"Ấm quá..ư..thích quá đi...."
Trong giấc mơ Lạc Hiên thấy mình đang sờ vào một miếng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, từng đường nét chạm trổ vô cùng tinh xảo, nhưng quái lạ miếng gỗ rất ấm nha. Còn có độ đàn hồi nữa, mềm mềm cưng cứng sờ rất êm tay, Lạc Hiên vô thức mỉm cười...
"Sờ đủ chưa?"
"Ừm...chưa"
Lúc ngủ say cô vẫn có thể trả lời nha. Uông Thần Hạo khoái chí bật cười, hôn chụt lên trán, lên má, rồi nhắm ngay môi cô ngấu nghiến.
Một nụ hôn điên cuồng buổi sáng đánh thức Lạc Hiên.
"Ưʍ..."
Mặt cô đỏ âu nhìn hắn, buổi sáng tinh lực của đàn ông vô cùng dồi dào, miếng gỗ mà Lạc Hiên sờ phải là bờ ngực vạm vỡ của Uông Thần Hạo, cô vô tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, hắn không nổi lửa thì đúng là phí kiếp làm người.
Nhưng hắn là người biết kiềm chế, sự kiềm chế có thể nói đã đạt đến bật thượng thừa....
"Sao anh lại nằm trên giường tôi?"
Dáng vẻ hốt hoảng của cô gái nhỏ làm lòng hắn thổn thức khôn nguôi
"Hiên Hiên"
Hắn gọi tên cô một cách trìu mến, đôi mắt thâm tình chứa đầy mê luyến. Lạc Hiên nuốt nước bọt, toan nhảy xuống giường, nhưng cô nào nhanh bằng hắn.
Chẳng mất chút công sức, hắn đã khảm cô dưới thân...
"Ừm, em suy nghĩ thế nào rồi?"
"Anh muốn nói chuyện gì?"
"Hiên Hiên, chuyện tôi nói em xem như gió thoảng qua tai có phải không?"
"Không...tôi..."
Uông Thần Hạo với tay lấy chiếc điện thoại, nhanh tay bấm số người nào đó.
"Chủ tịch anh muốn làm gì vậy?"
"Gọi người trả em về cho Hắc Báo, xem ra hôm qua là tôi phá hỏng chuyện tốt của em rồi nhỉ?"
"Không tôi không muốn"
"Nếu em cảm thấy làm người phụ nữ bên cạnh Uông Thần Hạo quá mất mặt, không sao, tôi không ép em. Tôi tin Hắc Báo sẽ đối xử tốt với em"
"Không, Uông chủ tịch...tôi...tôi đâu có nói muốn làm người phụ nữ của hắn ta"
"Anh đại nhân đại lượng tha cho tôi đi, tôi chỉ muốn kiếm tiền, tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi biết sai rồi...Uông chủ tịch..."
"Gọi là anh Hạo"
"Gì?"
"Alo Lương Trạch..."
"Ây tôi gọi...tôi gọi mà..."
Uông Thần Hạo nhấn nút tắt máy, gương mặt mong chờ nhìn cô.
"Anh...anh Hạo"
Lạc Hiên mím môi, hai từ anh Hạo này nghe buồn nôn quá...
Hắn nâng cằm cô lên, yêu thương mυ'ŧ lấy môi hồng, rồi cất giọng trầm trầm...
"Hiên, em phải biết trên đời không có chuyện gì là không thể, chỉ là tôi có muốn hay không mà thôi. Tôi không ép em, không có nghĩa là tôi để em tự do, em hiểu không?"
Bộ dạng của hắn bây giờ chính là con mãnh hổ đang giáo huấn con mồi. Hắn đang cảnh cáo cô, nếu như chuyện ngày hôm qua xảy ra thêm một lần, cái mạng nhỏ của cô sẽ bị hắn nuốt vào bụng.
Lạc Hiên tròn xoe mắt nhìn hắn, gật đầu xem như đã hiểu.
