Mặt Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 1

Editor: Mặc Tịch

___________________________________________

Trong bầu không khí chạng vạng đầu tháng 7, một mảnh mây tím mù mịt che đi một nửa ánh hoàng hôn buông xuống, trong lớp học cũ kỹ, chiếc quạt sắt kẽo kẹt xoay tròn miễn cưỡng thôi tan chút nóng bức cua mùa hè.

Lúc này, đã ba ngày trôi qua kể từ khi kết thúc kỳ tuyển sinh của quận, suy nghĩ các học sinh trong lớp hỏa tiễn của Nhất Trung Thanh Thủy đều đã bay vào việc nghỉ hè, nhưng giáo viên trên bục giảng đang ngồi nhìn chằm chằm, họ vẫn phải ngơ ngác mà nhìn lên bục phát sóng trực tiếp trên màn hình.

Trên màn hình là một cái phòng học khác cách đây hơn một nghìn km, giáo viên dạy toán của ban một của Nhất Trung thành phố Văn Hoa đang tình cảm mãnh liệt mà ngẩng cao đầu giảng đề toán học, trên bảng đen đã tràn ngập công thức. Giáo viên giảng rất nhanh, toàn bộ quá trình không có bất cứ học sinh nào đưa ra nghi vấn, giống như những đề bài này đều vô cùng đơn giản.

Những đề bài đó đối với học sinh của Nhất Trung Thanh Thủy mà nói thì đều là phó bản cấp S. Chúng đều được Nhất Trung Văn Hoa thiên tài tự mình dung để cải thiện bản thân, không ở trong phạm vi mà học sinh ở huyện nghèo bọn họ từng đọc qua, cho nên bọn họ đều nghe không quá nghiêm túc.

Bởi vì căn bản là nghe không hiểu.

Chỉ có một nam sinh từ đầu tới cuối đều tập trung tinh thần để nghe, ghi chép gọn gàng quá trình giải bài trên bảng đen vào trong vở, chiếc áo trắng trên vai lưng thon gầy đã bị mồ hôi thấm ướt một mảng to, cậu tùy ý mà dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán để tránh làm ướt vở.

“Tao nghe nói ngày mai là có xếp hạng của đợt thi cuối kỳ rồi đó.” Lưu Thụy nhìn giáo viên đang cúi đầu chấm bài tập ở trên kia, lặng lẽ trao đổi tin tức cùng bạn cùng bàn Đào Khê đang múa bút thành văn.

Đào Khê chép xong một hàng, đúng lúc giáo viên trên màn hình cũng tan học, cậu buông bút nước, khép lại vở ghi, cũng không nhìn Lưu Thụy, bình đạm mà ừ một tiếng.

Lưu Thụy thấy Đào Khê lại cúi đầu mà cầm lấy bút nước không ngừng vặn đóng nắp liền biết người này chỉ giả vờ bình tĩnh ở bên ngoài, trong lòng không khỏi khẩn trương mà dùng ngón chân cà mặt đất, nói: “Khê ca, mày thông minh như vậy, lại còn dùng phương pháp học không muốn sống này, tao đảm bảo mày nhất định sẽ đứng đầu huyện.”

Toàn lớp đều biết Đào Khê có bao nhiêu mong muốn lấy được vị trí đứng đầu toàn huyện trong kỳ liên khảo cuối kỳ này. Trong một năm nay, Đào Khê giống như bị điên mà học tập ngày đêm, thành tích tựa như tên lửa mà phi thẳng đến top 3.

Có lẽ là vì nhất huyện sẽ được đưa đến Nhất Trung Văn Hoa “trao đổi” một năm.

Bắt đầu từ năm ngoái, huyện Thanh Thủy ở vùng núi Tây Nam được quốc gia cấp chứng nhận huyện nghèo khó đã cùng với Nhất Trung Văn Hoa nổi tiếng cả nước hợp tác “Lớp học tuyền hình trực tiếp từ xa”, dưới sự giúp đỡ của chính phủ cùng xí nghiệp thì mỗi phòng học của Nhất Trung Thanh Thủy đều được trang bị thiết bị phát sóng trực tiếp, học sinh ở đây cùng với học sinh của Nhất Trung Văn Hoa đi học. Huyện trưởng nằm mơ đều muốn thông qua sự hợp tác này rửa sạch nỗi nhục “không có ai” thi đại học của huyện.

