Bên ngoài khách sạn Universal.
Đã tám chín giờ tối nhưng đường phố vẫn còn rất náo nhiệt. Trên vỉa hè rợp bóng cây thì lại không có nhiều người qua lại lắm, cho nên có hai người mặc lễ phục sang trọng đang dạo bước thì cũng không thu hút sự chú ý nhiều.
Hà Hòa nói: “Đêm nay thật cảm ơn anh, nói thật, tôi cũng rất bất ngờ.”
Chu Dục cười tủm tỉm: “Vậy em có hài lòng với trình độ nghiệp vụ của tôi không?”
“Rất hài lòng, với cả lúc anh khống chế Phùng Viêm nhìn ngầu ghê luôn.”
Chu Dục nghe vậy càng cười tươi hơn, lại còn ra chiều khiêm tốn: “Cũng có học sơ vài chiêu mà thôi.” Nếu không có chút bản lĩnh này thì làm sao anh dám bẫy Phùng Viêm lên sân khấu chứ, lỡ không may làm Hà Hòa bị thương thì biết làm thế nào.
Anh thấy Hà Hòa còn hơi rầu rĩ nên hỏi: “Còn có vấn đề gì sao?”
“Đang nghĩ anh diễn giống thật như vậy làm mọi người khắc sâu ấn tượng rồi, tôi lo lần sau bạn bè có tụ tập bọn họ sẽ bắt tôi gọi anh đến chơi cùng.”
Chu Dục: “Thế thì tôi lại đi thêm lần nữa vậy.”
“Khó lắm.” Hà Hòa quả quyết lắc đầu, giả làm bạn trai như thế, một lần là quá đủ rồi, nói thật, đêm nay Chu Dục diễn quá hoàn hảo, có một vài khoảnh khắc làm cậu nghĩ nếu thật sự có được một anh bạn trai như vậy thì không còn gì bằng.
Cậu lo mình sẽ nghiện.
Cậu nghĩ nghĩ: “Đến lúc đó thì kiếm cớ vậy, cũng may đã sắp tốt nghiệp rồi. Tốt nghiệp rồi thì đường ai nấy đi. Chỉ có điều trong khoảng thời gian trước khi tôi tốt nghiệp này, mong anh cẩn thận chút, đừng…khụ khụ, tốt nhất là đừng bị người khác nhìn thấy anh tiếp khách hàng khác.”
Hà Hòa do dự một chút, nói thử: “Hay là như vầy, một tháng anh kiếm được khoảng bao nhiêu tiền, hai tháng tiếp theo tôi bao anh, anh ở nhà nghỉ ngơi đi vậy.”
(chết cười =))
Chu Dục ngẩn ngơ, mất một lúc lâu sau mới hiểu ý Hà Hòa nói gì. Anh thiếu chút nữa hộc máu. Suýt quên, trong mắt Hà Hòa anh vẫn là trai bao ở hộp đêm.
Anh cảm thấy mình đang đứng giữa trời tuyết trắng mùa đông, oan còn hơn Đậu Nga. Vài lần lời thanh minh đã đến cửa miệng, rốt cuộc vẫn nhụt chí mà nói: “Thật ra tôi cũng không định tiếp tục làm công việc đó nữa.”
“A, vậy sao.” Hà Hòa cũng cảm thấy ngượng ngùng, tìm cách chữa cháy: “Thật ra tôi thấy anh làm nghề kia thật đáng tiếc, tướng mạo anh đẹp như vậy, đi làm idol cũng được nữa là.”
Chu Dục lại vui vẻ rồi.
“Đúng rồi, anh làm thế nào mà mời được cả thầy Vương rồi mấy giảng viên, cả chủ nhiệm khoa nữa vậy?” Đây là việc Hà Hòa cảm thấy khó hiểu nhất.
Chu Dục nói: “Không có gì, chỉ là nói lý nói tình thôi.”
Hông dám đâu. Thật ra anh đã nói với chú rể toàn bộ chi phí cho tiệc cưới đêm nay anh sẽ trả hết. Chú rể còn chưa kịp nói lời nào thì cô dâu đã vội đồng ý ngay. MC cũng vậy, chi tiền nhiều chút là xong.
Còn đối với thầy trò trường đại học H cũng đơn giản thôi, chơi kiểu cây gậy và củ cà rốt. Đầu tiên nói nhân phẩm Phùng Viêm có vấn đề như vậy họ cũng có trách nhiệm trong đó. Sau đó lại hứa nếu bọn họ đồng ý giúp thì sẽ tặng cho trường họ một phần mềm quản lý hệ thống khảo thí mới tốt hơn cái đang dùng.
Chuyện đó cũng không phiền toái gì, cho mấy team tăng ca vài ngày là có ngay, coi như tìm việc làm thêm cho đám củ cải trong công ty gần đây đang muốn thoát cũi sổ l*иg.