Hắn vùi mặt vào hõm cổ cô, mệt mỏi nói
"Ngủ thêm một lát"
Khi hai người nào đó vẫn còn đang ôm ấp nhau trên giường, thì Lương Trạch ở bên này đang vò đầu bứt tóc vì bị Uông Thần Hạo phá tan giấc mộng xuân đẹp đẽ.
____
Buổi chiều Uông Thần Hạo có cuộc họp, nên đến công ty.
Xem ra ban ngày hắn vẫn muốn làm một công dân tốt, làm một vị chủ tịch lạnh lùng tài giỏi, là bạch mã hoàng tử trong lòng của vạn thiếu nữ.
Căn biệt thự này nằm không xa trung tâm thành phố là bao, nhưng nó yên tĩnh, không khí trong lành thoáng mát, Uông Thần Hạo đúng là rất biết hưởng thụ.
Chỉ có điều cả căn biệt thự rộng lớn mà chẳng có ai. Mỗi ngày sẽ có vài người đến dọn dẹp, nấu nướng. Nhưng đến khi trời tối thì chẳng có lấy một bóng người.
Đây đúng là tác phong của Uông Thần Hạo. Khi màn đêm buông xuống hắn một mình duy ngã độc tôn.
Hắn có móng vuốt sắt nhọn của lang sói. Có sự nhạy bén và tàn nhẫn của mãnh hổ, và hắn có cả sự cô đơn khi một mình đứng trên đỉnh cao.
Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, trời đêm yên ả thanh bình nhưng một nỗi bất an bỗng le lói chiếm lấy tâm hồn.
Lạc Hiên không biết mình đối với Uông Thần Hạo là loại cảm giác gì.
Cô chỉ biết khi ở bên cạnh hắn, cô thấy yên lòng, thấy ấm áp.
Mà hắn đã mạnh miệng nói sẽ cứu được chị cô, vậy thì cô chỉ đành nhắm mắt đánh cược một lần.
Mặc dù lần nào cô cũng thua...
Lạc Hiên đã ở đây được mấy ngày, tuy là mấy ngày này Uông Thần Hạo có chiếm tiện nghi của cô, nhưng ngoài việc cắn lấy môi và ôm cô ngủ, thì hắn không có bất cứ hành động gì đi quá giới hạn.
Thậm chí không hề nhắc đến chuyện muốn cô làm người phụ nữ của hắn.
Cô muốn về nhà trọ, muốn đi làm thì hắn không cho, đến bệnh viện thăm chị gái cũng không được, chẳng khác nào đang bị giam lỏng, thậm chí trong căn nhà này đến cả cái lỗ chó cũng có người canh gác.
Cảm giác bí bách khó chịu. Một buổi tối buồn chán, nhân lúc hắn vẫn chưa về, cô lẻn vào phòng rượu của hắn
"Oa..."
Lạc Hiên há hốc mồm kinh ngạc, quá hoành tráng, quá phô trương, cũng quá phung phí rồi.
Những loại rượu từ cao cấp đến quý hiếm hắn đều có đủ, mà không phải chỉ một chai.
Lạc Hiên từng làm ở quán bar, nên chỉ cần nhìn sơ qua, căn phòng này ít nhất phải trị giá lên đến hàng tỷ nhân dân tệ.
Mỗi chai rượu đều đắt xắc ra miếng. Đưa tay cầm lên một chai Tequila Ley 925 tay cô không khỏi rung rẩy.
Tequila Ley 925 là loại rượu đắc nhất thế giới, vỏ chai được làm từ bạch kim và đính trên đó là 6500 viên kim cương cao cấp. Đây là một trong những tuyệt phẩm của hãng vang Agave Blu và được giới siêu giàu sử dụng nhằm khẳng định giá trị bản thân.
Tiếp sau đó là những hãng rượu danh tiếng như Louis XIII, Russo, Macallan... Uông Thần Hạo đều có đủ.
