Chuyển ngữ: Andrew Pastel
"Anh luôn thù oán chúng tôi!" Mẹ tôi bất ngờ kích động đập mạnh xuống bàn, "Tôi biết, anh luôn đổ lỗi cho chúng tôi từ khi Bắc Nham sinh ra. Thế anh nghĩ tôi muốn nuôi thêm một đứa trẻ ở tuổi này à? Nhưng nếu không có Bắc Nham, đến lúc tôi và ba anh già rồi thì làm sao đây? Nhờ anh chăm sóc sao? Nằm trên giường bệnh, anh đỡ chúng tôi dậy đi toilet cũng không được! "
"Bây giờ anh có thể tự lo cho mình, là bởi vì anh còn trẻ. Khi anh sáu mươi, bảy mươi, chúng tôi đi rồi, anh tính làm gì? Anh sống thế nào? Anh sống một mình thế nào? Tôi sai khi sinh ra Bắc Nham à? Tôi sai khi nhờ nó chăm sóc cho anh à?"
Giống như một ngọn núi lửa ngủ mười ba năm bất ngờ lại hoạt động, một khi phun trào, bà phun ra dung nham thiêu đốt khắp nơi, làm tổn thương bất cứ ai đến gần cố gắng thuyết phục bà.
"Mợ, đừng kích động."
Tay của Thẩm Lạc Vũ vừa chạm vào vai bà, bà đã thô bạo hất ra.
"Mấy người đã biết rồi phải không?" Cô trừng mắt nhìn Thẩm Lạc Vũ, sau đó chuyển sang dì ngồi bên kia, "Tôi không hiểu. Tại sao mấy người luôn thích xen vào chuyện của người khác vậy? Tôi nghiêm khắc vì tương lai của nó. Không có tôi liệu nó có thể được nhận vào một trường đại học tốt, đạt được thành tích như ngày hôm nay vậy không?"
Dì tôi thay đổi thái độ dịu dàng, lạnh lùng nói: "Nếu chị chịu nói chuyện đàng hoàng với con cái thì ai xen vào chuyện của nhà chị làm gì?"
"Bà nói chuyện bình tĩnh lại đi, Hiểu Anh cũng chỉ lo lắng cho bọn nhỏ."
Mặc dù bố tôi vô cùng sợ vợ, nhưng ông rất thương dì tôi. Khi hai người còn nhỏ, cha mẹ mất sớm, hai anh em sống nương tựa vào nhau, sau này dì tôi góa chồng sớm, sức khỏe lại yếu, cha tôi lại chiều chuộng em gái nhiều hơn, luôn dặn mẹ tôi phải giúp đỡ cho dì.
Hoàn hồn sau bối rối và bàng hoàng, ông không vội theo mẹ tôi mắng mỏ tôi, mà lại đi nói giúp cho dì.
Điều này chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa, mẹ đột nhiên đứng dậy chỉ vào mũi cha tôi mắng: "Bắc Kiến Huy, ông im đi! Tôi xui xẻo tám đời mới lấy trúng anh! Hơn 30 năm, chăm sóc con cái luôn là tôi, làm việc nhà cũng là tôi, chăm sóc em gái anh cũng là tôi, anh biết làm gì khác ngoài việc ngồi đó như Phật sống? "
"Bà nói cái gì đấy, không phải tôi đi kiếm tiền nuôi gia đình sao? Tôi không muốn quan tâm đến bọn nhỏ sao? Đó là do bà không cho tôi chăm sóc. Chê tôi không biết chăm... "
Tôi cứ nghĩ cục diện hôm nay sẽ là một chọi hai giữa dì tôi với tôi và bố mẹ tôi, không ngờ nó lại trở thành một chọi bốn giữa mẹ và tất cả chúng tôi.
Tôi thầm thở dài, sau đó chậm rãi đứng dậy, tham gia cuộc cãi vã ồn ào: "Con đến đây không phải để cãi nhau, cũng không hỏi ý kiến
của mọi người."