Tuy nhiên, sự chênh lệch giữa học sinh hai trường quá lớn, học sinh ở đây căn bản không theo kịp tiến độ học tập của Nhất Trung Văn Hoa. Dưới sự đối lập mạnh mẽ, có rất nhiều học sinh chịu đả kích, thành tích trượt dốc không phanh.

Nửa năm sau, Nhất Trung Thanh Thủy quyết định chỉ cho những học sinh có thành tích đứng trước 50 tiếp tục học tập phát sóng trực tiếp cùng Nhất Trung Văn Hoa, những học sinh khác tiếp tục nghe các thầy cô giảng như bình thường. Những học sinh tiếp tục cùng lớp giỏi nhất của Nhất Trung Văn Hoa học tập đều là những người có hy vọng đỗ đại học nhất ở hỏa tiễn ban.

Đào Khê là học sinh của hỏa tiễn ban này, cậu cuối cùng cũng đem bút nước đóng lại, hít sâu một hơi, không nói gì.

Chỉ có mình cậu biết, mấy hôm nay cậu khẩn trương đến mức hít thở không thông.

Tiết tiếp theo là tiếng Anh, theo tiếng chuông vang lên, những học sinh lười biếng bỗng nhiên xốc lại tinh thần.

Đào Khê cũng dựng thẳng sống lưng, mở to hai mắt nhìn màn hình.

Trên màn hình xuất hiện một cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp, cô vừa xuất hiện thì học sinh phía dưới liền bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, nữ sinh cực kỳ hâm mộ mà thảo luận quần áo mới của cô, các nam sinh thì nhìn nhau nháy mắt và cười.

Cô giáo tiếng Anh dùng sức ho khan một tiếng, nói: “Tập trung nghe giảng!” Đám học sinh trật tự trở lại.

Trong một năm học tập trực tiếp, hỏa tiễn ban bọn họ giống như bạn học ẩn hình của Nhất ban Văn Hoa (*), biết tên của rất nhiều giáo viên cùng bạn học, ví dụ nhue cô giáo xinh đẹp đang giảng bài trên màn hình tên là Tất Ngạo Tuyết, bọn họ còn biết biệt danh của cô là bà cô Tất(**).

(*): mấy cái trước là Nhất Trung Văn Hoa là trường Nhất Trung của thành phố Văn Hoa, còn Nhất ban là lớp đầu tiên của Nhất Trung Văn Hoa

(**): Nguyên văn là Tất cô nãi nãi

Nhưng bọn họ cũng biết, giáo viên và học sinh của Nhất Trung Văn Hoa căn bản đều không quen biết họ.

Bọn họ nhìn màn hình, tựa như nhìn một thế giới khác.

Đào Khê cũng nhìn chằm chằm màn hình, cậu cũng không phải đang nhìn giáo viên tiếng Anh, mà giống như đang chờ một người nào đó xuất hiện.

“Lâm Khâm Hòa, ngài(*) đi muộn đến nghiện rồi đúng không?” Trên màn hình, Tất Ngạo Tuyết đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa nói, ngữ khí không thể nói là nghiêm khắc trách cứ mà giống như chế nhạo và bất đắc dĩ hơn.

(*): Ngài ở đây giống như lúc mà các thầy cô hay gọi học sinh là anh chị ý!

Lông mi của Đào Khê khẽ run, siết chặt bút trong tay, vẫn không nhúc nhích mà nhìn màn hình.

“Quy củ cũ, em đem đoạn văn xuôi này đọc diễn cảm xong rồi đi xuống.” Tất Ngạo Tuyết lấy ra một quyển sách, tùy ý lật một trang, đưa cho thiếu niên đang đi lên bục giảng.

