Khi Ông Trùm Hắc Đạo Biết Yêu

Chương 4: Tôi có thể đợi

Gương mặt hắn bỗng chốc tối sầm, cô không nhớ hắn.

Rất nhanh, hắn lấy lại vẻ cao ngạo, đút hai tay vào túi quần, ung dung kề sát mặt cô.

"Không nhớ tôi?"

"Chúng ta có quen sao?"

Hắn gật đầu xem như đã hiểu, sắc mặt hắn lạnh tanh, nhưng hơi thở ấm nóng phả vào vành tai làm Lạc Hiên rùng mình né tránh.

"Không nhớ cũng không sao, kể từ hôm nay, tôi bắt em phải khắc ghi khuôn mặt này đến khi em chết thì thôi"

"Đồ điên, anh từ phòng nào chạy ra vậy"

Hắn quên mất đây là viện tâm thần.

Cô hiển nhiên xem hắn như một kẻ điên.

"Này, anh vẫn chưa được uống thuốc phải không? Ngoan, tôi gọi bác sĩ giúp anh..."

Nói rồi cô toan đứng dậy, gọi lớn...

"Bác sĩ...bác...ưʍ..."

Hắn đúng là chưa được uống thuốc, hắn cứ vậy mà đặt lên môi cô một nụ hôn, không ngừng ngấu nghiến môi hồng.

Lạc Hiên há hốc mồm lại tạo thế cho hắn đi sâu vào trong khoan miệng, trằn trọc mυ'ŧ lấy hương vị ngọt ngào của cô.

Một nụ hôn không quá sâu, nhưng đủ để Lạc Hiên cảm nhận được sự chiếm hữu điên cuồng của người đàn ông này.

Lạc Hiên đập tay bôm bốp vào vai hắn, hắn vẫn không hề hấn gì, cho đến khi cô sắp thở không nổi nữa, Uông Thần Hạo mới buông ra.

Chát...

Lạc Hiên thở hổn hển không ngần ngại tặng hắn một cái tát đau điếng.

"Tên khốn, anh bị biếи ŧɦái à, c*t thật"

Mẹ kiếp nụ hôn đầu bị một tên tâm thần cướp mất, cô tức chết thôi.

Uông Thần Hạo cũng tự thấy mình bị điên, hắn bất giác nhếch mép, một ông trùm xã hội đen lại trút hết tâm tư vào một người phụ nữ ngốc nghếch, quá mất mặt rồi.

Ngày hôm đó, hắn đậu xe gần quán cháo, mọi chuyện diễn ra hắn đều thu vào tầm mắt, rồi khi cô nắm chặt tay cả người rung rẩy gắng gượng đi vào con hẻm nhỏ. Hắn không biết mình bị gì lại vô thức đi theo cô. Lần đầu hắn mất cảnh giác như thế.

Cái hôm ở quán bar hắn vốn dĩ không bắn lệch chỉ là do cô bất thình lình chạy ra đỡ trọn một viên đạn. Lúc hắn đi lướt qua cô, hắn không nhìn nhưng không có nghĩa là hắn không thấy.

Một người đàn ông vì sợ chết mà quỳ trước mặt hắn khóc lóc van xin, còn cô bị trúng một viên đạn, đôi mắt lại ráo hoảnh không có lấy một giọt lệ.

Đôi mắt ấy, từ ngày hôm đó đã khắc sâu vào tim hắn, cả đời khó quên.

Nếu như là lúc trước có kẻ dám cản đường hắn, không cần biết là vô tình hay cố ý, hắn tuyệt đối không để kẻ đó thấy được ánh mặt trời ngày mai.

Còn cô? Hắn không hiểu rõ lòng mình, sao lại tha cho cô. Thấy cô bị bắt nạt ở quán cháo đêm, hắn nổi giận.

Trở lại thực tại...

Hắn sảy bước dài ngồi xuống sofa. Thu lại vẻ bỡn cợt, gương mặt điển trai bỗng chốc trở về vẻ lạnh lùng thường thấy, hắn cất giọng trầm trầm...

"Chỉ cần em gật đầu, chị em lập tức được ra nước ngoài điều trị"

"Anh đang nói gì vậy?"

Thấy hắn nghiêm chỉnh, Lạc Hiên cũng nhíu mày...

"Anh rốt cuộc là ai?"

"Uông Thần Hạo"

Ba chữ Uông Thần Hạo được thốt ra từ miệng hắn lại thêm mấy phần kiêu ngạo.

Lạc Hiên chợt suy tư vài giây, rồi hốt hoảng thốt lên

"Uông...Uông chủ tịch? Anh chính là cái tên khốn ngày hôm đó đã cho tôi ăn đạn ở quán bar?"