Tôi cố gắng duy trì trạng thái và giọng điệu bình tĩnh, không muốn làm nghiêm trọng thêm cuộc xung đột. Bây giờ đếm từng khuyết điểm của nhau chẳng có ý nghĩa gì, tôi cũng không thể kể ra khuyết điểm tí sửu dần mẹo nào, cũng như đếm số lượng một, hai, ba bốn.
Tất nhiên, nếu được công nhận thì tốt, mà nếu không... thì không cần phải ép buộc.
"Bây giờ anh lớn rồi, cứng cánh rồi, tất nhiên không cần ý kiến
của chúng tôi. Chúng tôi không còn cùng đẳng cấp với anh nữa. Anh coi thường chúng tôi là chuyện bình thường.", mẹ cười mỉa, mắt đầy vẻ giễu cợt, "Có tìm đàn ông thì cũng phải biết tìm người cho đàng hoàng chứ? Nhìn cái thằng bên ngoài, cả người viết đầy hai chữ dân chơi. Mấy trăm mấy triệu tệ mà nói như chơi. Tuổi còn nhỏ không lo học hành, lại nghỉ học đi đua xe, có thể là người đàng hoàng à? ".
(nhỏ không học lớn đi mua xe gần trăm tỉ về đua ( ͡° ͜ʖ ͡°))
Nếu bà từ chối chấp nhận xu hướng tính dục của tôi, tôi còn vui vẻ một chút, nhưng bà không, lấy lý do tốt cho tôi, tiếp tục ngấm ngầm ra sức kiểm soát, cố gắng áp đặt ý muốn của bà lên tôi. Nếu tôi không nghe lời sẽ là bất hiếu, là vô ơn, là ăn cháo đá bát.
Tôi cau mày nói: "Con không cần chứng minh cho mẹ thấy cậu ấy có nghiêm túc với tôi hay không, con hiểu rõ cậu ấy hơn mẹ, và biết cậu ấy là người như thế nào."
Cách một cánh cửa phòng ăn, bà chỉ tay về hướng phòng khách, chế nhạo: "Nó mới hai mốt, Bắc Giới, khi anh bốn mươi, nó cũng chỉ mới hai tám! Hôm nay dù xem anh là con gái, tôi cũng sẽ không đồng ý một người như thế này, bất kể nó có giàu như thế nào! "
"Em đã đồng ý rồi." Bà vừa dứt lời, dì tôi đã nhỏ giọng phá đám.
Mẹ tôi lại lấy tay vỗ mặt bàn một lần nữa, mắng: "Cô bị làm sao đấy!"
"Mợ à, mợ sợ Bắc Giới già rồi không ai chăm sóc đúng không? Vậy tìm người trẻ hơn anh ấy không phải là tốt sao? Lúc anh ấy 70 80 tuổi, Thương Mục Kiêu còn có thể nhúc nhích mà, bưng nước đưa cơm vẫn còn tốt lắm." Thẩm Lạc Vũ bay vào trợ thủ, phân tích vấn đề rất xảo quyệt, ngay lập tức chặn mẹ tôi không nói nên lời.
Mặt mẹ tôi đỏ bừng bừng, bà tức giận đến mức cầm một cái cốc trà đập mạnh xuống đất phát ra tiếng động lớn để tất cả mọi người trong phòng ngừng lại.
Trong phòng tạm thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cốc trà lăn vài vòng trên gạch. Trước khi nó dừng lại, cánh cửa của nhà bếp đột nhiên bật mở ra, Thương Mục Kiêu xông vào đứng chắn trước mặt tôi.
Đồng thời vọt vào có cả Lòng Đỏ Trứng.
Nó rú lên chạy quanh bàn ăn, cuối cùng nhe răng dừng lại ở bên cạnh tôi, cùng Thương Mục Kiêu một chắn trước mặt, một canh bên cạnh, bảo vệ tôi thật chặt.
(đang căng thẳng tả cảnh này vô làm cừi phọt rắm, nuôi chó để làm gì....)