Phòng học Nhất Trung Thanh Thủy bên này tức khắc xôn xao, các nữ sinh không nén được kinh hỉ mà nhỏ giọng thảo luận tên của Lâm Khâm Hòa.

Tuấn lãng thiếu niên mặc sơ mi trắng đồng phục của Nhất Trung Văn Hoa, thần sắc đạm mạc mà tiếp nhận quyển sách trên tay giáo viên tiếng Anh, không cảm xúc mà đọc đoạn tiếng Anh phía trên.

Các nữ sinh của huyện Thanh Thủy căn bản không hiểu anh đang đọc cái gì, cũng không biết khẩu ngữ tiếng Anh của người này có bao nhiêu chính xác, các cô chỉ là nhìn mặt của nam sinh này.

Bởi vì thật sự quá đẹp.

Đào Khê không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, bút mực trên tay rất nhanh mà tốc kí từ tiếng Anh nam sinh ở trên màn hình đang đọc, đυ.ng tới từ đơn chưa biết liền đơn giản mà viết lên ký âm đại khái.

Trí nhớ của cậu rất tốt, cho dù tốc độ đọc chữ rất nhanh, cậu cũng có thể dựa vào ký ức mà nhớ được đại khái.

Thiếu niên trên màn hình rất nhanh liền đọc xong, sau khi Tất Ngạo Tuyết gật đầu thì đi xuống bục giảng, biến mất ở màn hình.

“Khê ca, cái này mà mày cũng nhớ kỹ, không cần thiết đâu, đây là bài mà bà cô Tất dùng để phạt học sinh đến trễ mà.” Lưu Thụy thích kêu biệt danh của Tất Ngạo Tuyết, như vậy giống như hắn cũng ngồi ở phòng học trong màn hình.

Đào Khê thu hồi tầm mắt từ trên màn hình, nhìn bút ký đơn giản trên giấy nháp, nói lung tung: “Tao chỉ rèn luyện thính lực thôi.”

“Ngài trâu bò.” Lưu Thụy giơ ngón tay cái lên.

Tiết học cuối cùng rất nhanh liền kết thúc, nháy mắt sau khi tiếng chuông vang lên, học sinh liền chạy thật nhanh về phía nhà ăn, dùng thời gian nhanh nhất để lấy cơm. Đào Khê vừa muốn phi đi cùng Lưu Thụy thì bị chủ nhiệm lớp Phùng Viễn đột nhiên xuất hiện ở cửa chặn được.

Lưu Thụy rất không nghĩa khí mà chuồn mất, Đào Khê chửi thầm, đau lòng thời gian quý giá của mình, trên mặt lại ngoan ngoãn cười hỏi: “Thầy Phùng, thầy tìm em có việc gì sao?”

Phùng Viễn là chủ nhiệm lớp hỏa tiễn, cũng là thầy giáo toán học có tư lịch sâu nhất Nhất Trung Thanh Thủy, tính cách cổ quái nghiêm khắc, bọn học sinh tình nguyện đắc tội hiệu trưởng cũng không dám đắc tội chủ nhiệm lớp. Ông mặc áo sơ mi lam cũ bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa, rõ ràng là xụ mặt, nhưng mặt mày lại không thể giấu được vui mừng. Ông ho nhẹ một tiếng, nói: “Cùng tôi đi một chuyến.”

Hoàng hôn đỏ rực bị che khuất bởi mây mù, trên bầu trời tím sẫm ánh dương, sân thể dục vốn bằng phẳng bị bước chân tán loạn cùng bóng rổ mà bụi bay mù mịt.

Đào Khê vòng quanh sân thể dục, lang thang không có mục tiêu mà bước đi thật nhanh, trái tim đang nảy lên kịch liệt trong l*иg ngực không hề có ý muốn bình tĩnh trở lại, bụng đói phát ra âm thanh cũng không hề hay biết, thẳng đến khi có một quả bóng rổ bỗng nhiên đập lên người cậu, cậu mới hậu tri hậu giác mà dừng lại.