Nhưng mà mấy việc này không cần cho Hà Hòa biết.
Hà Hòa chưa tin lắm, nhưng cậu cũng không nghĩ đến Chu Dục là một tên giàu nứt đố đổ vách, liền nói: “Quà tặng cho khách mời anh tốn hết bao nhiêu tiền vậy? Tôi trả cho anh.”
Chu Dục nghĩ một lát rồi nói: “Không có bao nhiêu. Tôi quen giám đốc khách sạn này, quà tặng là do khách sạn phụ trách, tôi đặt quà tặng số lượng lớn còn được chia hoa hồng nữa, tính ra cũng không lỗ.”
Tiệc cưới hơn ba trăm khách dự, hơn nữa còn MC, dàn nhạc, quay chụp các thứ. Hà Hòa tính sơ, kể cả tiền mua lễ phục, tiền công cho Chu Dục, ra được con số đại khái thì lấy di động ra: “Tôi chuyển khoản cho anh.”
Chu Dục bất lực nhìn động tác của cậu, chỉ một lát sau, di động có tiếng chuông báo tiền đã chuyển vào tài khoản. Anh xem lướt qua một chuỗi số: “Nhiều quá rồi.”
“Không nhiều mà, rất xứng với công của anh.”
Di động Hà Hòa đột nhiên reo lên, Chu Dục nhìn thoáng qua đã thấy ê răng, là Đinh Phi Vũ.
Hà Hòa tay cầm điện thoại, quay đầu lại nhìn thì thấy Đinh Phi Vũ cũng chạy ra theo họ, đang ở ngã tư đằng kia, cậu liền giơ tay lên vẫy vẫy.
Đinh Phi Vũ chạy tới, còn chưa kịp nói gì với Hà Hòa thì đã đấm một cái vào vai Chu Dục: “Anh này! Anh được lắm! Tui thiệt là không có nhìn lầm anh mà. Anh đúng là người làm được chuyện lớn.”
Chu Dục nhếch miệng, nếu được thì anh vô cùng muốn bơ tên nhóc này luôn cho rồi, lần nào cũng phá đám người ta hết.
Đinh Phi Vũ huyên thuyên với Hà Hòa nửa ngày, toàn là kể lại Phùng Viêm thảm cỡ nào, lúc “được mời” ra khỏi khách sạn bị người ta nhìn thấy mất mặt ra sao.
Chu Dục nâng đồng hồ xem giờ, cắt ngang câu chuyện không hồi kết của Đinh Phi Vũ: “Không còn sớm nữa, để tôi đưa hai người về.”
Hôm nay Chu Dục lái xe đến, xe là do Hà Hòa chuẩn bị cho anh, một chiếc siêu xe hơn năm trăm vạn*. Hà Hòa thấy mình và Đinh Phi Vũ đều có uống chút rượu nên đồng ý. Chu Dục chở hai người đến khu nhà Hà Hòa ở, đem xe vào ga ra rồi xuống tạm biệt.
Chu Dục còn chờ mong Hà Hòa mời mình lên ngồi một chút, nhưng rõ ràng cậu không có ý định đó.
Hà Hòa đưa tay, nói lời cảm ơn một lần nữa: “Anh Chu, cảm ơn anh.”
Chu Dục trong lòng tiếc hùi hụi, vươn tay ra nắm lấy tay cậu.
Hà Hòa nói: “Để tôi tiễn anh ra ngoài.”
“Không cần đâu, tôi tự đi được rồi. Em cẩn thận kẻo trúng gió, ban đêm gió lạnh.” Chu Dục nói xong hơi hơi rầu rĩ rời khỏi đó, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy tên của khu nhà ở phía trước, Lục Dã Hoa Đình, tên nghe rất êm tai.
Ra đến bên ngoài, anh lẻ loi một mình đứng bên đường. Một lát sau, một chiếc xe âm thầm lặng lẽ dừng lại bên cạnh. Anh mở cửa xe ngồi vào trong.
Trên ghế lái là người đàn ông đã khống chế Phùng Viêm. Anh ta cất giọng trầm vang, lộ ra khí khái quân nhân mạnh mẽ dứt khoát không giấu được: “Boss, đã xử lý theo ý anh, tặng cho những người đồng ý xóa ảnh chụp và video mỗi người một phần quà giá trị. Hầu như tất cả mọi người đều xóa, nhưng vẫn có mấy người không chịu. Nhưng họ cũng đã đồng ý sẽ không đăng lên mạng.”
“Chỉ có vài người thôi thì không cần làm căng.” Chu Dục lười nhác tựa lưng vào ghế. “Ảnh chụp Phùng Viêm lên sân khấu đã có chưa? Đợi đến ngày mai tin tức lộ ra thì vụ này cũng không được thiếu phần.”
