Khi Ông Trùm Hắc Đạo Biết Yêu

Chương 8: Tôi quá cưng chiều em rồi

Người xưa nói thông qua dáng ngủ có thể biết được một phần ba tính cách của một người.

Uông Thần Hạo là người điềm tĩnh,lạnh lùng, nên khi ngủ cũng rất quy cũ. Có những lúc hắn giữ nguyên một tư thế cho đến sáng.

Còn Lạc Hiên cô xoay trái, xoay phải, quơ tay múa chân, nhiều đêm còn nằm mơ đập vào mặt Uông Thần Hạo bôm bốp.

Hắn vẫn cắn răng để cô làm càng, vì lúc cô ngủ say có gọi thế nào cũng không tỉnh.

Hôm nay nhìn xem cô đã thành ra bộ dạng gì rồi.

Một chân cô gác chéo lên thắt lưng hắn, một tay gác ngang qua cổ, mặt vùi vào bờ ngực màu đồng của người đàn ông.

Cô thấy mình đang ăn một cái đùi gà, đùi gà rất ngon, Lạc Hiên liếʍ môi, cắn phập một cái...

Một cơn đau ở ngực dội đến, Uông Thần Hạo nghiến răng ken két nhìn người trong lòng.

Hắn chỉ hận không thể lập tức đem cô ra nuốt vào bụng, ông trời sai cô xuống để làm hắn tức chết sao?

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa...

"Chủ tịch, anh đã dậy chưa? có hồ sơ khẩn ạ"

"Xuống dưới chờ tôi"

Chán ghét vỗ vào mông cô, hắn cất giọng trầm trầm...

"Dậy mau"

Cô ậm ờ vài tiếng rồi quay vào một góc ngủ tiếp.

Lạc Hiên là một con heo lười, chẳng được tích sự gì còn hay gây hoạ. Đem ra mần thịt thì không nỡ mà để cô tự tung tự tác cũng không được. Thật là làm người ta đau đầu.

Lương Trạch đích thân lên gọi hắn, chứng tỏ có chuyện quan trọng, hắn cũng chẳng buồn quan tâm nữa, để mặc cô mốc meo trên giường.

Khi hắn bước xuống sảnh lớn, Lương Trạch lúc này vô cùng nghiêm túc, anh ta không giấu được nổi lo lắng, liền lên tiếng

"Chủ tịch xảy ra chuyện lớn rồi"

Khi hai người đàn ông dắt nhau vào thư phòng thì Lạc Hiên cũng thức giấc, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, một dãy số lạ...

"Alo, ai vậy?"

"Hiên Hiên, là anh, mấy ngày nay em đã đi đâu vậy?"

"Anh Vĩ Triết? Sao anh dùng số lạ vậy, có phải chị em xảy ra chuyện gì không?"

"Không có, nhưng tình trạng không được ổn lắm. Phải rồi em đang ở đâu? Anh đến phòng trọ tìm không thấy, dùng số của anh gọi cho em thì không được"

"......."

"Alo, em còn đó không?"

"Vâng em đang nghe đây"

"Bây giờ em có tiện đến bệnh viện không?"

"Được, lát nữa em sẽ đến, tạm biệt"

Cuộc gọi kết thúc, Lạc Hiên gãy đầu khó hiểu, cô vào danh sách đen của danh bạ...

Cô chặn số Cao Vĩ Triết từ bao giờ?

Chuyện là mấy hôm trước, lúc cô trong phòng tắm thì điện thoại cô reo inh ỏi, hắn vốn không quan tâm chỉ là nó reo liên tục, ngó thấy tên một người đàn ông, hắn vô thức bắt máy

"Alo Hiên Hiên, em đang ở đâu vậy, đã ăn uống gì chưa, anh đem đồ ăn đến phòng trọ mà không....."

Tít....tít....[đã ngắt kết nối]

Hai tiếng Hiên Hiên ngọt ngào làm hắn nổi máu điên, vào cuộc gọi chỉ toàn là tên người đàn ông này, hắn chẳng nghĩ ngợi gì cho phắt Cao Vĩ Triết vào danh sách đen. Đây cũng chính là lý do hắn không cho cô ra ngoài.

Hắn ghen rồi, một ông trùm lúc ghen lại rất trẻ con.

____

Khi cô từ phòng tắm trở ra, thời gian đã trôi qua hơn ba mươi phút.

Bước xuống lầu vừa lúc hai người đàn ông đang định rời khỏi cửa, liếc thấy đồ ăn sáng còn nguyên, cô hỏi với theo

"Các anh chưa ăn sáng đã đi rồi à, có chuyện gì gấp sao?"

Bình thường Lương Trạch hay đến đây bàn công việc, nên thỉnh thoảng anh ta có ở lại ăn cơm.

"Chủ tịch vẫn chưa ăn, còn tôi ăn rồi, cô không cần lo phần tôi đâu"

Nói rồi anh ta đi trước ra xe, Uông Thần Hạo hơi khựng lại, hắn quay đầu nhìn cô...