"Đừng trách mắng anh ấy. Là cháu nhất định muốn ở cùng anh ấy. Có đánh thì đánh mình cháu thôi." Thương Mục Kiêu chắn cho tôi bằng tấm lưng rộng lớn, khác với hành động vội vàng khi xông vào, giọng cậu rất bình tĩnh, rất rõ ràng biết mình đang làm gì.
Cha tôi nhìn cậu chằm chằm một lúc, cúi người nhặt chiếc cốc trà to trên mặt đất lên, lại đặt lên bàn.
"Được rồi, đi đi." Cha thở dài.
Mẹ thất thần ngồi lại ghế, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên nền gạch không nói tiếng nào. Như thể tất cả khí thế và tức giận của bà đã bị cốc trà vừa nãy hất vào, giờ bà là một vũng củi ướt, không còn khí thế như vừa nãy nữa.
"Tiểu Giới, cháu về trước đi." Dì tôi nháy mắt với tôi.
Đây là kết quả tôi đã đoán được trước, không thất gì mất mát. Tôi đã hoàn thành việc thú nhận với bố mẹ, nói với họ rằng tôi thực sự trông như thế nào, không phải làm bộ mặt giả dối đối diện với họ nữa. Thế là đủ rồi.
Để Thương Mục Kiêu ôm Lòng Đỏ Trứng đạp trên mặt đất đầy trà, tôi và cậu lần lượt bước ra khỏi nhà bếp.
"Anh..." Bắc Nham rụt rè núp sau cánh cửa nhà bếp, nắm lấy khung cửa, ngẩng đầu nhìn tôi, giọng đầy lo lắng.
Tôi xoa đầu nó, chào tạm biệt rồi nói lần sau tôi sẽ đến thăm nó.
Thẩm Lạc Vũ tiễn tôi và Thương Mục Kiêu tới cửa, dặn chúng tôi dọc đường phải cẩn thận, còn nói rằng mẹ con cô ấy sẽ thuyết phục ba mẹ tôi, tôi không cần phải lo lắng.
"Mợ là người mạnh miệng mềm lòng, anh cứ tin tưởng em, đảm bảo có thể thuyết phục được mà."
Ba mẹ tôi tôi biết rõ nhất, họ rất khó thuyết phục, khó không kém gì việc thuyết phục những người theo chủ nghĩa duy vật tin rằng trên đời này có thần thánh.
Nhưng ít ra bề ngoài, tôi vẫn dành cho Thẩm Lạc Vũ một thái độ lạc quan.
"Vậy thì làm phiền em và dì rồi."
Cô đưa ba lô cho Thương Mục Kiêu, nói: "Người nhà cả mà, không có gì phiền hết."
Lúc xuống lầu, tôi đi phía trước, Thương Mục Kiêu đi sau. Đang đến gần xe, tôi quay lại muốn lấy Lòng Đỏ Trứng từ tay cậu thì thấy cậu gục đầu xuống trông bơ phờ, trông như bị đả kích hơn cả tôi.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi chờ cậu chậm rãi đến gần, hỏi.
Cậu dừng lại, một lúc sau nói, "Họ không thích em," Giọng cậu nặng nề, "Em nghĩ... em có thể làm hài lòng họ."
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt hiện lên trong vắt dưới ánh trăng, vẻ mặt thực sự không vui.
Ngoại trừ Thương Lộc, cậu chưa từng bị đả kích lớn như vậy ở bất kỳ nơi nào. Chỉ cần cậu muốn, cậu luôn có thể làm hài lòng bất cứ ai.
Lòng tôi chua xót. Đột nhiên tôi hiểu được mấy hành động của Dư Hỉ Hỉ khi đuổi đánh anti fan bảo vệ thần tượng - anh ấy tốt như thế, các người mù cả rồi sao mà không nhìn thấy?
"Cúi đầu xuống." Tôi nói.
Cậu hơi khó hiểu, nhưng vẫn cúi đầu.
"Họ có thích em hay không không quan trọng, chỉ cần anh thích em là đủ." Tôi ôm mặt hôn nhẹ lên môi cậu.