Mắt thấy một chai rượu vang đỏ đã uống còn một nửa, Lạc Hiên không ngần ngại mở nắp nhấp một ngụm.
Một vị cay đặc trưng của hồ tiêu xộc thẳng vào mũi, đây là loại rượu vang có hương vị đậm đà, mãnh mẽ nhưng không quá chát.
Lạc Hiên cứ vậy nốc cạn chai rượu, khi uống đến giọt cuối cùng cánh cửa bên ngoài cũng có người mở ra.
Hai má Lạc Hiên đỏ âu, bước chân loạng choạng, mắt đẹp long lanh phủ mờ sương.
Nhìn thấy gương mặt tối sầm của Uông Thần Hạo, Lạc Hiên khẽ mỉm cười, nấc cục vài tiếng, rồi giơ chai rượu đi về phía hắn khoe thành tích, môi hồng mấp máy
"....rượu ngon... Hạo...ngon"
Cô sà vào lòng hắn, tay nhỏ chỉ trỏ lên ngực hắn, hơi thở thiếu nữ phả vào mặt, vào mũi, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ các giác quan.
Mày rậm cau lại, con ngươi ánh lên một tia phức tạp. Hắn nhìn người phụ nữ đang càng quấy trong lòng, bất lực thở hắt một hơi, bế cô đem về phòng ngủ.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, hắn đặt cô xuống giường, Lạc Hiên vẫn ôm cổ hắn, cô như con mèo nhỏ làm nũng
"Hạo...Hạo..."
"Ừm anh đây"
Uông Thần Hạo không thể làm ngơ được nữa, cô gọi hắn một tiếng Hạo làm lòng hắn mềm nhũng.
"Hạo...em muốn làm người...của anh..làm phụ nữ..."
"Được"
Gương mặt tràn đầy ý cười, cuối xuống trằn trọc mυ'ŧ lấy môi cô, cắn lấy vành tai, chiếc lưỡi ấm nóng di chuyển xuống xương quai xanh...
"....ưʍ..."
Những âm thanh môi lưỡi quấn quýt và tiếng chụt chụt làm cho người nghe phải đỏ mặt tía tai....
Bàn tay hắn đã không còn yên phận luồn vào trong áo ngủ, điên cuồng xoa lấy nơi mềm mại vung tròn.
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lạc Hiên khẽ tránh né, hắn liền rời khỏi môi cô
"Hiên, em sẽ không hối hận chứ?"
"Ưm"
Lạc Hiên bây giờ đã say quên cả trời đất, cô căn bản không biết mình đang làm gì.
Một chai rượu vang không mạnh, tửu lượng của cô cũng không kém đến vậy, chỉ là loại rượu vang này là loại quý hiếm, nồng độ cực mạnh, những loại rượu đại trà vốn dĩ không thể đem ra so sánh với nó.
Hừm!
"Đợi em tỉnh táo, xem tôi xử em thế nào"
Uông Thần Hạo buồn bực rời khỏi người cô. Hắn chán ghét lườm cô một cái, Lạc Hiên say như chết.
Không cam lòng, hắn cuối xuống cắn môi cô đến rỉ máu, sau đó lại nuốt hết máu vào trong miệng mình, yêu thương hôn đến khi hết chảy máu mới thôi.
Kéo chăn đắp lại cho cô, rồi vào phòng tắm xả nước lạnh dập tắt du͙© vọиɠ. Nơi nào đó đã đốt lều trại rồi nhưng hắn không muốn trong lúc cô vô ý thức mà phá vỡ đi sự trong trắng của cô.
Hắn muốn trong lúc cô tỉnh táo mà dâng hiến cho hắn.
Hắn tuy là xã hội đen, là ông trùm nổi tiếng khát máu và tàn nhẫn. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta lâm nguy mà giở trò tiểu nhân.
Chính tính cách này đã một phần giúp hắn tung hoành nam bắc, được người người kính trọng.