẻ không có chỗ dựa, lớn lên lại trẻ đẹp, mỗi ngày đều trang điểm ăn mặc xinh đẹp. Cố Đức Thành dù sao cũng đã sáu mươi, lớn hơn bà tận mười bảy tuổi, vì lẽ đó mà con trưởng và con thứ nảy sinh chút hiềm nghi với người mẹ kế này, cũng không hay về nhà. Người khác sẽ nghĩ rằng bà phơi phới như vậy thì chắc chắn trên trán Cố Đức Thành sắp xám ngắt rồi. Tóm lại các phu nhân nhà quyền uy cũng không buồn giao lưu cùng bà. Mà phu nhân Hồ Ngọc nhà Lý Thắng Khải lại không kiêng kị như vậy, làm gì cũng đều gọi bà. Lâu dần, Cố phu nhân đã xem người ta là bè bạn.
Cố Diệp không nói gì, bà xem người ta là bạn, nhưng chưa chắc người ta đã đối xử với bà thật lòng. Giờ không chỉ muốn cướp đi mối làm ăn mà còn muốn cả mệnh nhà bọn họ. Cố Diệp vẽ gì đó lên hai mặt bùa chú, bùa chú kia hệt như có sinh mệnh, vặn vẹo run rẩy vài cái lập tức biến thành màu vàng đất, không còn nhúc nhích hệt như đã chết.
Cố Diệp đem bùa chú này cho ba cậu: “Bùa chiêu sát tang môn, nghe tên chắc cha cũng biết nó có nghĩa là gì chứ.”
Cố phu nhân cũng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch sau đó tức giận hung hăng chà chà chân: “Mẹ nó! Con đê tiện này!”
Cố Đức Thành vốn muốn răn dạy bà vài câu nhưng chưa kịp mở miệng đã bị bộ dáng này của bà chọc cho nổi giận: “Được rồi, chuyện này đừng nói ra ngoài, cha sẽ xử lý. Còn về phần khác…” Cha Cố liếc nhìn Cố Diệp một cái: “Các con thích làm gì thì làm, nhưng ta nói trước, mấy thứ này về sau bớt đυ.ng vào, lo mà học hành chăm chỉ đi!”
“Cha là tốt nhất ~ con yêu cha ~” Cố Diệp cười tủm tỉm làm động tác tay cúi chào. Bước chân Cố Đức Thành loạng choạng một cái, khóe miệng hơi cong lên, chỉ được đâu nửa giây lại ép nụ cười xuống, khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc, khuôn mặt bình tĩnh bước đi.
Sau khi đến công ty, Cố Đức Thành nhanh chóng gọi thư ký đến, chỉ vào bản đồ hỏi: “Có phải Lý Thắng Khải muốn mảnh đất này không?”
“Dạ đúng rồi giám đốc Cố, ông ta muốn xây một khu phố thương mại ở đó.”
Cố Đức Thành trầm giọng: “Cậu đi mở rộng quan hệ, tôi phải có được mảnh đất này, còn khu phố ông ta vẫn đang trù tính kia, cậu cho người đi hỏi thăm một chút.”
Thư ký hỏi: “Ý của giám đốc Cố là?”
“Tôi muốn cả nhà ông ta đến cháo cũng không húp được.” Cố Đức Thành nhìn bản đồ quy hoạch, đột nhiên nhớ đến một ngày lúc chính phủ bán đấu giá toà cao ốc bên cạnh, phu nhân ông có mời Hồ Ngọc về ăn cơm. Trên đường về nhà có chút ngoài ý muốn nên ông phải lập tức vào bệnh viện, cho nên khi đến đấu giá có bị chậm một bước, mảnh đất tốt kia đã rơi vào trong tay Lý Thắng Khải. Nếu nói như vậy, hẳn đây là thứ mà đối phương đã sắp đặt từ lâu.
Sắc mặt Cố Đức Thành càng ngày càng lạnh lẽo, lần này thật sự Cố Diệp đã đúng không ít.
Tam thiếu gia lúc này đang ở nhà cho người sắp xếp lại phong thủy, Cố phu nhân một thân xinh đẹp, mặc một chiếc váy nhỏ, tay xách túi đi tới.