"Hiên, lại đây"

"Sao thế?"

Đưa tay sờ lên má cô, khoé miệng nhếch lên.

"Không sao, đợi tôi về"

Sờ rồi lại nghiện, nhìn rồi lại lưu luyến, hắn đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn.

Một nỗi bất an bao phủ cả người Lạc Hiên, khi hắn quay lưng, cô gấp gáp nói...

"Hạo, tối tôi sẽ tự nấu cơm, anh tranh thủ về sớm nhé, tôi đợi anh"

"Ừm"

Khi chiếc xe chở Uông Thần Hạo rời đi, tiếp theo đó là năm chiếc ô tô nối đuôi theo sau.

Giác quan thứ sáu nói cho cô biết sắp có chuyện xảy ra. Mày đẹp nhíu lại, thở dài nhìn ra ánh nắng chói loá ngoài kia...

Cô lo lắng rồi, cái cảm giác thấp thỏm sợ hãi này cuối cùng cũng đến rồi.

____

Quay lưng đi vào trong, Lạc Hiên chợt đánh vào đầu mình, cô quên nói với hắn chuyện cô muốn đến viện rồi. Giờ làm sao ra ngoài?

"Cô Lạc đồ ăn sáng tôi hâm lại rồi cô mau vào ăn cho nóng"

"Dì Châu, dì định đi rồi sao?"

Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi khép nép gật đầu...

"Đến giờ tôi phải rời khỏi đây"

"Dì Châu dì giúp tôi với"

Mỗi ngày ba bữa Dì Châu sẽ theo giờ đến nấu cơm, nấu xong thì đi ngay. Vì Uông Thần Hạo không thích người khác ở lại đây, còn cô là ngoại lệ.

____

Khi hoàng hôn nhuộm rực cả chân trời cũng là lúc Lạc Hiên đang loay hoay trong bếp. Dáng người cô nhỏ nhắn nên khi khoát lên chiếc tạp dề nhìn có chút ngô nghê . Gương mặt sạch sẽ tươi tắn, mái tóc nâu được búi cao trên đỉnh đầu, bộ dạng rất chuyên nghiệp cũng rất đáng yêu.

Đến khi quay lưng ra bắt gặp ngay ánh mắt sắc bén đang nhìn cô chầm chầm

"Anh về rồi? Anh đứng đây từ bao giờ...á...anh làm gì vậy. Đừng siết cằm tôi mạnh...đau quá "

Gương mặt điển trai tối sầm, hắn nói từng từ một

"Em dám nhân lúc tôi không có đây lén trốn ra ngoài?"

"Ơ không...anh buông tay ra trước, đau..."

Ngó thấy mắt cô đã lưng tròng nước. Hắn mới miễn cưỡng buông ra. Người đàn ông này sức lực rất mạnh, lúc hắn không dùng lực đã rất đau rồi, huống hồ gì bây giờ không cần nhìn cằm cô đã đỏ chót lên.

"Ừm, thì lúc sáng tôi vốn định nói với anh, nhưng sắc mặt anh khó coi như vậy...tôi không dám"

"Em không dám? Em mà sợ tôi à?"

"Tôi...tôi là sợ làm phiền anh"

"Ngu ngốc"

"Ơ nè....anh sao thế?"

Hắn quay lưng đi, cô vội nắm cánh tay hắn kéo lại, hắn cau mày...

"Có phải bị thương rồi không?"

"Không liên quan đến em"

"Sao lại không liên quan, máu dính cả vào tay tôi rồi nè, Uông Thần Hạo đưa tôi xem đi..."

Hắn sải bước dài lên cầu thang cô rối rít chạy theo sau, đeo luôn cả cái tạp dề lên phòng...

"Nếu đau phải nói nha, đừng cố chịu"

Trong căn phòng rộng lớn, người con gái tỉ mỉ xử lý vết thương cho hắn, một vết chém dài ở cánh tay.

Cô rất nhẹ nhàng, như sợ lỡ mạnh tay hắn sẽ tan thành nước vậy.

Trong lòng người nào đó từ lâu đã phất cờ vui mừng rồi, chỉ là bề ngoài vẫn lạnh băng. Cố tình ngó lơ cô.

"Xong rồi"

Hắn nhìn vết thương được băng bó kỹ lưỡng, môi mỏng nhếch lên

"Không tồi"

"Tất nhiên rồi, đây cũng đâu phải lần đầu"

"Em hay bị thương?"

"Bị thương nặng thế này thì không..."

Lạc Hiên hí hửng kể lại những lần bị thương của mình cho đến khi...

"Vì sao không khóc?"