“Ê, bạn học, cậu không sao chứ?” Một nam sinh lớp 11 hô một tiếng, chạy tới nhặt bóng rổ. Gia hỏa trước mặt không phải là Đào Khê của lớp hỏa tiễn khối 10 sao, lớn lên vừa gầy yếu xinh đẹp, vừa thấy chính là giàn hoa(?), cố tình thành tích đã biếи ŧɦái mà đánh nhau đánh bóng rổ cũng như ôn thần.

Em trai của ủy viên ban thể dục của bọn họ cùng em gái của Đào Khê là Đào Nhạc học cùng cấp hai, tháng trước vì khi dễ Đào Nhạc, bị Đào Khê đánh cho mấy ngày không dám đến trường đi học, mà những giáo viên cấp hai đó lại còn che chở cho Đào Khê đã tốt nghiệp rồi.

Lớp 11 không dám trêu chọc ôn thần có chỗ dựa là toàn bộ giáo viên trong trường này, liên tục nói vài câu thực xin lỗi, nhìn đến sắc mặt bình tĩnh của Đào Khê, trong ánh mắt đen kịt không có một tia cảm xúc, khóe miệng cậu lại dâng lên ý cười kỳ quái.

“Này con mẹ nó bị đập cho choáng váng rồi?”Lớp 11 nhỏ giọng nói thầm một câu, nhanh chân cầm bóng rổ chạy đi.

Đào Khê nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, đã đến giờ bắt đầu tiết tự học buổi tối, cậu liền xoay người bước nhanh đi đến phòng học, cũng không kịp mua cái bánh mì lót dạ.

Bước đến phòng học, các bạn học liền hoan hô ầm ý, lớn tiếng ồn ào bảo phú quý đừng quên.

“Tao nói không sai mà, Khê ca khẳng định là đầu bảng.” Lưu Thụy ôm lấy Đào Khê, cao hứng giống như chính mình thi được đầu bảng vậy.

“Đào Khê, mày đi Nhất Trung Văn Hoa cũng đừng quên chúng ta!”

“Chỉ đi một năm sao, lớp 12 vẫn phải quay về.”

“Quá hâm mộ, tao còn chưa ra khỏi huyện bao giờ đâu.”

“Nhưng mà áp lực cũng rất lớn đi, đám thiên tài của Nhất Trung Văn Hoa cơ bản không phải là người!”

“Ai ya, soái ca duy nhất của trường chúng ta cũng cống hiến cho Nhất Trung Văn Hoa.”

Cãi cọ ồn ào đến khi chuông tự học buổi tối vang lên mới dừng lại, Đào Khê căn bản không có biện pháp tĩnh tâm xuống, cậu mở ra một quyển vở ghi có bìa màu nâu, trên trang đầu tiên là dòng chữ tiếng Anh được viết bằng cây bút máy duy nhất:

“I won’t try to pick the moon. I want the moon to come to me.”

“Tôi sẽ không cố gắng để hái được mặt trăng. Tôi muốn mặt trăng vì tôi mà đến.”

Cậu vĩnh viễn nhớ rõ ngày mà mình nhìn thấy Lâm Thanh Hòa trên màn hình, là cuối mùa hè năm trước, khi hoàng hôn đang đến gần.

Lúc đó cậu đang ngẩn ngơ vì sự việc trong nhà, đối với cái gọi là phát sóng trực tiếp từ xa không hề có hứng thú, sau khi khai giảng lớp 10 xong thì luôn ngồi ở cuối phòng học ngủ.

Chủ nhiệm lớp Phùng Viễn vốn dĩ đem Đào Khê bồi dưỡng như học sinh trọng điểm bởi vì thành tích cấp hai của cậu thật tốt, lại không nghĩ rằng sau khi khai giảng xong đứa trẻ này lại trở thành bộ dáng mất hồn mất vía như thế này, dù mắng dù chửi cũng dầu muối không ăn.

