Tình Yêu Đi Mượn

Chương 1: Hôn nhân không tình yêu.

Đã 2 năm kể từ lúc cô cùng anh kết hôm.

Vậy mà trong 2 năm này thời gian hai người bên nhau còn không có nổi một ngày hoàn chỉnh.

Anh từng nói dù thế nào cũng sẽ không kết hôm với cô.

Cuộc hôm nhân này giữa hai người chỉ là một sự rằng buộc bất đắc dĩ từ 1 tờ hôm ước mà hai gia đình để lại.

Hai tháng nay anh về nhà rất ít, dù có về cũng về rất muộn và đi cũng rất sớm.

Cô thấy vậy cũng không muốn làm phiền anh.

Cứ như vậy mà sự tồn tại của người kia không còn quan trọng nữa.

Cô lại một mình ngồi làm việc nhà, dù sao thì căn nhà này ngoài cô và người giúp việc cũng chẳng có ai.

Vì vậy mà, cô đã cho người giúp việc nghỉ gần hết.

Cả ngày ở trong căn nhà rộng lớn này thật khiến người ta thấy chắn nản.

Cô lại cần khăn lên lau cửa kính.

-------------------

Hạ Vũ cần vé máy bay đến hàng ghế sang trọng ngồi.

Vừa ngồi xuống ghế.

( Không uổng phí tiền của mình, chỗ này đúng là sang hết sảy). Hạ Vũ ngồi cười vui vẻ.

Sau khi đã yên vị, Hạ Vũ mới nhìn xunh quanh.

Cô nhìn về hàng ghế phía trước mình.

Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại. Cô nhìn chằn chằn vào người phía trước.

Hạ Vũ không ngờ lại gặp anh ta ở đây. Hạ Vũ nhìn anh ta hình như có chút mệt mỏi. Hình như anh ta đã ngủ.

Tuy Hạ Vũ Không thích anh, nhưng cô cũng phải cô nhận ngay cả khi anh ta ngủ cũng vô cùng điểm trai, làm người ta không thể rời mắt.

-----------

Nghe thấy tiếng điện thoại rung. Cô liền để đĩa hoa quả mình vừa rửa xong ra bàn.

Cô nhìn vào màng hình.

" Hạ Vũ" Cô liền cần lên nghe.

" Sao, lại có chuyện gì sao"

" Không có chuyện gì cả, mà chẳng lẽ bình thường không được gọi cho cậu sao"

" Không, nhưng không phải cậu đi công tác sao"

" Hôm nay không bận việc sao, lại rảnh rỗi gọi điện cho mình vậy?"

" Nè , hôm nay là chủ nhật rồi chị. Tôi bây giờ đang ở nhà"

" Hôm nay là chủ nhật sao"

" Đúng rồi đó"

" Nè, ngay cả ngày bạn đi công tác về mà cậu cũng không để ý sao"

" Mình....mình không để ý mấy chuyện vặt đó lắm"

" Đại tỷ của tôi ơi, ngay cả thời gian mà cậu cũng gọi làm chuyện vặt, vậy đối với cậu cái gì mới quan trọng đây".

" Mình,...mình không biết nữa?"

Lúc này Hạ Vũ mới nhận ra mình đã sai.

" À chuyện đó để sao đi, chuyện chính bây giờ là, cậu có muốn lấy quà không?"

"Tất nhiên là có rồi, hỏi thừa"

" Vậy thì gặp nhau chỗ cũ "

" ok, mình đến ngay"

Xong, Thẩm Ngân Tuyết ngồi bệt xuống ghế sofa, cô biết những gì Hạ Vũ nói chỉ là lỡ lời nhưng cô cũng biết rõ, cô hiện giờ chỉ sống cuộc sống tạm bợ.

Sự tồn tại của cô đối với người khác chẳng là gì cả, cũng may Ngân Tuyết cô còn có Hạ Vũ luôn bên cô.