"Hả"

"Tôi hỏi lúc ở quán bar, em bị tôi cho ăn đạn sao lại không khóc"

Lạc Hiên suy tư một hồi, rồi bày ra vẻ bất cần nói

"Khóc thì giải quyết được gì chứ, lúc đó tôi mà khóc viên đạn cũng đâu rời khỏi người tôi. Kể từ lúc mẹ tôi mất,tôi đã thề sẽ không bao giờ khóc trước mặt người khác, không bao giờ để bất kỳ ai nhìn thấy tôi yếu đuối, mặc dù sao đó tôi trùm chăn khóc rất lớn ha ha"

"Ngu ngốc"

"Hây...tôi biết là tôi rất ngốc, nhưng anh có thể đổi câu khác không, tôi nghe phát chán"

"Ngu như bò"

"Tên khốn này"

Hắn bật cười trước sự tức giận đến đáng yêu của cô.

"Sao em không hỏi tôi vì sao lại bị thương?"

"Vậy vì sao anh bị thương?"

"Vì em"

"..???....."

Thật ra với địa vị và thân phận của Uông Thần Hạo bị thương là chuyện không thể nào. Nếu không phải hắn nghe cô rời khỏi mà bị phân tâm, thì vết thương này sẽ không xuất hiện.

Cũng may hắn có định vị trên điện thoại, biết cô đến bệnh viện hắn mới không phát điên. Chỉ là kẻ gây ra vết thương này, chắc hiện giờ vẫn đang tắm biển ở thái bình dương.

Thấy cô ngơ ngác hắn cũng chẳng buồn nói nhiều, cái con người vô tâm này nếu như không cho cô một chút ái náy, cô sẽ không biết trân trọng.

"Tôi đói rồi, xuống ăn cơm thôi. Hôm nay em nấu món gì thế?"

"Món mà anh thích"

Hắn đứng lên xoa lấy đầu cô, rồi ôm cô xuống lầu, một sự bình yên le lói trong tim.

Bữa cơm hôm nay cô nấu rất đơn giản, mặn, ngọt mỗi thứ đều hai món. Gia vị cũng nêm rất vừa miệng.

"Em làm sao ra ngoài được vậy?"

Đang ăn ngon lành bị hắn hỏi làm cô xém mắc nghẹn. Lạc Hiên lúng túng nếu cô nói là cô giả dạng Dì Châu ra ngoài, liệu hắn có đuổi việc dì ấy không?

"Tôi đang hỏi em đấy"

Thấy cô im lặng, hắn mất kiên nhẫn, gương mặt vừa dịu lại bỗng chốc phảng phất mùi thuốc súng...

"Ừm...ờ...thì là..."

Hắn gằn giọng như đang kiềm chế cơn thịnh nộ...

"Nói"

"Chui lỗ chó"

!!!!!!

Trên đầu Uông Thần Hạo bỗng xuất hiện mấy con quạ bay ngang, hắn cất giọng trầm trầm

"Mai tôi cho người bịt lỗ chó lại"

Hắn là đang gϊếŧ gà doạ khỉ, hắn dĩ nhiên sẽ không làm gì cô, nhưng những đồng phạm giúp đỡ cô, hắn sẽ không nương tay.

Lạc Hiên bỗng buông đũa, cô không ngốc đến nỗi không nghe ra sự uy hϊếp này, chỉ là hắn lấy cái quyền gì hạn chế tự do của cô.

"Uông Thần Hạo, tôi muốn đi làm, muốn ra ngoài, anh không thể suốt ngày nhốt tôi ở đây được"

"Vậy mai em đến Uông Thị nộp đơn đi"

"Tập đoàn Uông thị? làm gì?"

"Thư ký"

"Vì sao?"

"Em vừa có thể đi làm, vừa có thể ra ngoài, lại vừa hay ở trong tầm mắt của tôi, vẹn cả ba đường đấy"

Lạc Hiên cau mày đứng dậy, người đàn ông này sức chiếm hữu quá mạnh mẽ rồi, trong khi cô và hắn chưa có bất kỳ sự ràng buộc nào, hắn đã muốn giam cô ở bên mình.

"Tôi không muốn"

Cô đanh thép trả lời hắn. Gương mặt hắn vẫn không biến sắc, nhưng đôi mắt đã không còn độ ấm...

"Em muốn làm ở bar?"

"Ừm" Không cần nghĩ cô gật đầu lia lịa.

"Không được"

"Vì sao?"

"Rất phức tạp"

Uông Thần Hạo càng nói, càng làm đầu óc cô mù mịt, đồng ý quán bar là nơi phức tạp nhưng cô đã làm suốt hai năm cũng đâu xảy ra chuyện gì, hơn nữa pha chế là đam mê là sở thích của cô, bắt cô từ bỏ chẳng khác nào gϊếŧ cô cho rồi.

"Anh đừng có tự cho là đúng, anh nghĩ đến cảm nhận của người khác một chút được không?"

Uông Thần Hạo chính thức tức giận. xem ra hôm nay không cho cô một bài học, cô sẽ tưởng hắn là con hổ giấy

"Hiên Hiên, tôi đã quá cưng chiều em rồi"

Dáng vẻ hắn cao ngất che mất cả ánh sáng, hắn bế bổng cô đi lên lầu, mặc cho Lạc Hiên tức giận cắn vào cổ hắn...