Vài ngày sau khi khai giảng xong, hiệu trưởng phong trần mệt mỏi gấp gáp từ thành phố Văn Hoa trở về, gân cổ lên giảng cho toàn bộ học sinh về thứ sẽ thay đổi vận mệnh của bọn họ: lớp học truyền hình trực tiếp từ xa.

“Các trò có được tài nguyên giáo dục giống như cao trung tốt nhất cả nước, có được giáo viên cùng bạn học giỏi nhất cả nước! Chỉ cần các trò nỗ lực đi theo giáo viên của Nhất Trung Văn Hoa học tập, các trò cũng có thể thi đậu đại học giống họ, thi đậu trường tuyến đầu, thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại!”

Ngôn từ khẳng khái cảm động của hiệu trưởng đã khích lệ rất nhiều học sinh, thậm chí có người còn trực tiếp rơi xuống lệ nóng.

Ngay lúc đó Đào Khê đang đứng ở trên sân thể dục tràn đầy bụi đất, nhàm chán mà ngửa đầu nhìn ngọn núi phía đối diện trường học, nhà cậu ở sau lưng ngọn núi, trong một thôn gọi là Đào Khê Loan.

Cái huyện nghèo trên núi này đến chim còn không muốn đến, giáo dục lạc hậu đến mức nhiều năm như vậy rồi vẫn không có học sinh nào thi đỗ đại học.

Tất cả mọi người đều đối với lớp học trực tiếp từ xa đều tràn ngập hy vọng, giống như giếng sâu bị phong bế nhiều năm bỗng nhiên có một đoạn dây thừng rơi xuống, mà bọn họ chỉ cần bắt lấy thừng bò lên trên là có thể với tới bầu trời cao xa kia.

Nhưng Đào Khê vừa cảm nhận quá trình bị vận mệnh đùa giỡn, cậu nhìn ngọn núi kia, cảm thấy bản thân mình vĩnh viễn sẽ không ra được.

Chuông vào lớp vang lên, Đào Khê vẫn chôn mặt ngủ trên bàn gỗ như cũ, giáo viên tiếng Anh đang vừa cẩn thận vừa lạ lẫm điều chỉnh tốt màn hình thiết bị đột nhiên ngẩng đầu lên kiểm tra, hô một tiếng Đào Khê.

Cậu không tình nguyện mà ngồi ngay ngắn, dựa lên bàn học phía sau, nhàm chán muốn chết mà nhắm hờ mắt nhìn màn hình mới tinh cùng phòng học cũ nát không hề hòa nhập với nhau.

Tiến đến màn hình là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, tức khắc liền hấp dẫn lực chú ý của học sinh, cô mặc một cái váy liền tinh xảo, vô cùng lưu loát nói thứ tiếng Anh bản địa mà họ chưa từng được nghe qua, giống như giọng nói trong băng ghi âm vậy. Giáo viên phụ trách tiếng Anh phụ trách kỷ luật đang ngồi trên bục giảng cũng hết sức chăm chú nhìn màn hình.

Phương thức dạy học này thầy trò bọn họ đều chưa bao giờ được tiếp xúc, Tất Ngạo Tuyết không có máy móc dạy theo nội dung trong sách giáo khoa mà cùng học sinh nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, học sinh Văn Hoa dõng dạc mà trả lời câu hỏi, không khí nhẹ nhàng sinh động giống như những trường đại học bên nước ngoài.

Học sinh của Nhất Trung Thanh Thủy dần trở nên lặng ngắt như tờ, bọn họ phát hiện mình căn bản không nghe hiểu họ đang nói gì, những từ ngữ xa lạ cùng câu nói đó cô trò ở Nhất Trung Văn Hoa giống như đều được ngầm hiểu trong lòng, nhưng đối với bọn họ lại giống như thiên phương dạ đàm(*).

(*): Thiên phương dạ đàm: Truyện nghìn lẻ một đêm, ý nói những chuyện hoang đường, không hiểu, không thực.