Cứ tưởng Lòng Đỏ Trứng đã tự lành mà không cần thuốc, có thể đi trên đất như một con chó bình thường, nhưng khi về đến nhà, tôi đặt nó xuống, nó sủa như lợn bị chọc tiết, kinh khủng không tưởng tượng nổi.
Tôi không biết con chó con này bị làm sao nữa, người thì bé choắt mà đóng kịch đến nghiện.
Thương Mục Kiêu chủ trương giáo dục theo kiểu đại bàng (*), bảo cứ ném nó xuống sàn, không tin nó có thể tru tréo cả đêm. Tôi vội ngăn lại, nói rằng chuyện này quá mất thiện cảm với hàng xóm.
(*) Loài đại bàng làm tổ trên vách đá cheo leo, đến lúc chim non nở thì nó dạy con bay bằng cách thẳng cẳng đạp chim con té sml xuống vách đá, đến lúc gần chạm đất mà vẫn chưa bay được nó sẽ lao xuống gắp con bay lên cao sau đó lại......thả con xuống. Đến khi bay được rồi thì đại bàng mẹ cắp đít bay đi luôn để chim con tự sinh tự diệt:) Giáo dục kiểu đại bàng là dồn con mình đến một giới hạn khiến nó phải học cách tự giải quyết vấn đề.
Cậu sững sờ hồi lâu, như mới nhớ ra căn nhà nhỏ của tôi trên dưới trái phải gì cũng có người, không phải như biệt thự nhà cậu.
Bỏ qua phần diễn kịch, màn thể hiện của Lòng Đỏ Trứng đêm nay rất đáng chú ý, lúc Thương Mục Kiêu đang tắm, tôi đem nó lên giường, để nó ngủ bên cạnh.
Có lẽ bữa tối tốn quá nhiều công sức, một lúc sau tôi đã ngủ thϊếp đi, Thương Mục Kiêu trở về giường mang theo sữa tắm hơi thở sảng khoái, chắc cậu thấy cảnh tôi ôm chó ngủ rất thú vị, khẽ cười lên.
"Thầy ơi, anh thật là đáng yêu." Cậu cúi xuống hôn lên trán tôi "Người khác nghĩ gì mặc kệ, chỉ cần có anh là được."
Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi vốn định đưa Thương Mục Kiêu đến gặp chị Liêu tham gia nhóm hỗ trợ tâm lý đã bỏ lơ từ
lâu để xem có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng cậu hay không. Kết quả là sáng sớm
tôi đã bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Dương Hải Dương.
Thương Mục Kiêu đã chặn tất cả cách thức liên lạc của ba và chị gái, nên có chuyện không ai gọi được cậu, Dương Hải Dương chỉ có thể liên lạc gián tiếp với cậu bằng cách gọi cho tôi.
"Có chuyện gì thế?" Tôi còn chưa tỉnh ngủ hẳn, khàn khàn giọng nói.
Lòng Đỏ Trứng đang ngủ bên chân,nghe thấy động tĩnh lập tức mở mắt tỉnh táo.
Thương Mục Kiêu ôm eo tôi, vùi mặt vào bụng tôi, khẽ cử động người, có lẽ cũng sắp tỉnh.
"Là như thế này..." Dương Hải Dương suy nghĩ một chút, nói ngọn nguồn vấn đề.
Tổ chức quản lý các tác phẩm của Mai Tử Tầm lúc kiểm kê bảo dưỡng các tác phẩm của bà tình cờ phát hiện ra một bức tranh sơn dầu mới chưa từng xuất hiện trước đây bị giấu phía sau một bức tranh khác.
Vì nội dung của bức tranh sơn dầu liên quan đến riêng tư của nhà họ Thương, liệu nó có thể được trưng bày hay không và cách giải quyết nó trong tương lai cần phải thương lượng với nhà họ, vì vậy... chủ tịch quỹ đã hẹn ba người nhà Thương đến hội sở của quỹ lúc 1 giờ chiều để cùng nhau thảo luận về tương lai của bức tranh.
./.