Cố Dương theo sau rùng mình một cái: “Mẹ, mẹ không lạnh sao?”
Cố phu nhân cười nhạt một tiếng, ngạo nghễ nói: “Không lạnh! Mẹ phải ra ngoài một chuyến, hai đứa chuẩn bị cho tốt, ngày mai khai giảng rồi đấy, hiểu chưa?”
“Hiểu ạ!” Cố Diệp đi theo cũng gật đầu, cậu cũng cảm thấy được hiện tại Cố phu nhân đang đằng đằng sát khí.
Cố Diệp không nhìn lầm, chuyến đi này của bà chính là hẹn Hồ Ngọc. Hồ Ngọc cũng đã hơn bốn mươi, xuất thân giàu có, chỉ tiếc là sau khi kết hôn vài năm thì gia đình sa sút, bây giờ chỉ giúp chồng dạy con, không có việc gì thì làm đẹp hoặc đánh bài, nói là tu dưỡng cũng không sai. Nếu khí chất của Hồ Ngọc
là đóa lan ở hang sâu thăm thẳm thì Cố phu nhân chính là bông hồng lửa cháy hừng hực.
Hai người gặp nhau ở một quán cà phê, Hồ Ngọc nhìn thấy cách ăn mặc của Cố phu nhân thì mỉm cười, che đậy ánh mắt coi thường, cười nói:
“Sao hôm nay cô lại hẹn tôi ra đây?”
“Ở nhà tức giận đầy bụng.” Sau khi Cố phu nhân ngồi xuống, thở phào một cái thật dài: “Thằng ba lại mua mấy thứ sách bát quái hệt như học được cách mở mắt âm dương, thi cử cũng được như vậy thì tốt biết bao.”
Hồ Ngọc che môi cười khẽ một tiếng: “Thật sự vất vả cho cô rồi, thằng ba nhà cô ấy à, haizz.” Hồ Ngọc lắc đầu, đồng tình nhìn Cố phu nhân nhỏ giọng nói: “Nếu tôi là cô chắc tôi đã bóp chết nó rồi, khỏi phải mệt tim.”
Trong mắt Cố phu nhân hiện lên một tia tức giận, khóe miệng kéo lên, bất động thanh sắc nói chuyện với đối phương: “Cũng không thể, rốt cuộc không phải thân sinh nên phạt không được mắng không xong.”
Hồ Ngọc nhìn xung quanh, cẩn thận nhích đến trước mặt Cố phu nhân, nhỏ giọng: “Tôi nói cô nghe, con cô cũng trưởng thành rồi, cô không lo cho nó chút nào sao?”
Cố phu nhân ngẩn người, làm bộ như khó hiểu hỏi: “Nghĩa là sao?”
“Cô có phải ngốc không đấy!” Hồ Ngọc sốt ruột thay bà, giọng nói hoàn toàn là lo lắng cho bạn thân của mình: “Năm nay Cố Dương đã mười sáu, ông nhà cô cũng sáu mươi, lỡ như ông ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì gia sản phải chia làm bốn, cậu cả cậu hai là ai cô còn chưa rõ sao? Có hai người bọn họ ở đấy thì hai mẹ con cô có thể chia được bao nhiêu? Tôi là nói, thằng ba ngày nào cũng ngốc ngốc ngơ ngơ, chi bằng…” Hồ Ngọc cho Cố phu nhân một ánh mắt: “Có thể ít đi một người cạnh tranh, cô nói xem…A!!!”
Hồ Ngọc còn chưa nói xong Cố phu nhân đã hung bạo đứng dậy tóm lấy một nắm tóc của ả, tay kia ngoan độc giơ lên giáng cho Hồ Ngọc một cái tát: “Nó có vô dụng cũng là một tay tao vốc nướ© ŧıểυ nuôi lớn! Tao đúng là mẹ kế, mày nói tao bất công cũng được, tao nuôi nó mười tám năm nay, chỉ cần nó gọi một tiếng mẹ thì nó chính là con tao! Còn con tiện nhân này mày chẳng là ai cả cũng dám xúi giục tao gϊếŧ con mình! Mẹ nó mày muốn chết đúng không?!!!”