Ánh mắt hắn lóe lên tia phẫn nộ. Lúc nãy cô không nhớ hắn là ai, hắn có thể bỏ qua, điều đó không có nghĩa cô được phép liên tục chạm đến giới hạn của hắn.

"Việc liên tục mắng chửi một tên điên sẽ khiến cô chết nhanh hơn, cô có tin không?"

Ực...

"Xin lỗi Uông chủ tịch, nhưng anh có thể nói rõ hơn không? tôi không hiểu ý anh muốn gì?"

Đầu óc cô vẫn còn bị nụ hôn lúc nãy làm cho mù mịt. Nhất thời nghĩ không thông.

Hắn vắt chéo chân, nới lỏng cà vạt, gương mặt hoà hoãn một chút, hắn nhìn cô từ trên xuống dưới rồi cười nhạt

"Làm người phụ nữ của tôi, chị em sẽ được cứu"

Lời nói hắn nhẹ tênh, nhưng có một uy lực vô cùng lớn. Lạc Hiên nghe như sấm chớp bên tai.

Người đàn ông này khí thế quá bức người, rõ ràng hắn cưỡng hôn cô mà cô chỉ tát hắn có một cái, rõ ràng hắn khiến cô bị thương vậy mà cô còn rối rít xin lỗi.

Lạc Hiên đưa tay sờ trán, rồi lại nhéo má mình, đau như thế không phải nằm mơ rồi.

Nhưng nhìn xem bây giờ là tình huống gì. Hắn chạy đến tận viện tâm thần đòi cô lên giường với hắn cơ.

Thấy cô vừa đánh vừa nhéo, hắn hỏi

"Có cần tôi gọi bác sĩ cho em không?"

"Uông chủ tịch anh đừng đùa nữa"

"Tôi không đùa"

"Vậy thì anh đợi đi, đợi khi nào tôi bị tâm thần rồi sẽ đồng ý"

"Được"

Hắn đi về phía cửa, không quên chốt hạ...

"Suy nghĩ cho kỹ, tôi có thể đợi, nhưng chị em thì không"

Bóng dáng cao lớn khuất sau hành lang, Lạc Hiên thở dài đưa mắt nhìn Lạc Thanh.

Cô không biết cánh tay của Uông Thần Hạo vươn xa tới đâu, nhưng việc hắn ngang nhiên nổ súng trong trung tâm thành phố mà không ai làm gì. Thì cô biết cô không thể vây vào con người này.

Trí nhớ cô không tệ đến nỗi không nhận ra hắn là ai, chỉ là hắn xuất hiện ở đây cô quá bất ngờ, trong lúc lúng túng chỉ đành giả vờ không biết.

Vậy người đưa cô vào viện đêm đó, người sắp xếp cho cô ở phòng VIP, người trả tiền viện phí, tiền taxi là hắn.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ muốn cô lên giường với hắn mà tốn tâm tư vậy sao? Đây đâu phải tác phong của một ông trùm.

"Đừng...đừng đến gần tôi, cầu xin mấy người...tránh ra..."

"Chị, chị à, tỉnh lại đi, là em..."

Đang miên man trong mớ hỗn độn, tiếng la hét của Lạc Thanh làm cô bừng tỉnh.

Cô nắm chặt tay chị mình, miệng không ngừng gọi chị.

Đôi mắt Lạc Thanh vẫn nhắm tịt, như cảm nhận được hơi ấm ở bàn tay, Lạc Thanh lại từ từ thϊếp đi.

Một nỗi ám ảnh kinh hoàng đã theo chị cô suốt hai năm. Khiến chị cô không có một đêm ngon giấc.

Lạc Hiên vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy, chị cô được người ta vớt lên bên bờ sông, cả người lạnh ngắt.

Bác sĩ thông báo, do vùиɠ ҡíи bị tổn thương nghiêm trọng nên chị cô hoàn toàn mất đi khả năng làm mẹ.

Từ đó, Lạc Thanh điên điên dại dại, lúc thần trí minh mẫn thì liên tục tìm đến cái chết, Lạc Hiên bất đắc dĩ phải đưa chị cô vào đây.

Hai năm qua, Lạc Hiên không ngừng tìm kiếm sáu tên súc sinh đó, chỉ là thân cô thế cô, Lạc Hiên như mò kim đáy biển.

Nhưng cô không bỏ cuộc, cô tin lưới trời l*иg lộng thưa nhưng khó thoát.

Không phải không có quả báo, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi.

____

Ngồi trên chiếc Audi sang xịn mịn, Uông Thần Hạo bất giác đưa tay vuốt nhẹ môi mình...

"Mùi vị của thiếu nữ quả nhiên không tệ"