Nghĩ đến Hạ Vũ, Ngân Tuyết lại nở nụ cười. Cô đi vào phòng ngủ thay bộ quần áo mới.

--------------

Trong lúc này, Âu thị đang chạy toán loạn.

Tất cả nhân viên vừa được thông báo một tin khẩn: Âu tổng chiều nay sẽ về Âu thị.

Chính lí do này đã khiến nhân viên phải chỉnh đốn lại từ trên xuống dưới.

Cả Âu thị đang ở trạng thái rất căn thẳng.

Một chiếc xe dừng lại ở cổng Âu thị.

Anh bước vào cùng với sự chào đón của cả công ty. Tuy nhiên lần này anh lại lên phòng mình luôn một cách nhanh chóng.

Hình như dạo gần đây anh cũng rất bận với công việc.

Anh vừa bước vào, thư ký của anh đã cần vào một chồng tài liệu.

Anh lấy tay mình xoa đầu, xong anh lại tiếp tục vào công việc.

Nhìn vậy thư ký Lâm liền lên tiếng:

" Âu tổng, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi, đã mấy ngày hôm nay ngài không nghỉ ngơi rồi"

" Chuyện đó tôi tự có sắp xếp, cậu lo việc của cậu đi"

" Âu tổng, như ngài.."

" Ra ngoài..."

Thư ký Lâm còn chưa kịp nói hết.

" Vâng"

--------- Ngân Tuyết cuối cùng cũng đến nơi.

Nhìn thấy Ngân Tuyết.

" Bên này.." Hạ Vũ đứng dậy gọi cô.

Ngân Tuyết liền đi đến chỗ Hạ Vũ.

" Lâu quá không gặp cậu, nhớ cậu quá" Ngân Tuyết vừa nói vừa ngồi vào chỗ.

" Thiệt không đó, hay là nhớ quà của tôi"

" Thiệt chứ, bạn bè là tất cả, quà cát chỉ là vật ngoài thân"

" Có câu này cậu thì không cần lấy quà nữa?"

" Nè..sao lại thế, chơi thế ai chơi hả

" Không phải cậu mới nói đấy sao"

" Tuy vậy, thì quà vẫn phải lấy chứ"

" Cậu thật là"

" Nè...của cậu đó"

Hạ Vũ lấy ra một chiếc túi rất đẹp đưa cho Ngân Tuyết.

" Woa....đẹp quá...tớ yêu cậu quá đi"

" Nè...bất bất lại cho tôi, cậu là yêu tôi hay yêu quà của tôi vậy?"

" Tới á, tất nhiên là cả hai rồi"

" Cậu....."

" Mình làm sao"

" Nè cậu ăn bánh đi, bánh kem ngọt lắm đó"

" Tất nhiên rồi, tôi gọi mà lại"

" Hihi....cậu cũng ăn đi"

Ngân Tuyết chăm chú ăn lấy bánh kem.

Lúc này Hạ Vũ lại có chút nghiên túc.

" Nè...cậu với Âu Dương Thiên Vũ thế nào rồi?"

Câu hỏi của Hạ Vũ là cho động tác của Ngân Tuyết dừng lại.

" Sao cậu lại hỏi chuyện đó"

" Thì mình muốn biết thôi"

" Mình với anh ta vẫn vậy, không có gì thay đổi"

" Thật ra hôm nay mình vừa gặp Âu Dương Thiên Vũ trên máy bay, mình thấy anh ta hình như rất mệt mỏi"

" Vậy à"

" Cái gì chứ, sao nhìn cậu chẳng có chút biểu cảm nào vậy"

" Mình vẫn vậy mà, anh ta với mình vốn là hai người với hai cuộc sống riêng biệt, cuộc sống của anh ta vốn dĩ không liên quan gì đến mình".

Hạ Vũ nhìn ánh mắt cô, hình Ngân Tuyết vẫn luôn một mình chịu đựng tất cả, tất cả mọi chuyện. Kể cả cái chết của Ngân Vân.