Ai cũng nói vợ cả đoan trang bà nhỏ kiêu căng, lúc trước Cố Đức Thành coi trọng Cố phu nhân cũng vì tính cách mạnh mẽ của bà, biết làm nũng, cũng có thể kiêm luôn chuyện này. Cái loại gió thổi qua liền ngã, đừng nói không thể giúp ông nuôi con trẻ, mà ngay cả chính mình cũng lo không xong. Hồ Ngọc cũng là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua phu nhân nào đanh đá như vậy, một chút phản kháng tìm đường sống cũng không có, bị Cố phu nhân liên tiếp tát, cấu mấy lần.
Khi đó nhân viên cửa tiệm cũng hoảng sợ, chờ đến khi bọn họ phản ứng được cũng là lúc Hồ Ngọc tả tơi, đầu tóc rối loạn, trên cổ bị cào một vệt dài, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Cố phu nhân ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng, đôi môi đỏ mọng ghét bỏ phun một ngụm vào Hồ Ngọc: “Phụt!” xong rồi lắc lắc eo nhỏ, mang giày cao gót, đi cộc cộc cộc rất hiên ngang.
Cuộc hẹn hôm nay chính là để đánh bà ta, không có gì khác. Ý ông Cố nhà bà là muốn làm một cuộc lớn, thù này phải từ từ mà trả cho xong. Chỉ là cái giọng điệu đó bà nuốt không được, càng không ngờ được bà ta sẽ nói như vậy, dẫn chuyện một phát đã nói ra hết, lý do đánh này đúng là quá đẹp rồi. Cố phu nhân xoa xoa tay, lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm, khóe miệng nhếch nhếch: con đàn bà này cũng quá coi thường bà rồi, cho rằng bà ngu ngốc như vậy sao?
Cố phu nhân trực tiếp đăng ghi âm này lên vòng tròn bạn bè, tuyên bố: Tiện nhân Hồ Ngọc kia, để bà gặp mày lần nào bà cho mày ăn đòn lần đấy!
Rất nhanh sau đó, chuyện Cố phu nhân đánh Hồ Ngọc đã truyền đi khắp nơi trong giới quyền quý, lý do vì sao ả ta bị đánh mau chóng truyền đi trong mạng lưới nhà giàu. Có không ít phu nhân thật sự phải nhìn Cố phu nhân bằng con mắt khác xưa, tuy rằng ra tay đánh người thì không hay lắm, mắng chửi người khác cũng vậy, nhưng không thể không nói là đáng đánh. Thanh danh con đàn bà ngoan độc Hồ Ngọc lập tức truyền đi, vô số phu nhân tránh ả như rắn độc.
Cố Đức Thành muốn đối phó Lý Thắng Khải nhưng mãi không tìm được lý do thích hợp, cũng không thể nói rằng do ông ta đưa bùa chú nguyền rủa cả nhà ông, cả đại nghiệp của Cố gia. Lý Thắng Khải bị vây vào thế bị động, nếu như Cố gia ra tay không khoan nhượng giẫm đối phương đến chết, thì chắc chắn các xí nghiệp yếu thế của ông ta sẽ bị lao đao một phen, chính vì thế mà vô cùng sợ hãi Cố gia. Cố phu nhân lúc này vừa hay đem lý do đưa vào tay Cố Đức Thành. Xúi giục phu nhân gϊếŧ chết con mình, thù lớn!
Ở bên kia Lý Thắng Khải cũng hoảng sợ, sau khi Hồ Ngọc về nhà, thấy dáng vẻ thảm hại của bà không những không thương mà lại còn cho bà một cái tát hung tợn: “Con đàn bà ngu xuẩn! Lý gia đều bại dưới tay bà!”
Nghĩ lại oan ức ngày hôm nay, Hồ Ngọc không chút hình tượng ôm mặt khóc lớn.
Lý Thắng Khải nghe tiếng khóc càng phiền lòng, tức giận quát: “Đừng khóc nữa!” Mặt mày ông lạnh nhạt, đáy mắt hiện lên sắc lạnh hung tàn:
“Tìm lại vị đại sư kia đi, tôi muốn cho Cố Đức Thành, cửa nát nhà tan!”