Hà Hòa muốn đưa những việc làm trái pháp luật vì tư thù cá nhân của Phùng Viêm ra ánh sáng, nên anh cũng phải giúp một tay, cho người ta biết người thừa kế của nhà họ Phùng ăn không được muốn đạp đổ, đến hôn lễ của người ta quậy tưng bừng.
Hình ảnh của anh và Hà Hòa dĩ nhiên phải cắt đi, nhưng phỏng chừng dân tình hóng chuyện chỉ cần nhìn thấy mấy chữ “Lễ kết hôn” là đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
Anh chàng tài xế kiêm vệ sĩ nói tất cả đã sẵn sàng rồi, sau đó đưa cho Chu Dục một cái di động.
Chu Dục mở di động lên xem, đây là video full từ lúc anh lên sân khấu trở về sau, anh kéo nhanh đến tận đoạn Hà Hòa lên sân khấu.
Lúc đó không cảm thấy gì, bây giờ lấy góc độ người thứ ba xem lại mới thấy sao mình và Hà Hòa đứng cạnh nhau lại xứng đôi thế chứ. Cậu thấp hơn anh nửa cái đầu, dáng người cũng nhỏ xinh hơn, mặc bộ lễ phục màu trắng, tóc mái vuốt lên để lộ vầng trán cao, lại thêm hiệu ứng từ những phụ kiện lấp lánh trên người, trông giống như một cậu quý tộc bước ra từ trong sách cổ.
Mà mình đứng bên cạnh cậu, cao lớn anh tuấn, cũng vô cùng thu hút.
(tui đã sặc nước vì câu này)
Chu Dục sờ cằm, nhìn nhìn mình trong màn hình, đẹp, lại nhìn sang Hà Hòa, càng đẹp. Ôi chao, sao càng xem càng thấy xứng ghê. Vai bạn trai giả này ngoài mình ra còn ai làm hợp hơn chứ. Làm gì có ai!
Xem một lèo đến lúc thấy mình diễn cảnh thân mật với Hà Hòa, Chu Dục hơi mở to mắt. Đến giờ anh mới phát hiện lúc đó Hà Hòa bị mình ôm trong lòng không hề cựa quậy mà ngoan ngoãn nép vào. Đôi mắt cậu hơi khép lại, rèm mi chớp nhè nhẹ, cả người đều tỏ ý thuận theo, mềm mại ấm áp, cuối cùng còn đưa tay tựa vào hông mình.
Bang!
Chu Dục cuống quýt bỏ di động xuống, khẽ chạm tay vào ngực trái, trấn an trái tim đang đập thình thịch, ngẩn ngơ cả người.
Quái lạ, không phải chỉ là ôm rồi hôn trán thôi sao? Vai chính còn là cậu nhóc con chơi cùng mình hồi bé, trong sáng như vậy mà sao tự nhiên lại thẹn như trai tơ lần đầu xem phim xxx thế kia.
Suốt đường đi Chu Dục đều cảm thấy cả người không ổn, về đến nhà rồi còn cứ mãi nhìn di động chằm chằm như hổ rình mồi, cứ mở video rồi lại out ngay. Nhất là khi nghe Hà Hòa nói với Phùng Viêm: “bạn trai tôi tốt như vậy, cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, chín chắn hơn anh, hơn nữa anh ấy lúc nào cũng dịu dàng, săn sóc tôi, tôn trọng tôi”, Chu Dục bỗng có một cảm giác thiệt vi diệu.
Quái quái, còn hơi ngứa ngứa trong lòng.
Tóm lại là sau đó anh tự dằn vặt mình hồi lâu mới lên giường đi ngủ, mà không ngờ lại còn mất ngủ.
Uống sữa bò cũng chẳng xi nhê gì.
Chu Dục lăn qua lộn lại rồi đột nhiên ngồi dậy. Anh chợt nhớ ra mình còn chưa tìm hiểu được tại sao Hà Hòa lại không có kí ức về mình nữa!
Anh chộp lấy di động gọi cho trợ lý vạn năng của mình: “Cậu đi tìm hiểu thử Hà Hòa ở phòng mấy tầng mấy trong khu Lục Dã Hoa Đình, rồi tra luôn phòng bên cạnh cậu ấy còn trống hay không.”
Cúp điện thoại, rốt cuộc anh cũng thoải mái hơn chút. Trước mắt anh hiện lên gương mặt của Hà Hòa, lúc trưởng thành, lúc còn nhỏ, vui vẻ, cô đơn, khi ngước nhìn mình, khi nhìn đi chỗ khác…cuối cùng lại nghĩ đến cảnh Đinh Phi Vũ ôm vai bá cổ cậu không buông.
Anh hừ một tiếng, nhắm mắt lại, trở mình thật mạnh.