Chương 3: Kiếm tiền
Đậu Ngọc Nga, lắc lắc đầu. Bà một vừa thu dẹp chút đồ đạc cho con vừa lặng lẽ rơi lệ. Có lẽ, lúc con gái trở về, họ đã âm dương cách biệt! Mà bà, cũng không dám ngăn cản con, bà sợ con nhìn ra được điều gì!Đi thì đi đi!
Tiệc nào mà chẳng có lúc tàn! Cho dù là người thân, cũng có ngày ly biệt. Chẳng qua, họ cách xa nhau sớm hơn mà thôi.
Mật Đường tắm xong, trên người tản ra mùi thơm ngọt ngào. Hương hoa lài đặc trưng trộn với mật, cực kì thanh nhã, rất khác biệt.
Hai mẹ con cô đều thích mùi hoa lài cùng mật, nên khi tắm thường sử dụng. Mùi thanh nhã, làn da trở nên mềm mại hơn! Qua nhiều năm đã trở thành thói quen. Loại hương vị đặc thù này, giống như là dấu hiệu của họ.
"Mẹ, con đi rồi, mẹ nhớ chăm sóc thân thể tốt, nếu không thoải mái trong người, thì gọi ngay cho con!" Mật Đường xách đồ của mình, chuẩn bị xuất phát. Trong túi xách, có một ít quần áo của cô, kèm theo mấy bình mật.
Đậu Ngọc Nga ôm con, trong lòng đau khổ. Cố dấu nước mắt, vẫy tay từ biệt. Có lẽ lần này từ biệt, sẽ là vĩnh biệt! Bà sẽ gặp lại được con?
Đậu Mật Đường đeo hành trang trên lưng, bước trên con đường kiếm tiền cứu mẹ. Cô không dám quay đầu lại, bởi vì, cô sợ nhìn thấy nước mắt của mẹ.
"Mẹ, chờ con, nhất định phải chờ con. Con sẽ kiếm được tiền chữa bệnh ẹ!" Cô trong lòng âm thầm thề!
Từ trông bệnh viện đi ra, Mật Đường nửa vui nửa buồn. Vui là, thận của cô hoàn toàn thích hợp với thận của mẹ. Buồn là, phải kiếm ở đâu ra số tiền viện phí lớn như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, Mật Đường đều bận rộn. Vội vàng tìm công việc, vội vàng kiếm tiền. Ban ngày, cô xin tiền hảo tâm ở đường cái. Buổi tối, đến câu lạc bộ Bất Dạ Thành ca hát.
Năm ngày, cô có được ba ngàn. Mật Đường biết, cô không thể trách người ta quyên góp ít, chỉ có thể trách nhiều tên lừa gạt đều dùng cách này để kiếm tiền! Ở trên đường, cô tận mắt gặp một người khóc đến đau đớn. Buổi lại thấy người kia ăn mặc chỉnh tề chỉnh tề, giống y người giàu có tiêu tiền ở câu lạc bộ cô làm việc.
Tiền lương cộng thêm tiền tích lũy được khoảng bảy ngàn! Thêm vào tiền quyên góp mới tích góp được 1 vạn. Một vạn so sánh với ba mươi vạn, cô còn thiếu nhiều lắm. Theo chiều hướng này, muốn kiếm được số tiền lớn như vậy, cô phải mất nửa năm.
Cô có thể vất vả nửa năm, Nhưng mẹ có thể chờ cô nửa năm được không?
Mật Đường giống như ngồi trên lửa nóng, sợ hãi đến hoảng loạn. Không được, nhất định phải kiếm được tiền! Bằng không, nàng làm việc vất vả như thế để được gì? Mẹ không còn, số tiền này còn tác dụng gì?
Thế nào mới nhanh có tiền? Giống mấy người đó sao?
Mật Đường nhìn sang thiếu nữa đang ngồi trên đùi đàn ông nọ, trên người nổi lên một lớp da gà.
"Mật Đường, bây giờ không phải là lúc để bàn đến danh dự nhân phẩm. Vấn đề quan trọng là chữa bệnh ẹ!" Mật Đường âm thầm nhắc mình! Trong đầu cô xuất hiện ý tưởng.