Lớp học ở Nhất Trung Thanh Thủy im lặng tràn lan, cho đến khi đang học được một nửa thì Tất Ngạo Tuyết bỗng nhiên cười nói: “Vậy bây giờ bạn học Lâm Khâm Hòa đã vắng mặt tiết tiếng Anh của tôi ngày hôm qua lên bục giảng, hướng tới các bạn học Nhất Trung Thanh Thủy đang ở xa làm một bài diễn thuyết tiếng Anh ngẫu hứng.”

Học sinh Thanh Thủy tức khắc trở nên xôn xao, bọn họ lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui sướиɠ khi hóa ra giáo viên và bạn học trên màn hình biết sự tồn tại của họ, mà khi nhìn đến thiếu niên đang đi lên bục thì phần xôn xao này càng mãnh liệt hơn.

Đào Khê chưa bao giờ thích tiếng Anh, vốn dĩ đang nhàm chán mà ngủ thì bị tiếng động ồn ào làm cho bừng tỉnh, cậu lười biếng ngáp một cái, duỗi tay lau đi đôi mắt, lại lần nữa nhìn về phía màn hình.

Cậu nhìn thấy một nam sinh cao lớn mặc áo sơ mi trắng đứng trên bục giảng, so với Tất Ngạo Tuyết cao gầy còn cao hơn một khoảng lớn. Anh không có biểu tình gì, không có mất kiên nhẫn khi đột nhiên bị điểm danh, cũng không vì phải diễn thuyết mà khẩn trương, ngũ quan thanh tuấn sáng bừng dưới ánh đèn như ánh mặt trời trên núi tuyết.

“Các bạn ở xa đều đang chờ, bạn học Lâm bắt đầu đi, tùy tiện nói cái gì đều có thể.” Tất Ngạo Tuyết đứng một bên cười nói.

Nam sinh tên Lâm Khâm Hòa nghe vậy giương mắt nhìn về phía camera cuối phòng học, trên màn hình rõ nét còn thấy được bóng mờ của hàng mi dài trên đôi mắt anh.

Trong phòng học, tất cả nữ sinh đều ăn ý mà đồng thời cùng hít sâu một hơi, Đào Khê nhìn cặp mắt kia đang cách màn hình mà nhìn thẳng vào hai mắt mình, tim bỗng đập nhanh một cách kỳ lạ.

Lâm Khâm Hòa bắt đâu diễn thuyết bằng tiếng Anh, đoạn mở đầu cho dù là học sinh Thanh Thủy đều có thể nghe hiểu, nhưng càng nghe càng kinh hãi, bọn họ phát hiện mình vẫn không hiểu gì hết. Hơn nữa nam sinh tên Lâm Khâm Hòa này thế nhưng lại có khẩu ngữ không thua kém gì so với Tất Ngạo Tuyết, giống như trời sinh lấy tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ vậy.

Đây là Nhất Trung Văn Hoa học sinh, bọn họ hoàn toàn cảm nhận được sự chênh lệch của mình lớn bao nhiêu.

Bọn họ khi đó cũng không biết, Lâm Thâm Hòa cũng không chỉ là học sinh Nhất Trung Văn Hoa bình thường.

Đào Khê nghiêm túc hiếm có mà nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, cậu kỳ thật cũng không nghe hiểu rất nhiều câu ở bên trong nhưng miễn cưỡng hiểu được Lâm Khâm Hòa nói đến mộng tưởng và tương lai.

Chỉ có một câu đơn giản nhất, cậu ghi nhớ thật kỹ, nhớ thật lâu.

“I won’t try to pick the moon. I want the moon to come to me.”

Kể từ sau đó, Phùng Viễn vẫn luôn buồn rầu phải đối phó với Đào Khê như thế nào đột nhiên phát hiện học sinh này giống như ăn linh đan diệu dược trong một đêm, từ bây giờ không hề ngủ gật khi đi học và nộp bài tập muộn, nghiêm túc giống như muốn đem màn hình phát sóng trực tiếp nhìn chằm chằm ra hai cái động.

*****