Khi mặt trời lên cao, hắn mồ hôi đầm đìa, trên người lại có không ít vết thương xách theo một con heo rừng trở về gian nhà gỗ.
Nhìn thấy bóng dáng tiểu nha đầu mặc y phục trắng đi qua đi lại trước cửa, Hách La Duẫn Chiêu cảm thấy tiểu nha đầu cũng thật dễ mến, không đáng ghét tí nào.
Khi tiểu nha đầu nhìn thấy hắn, đôi mắt to tròn kia cứ tức giận lườm hắn suốt.
“Ngươi đã thành như thế này, còn đi săn thú rừng, ngươi cho là dược liệu dễ tìm lắm sao, hay cho rằng bổn cô nương là bồ tát sống, thích thì chữa, không thích thì chữa sao?”
Hách La Duẫn Chiêu có chút ái ngại nhìn tiểu nha đầu, cười trừ: “Cô nương xinh đẹp, đây là phí chữa trị của ta? Cô thấy ta có ích chứ? Đừng có bán ta vào thanh lâu, ta nguyện lấy thân báo ân cho cô nương, chứ ta không muốn vào nơi đó đâu.”
Tiểu nha đầu liền lườm: “Lấy thân báo ân sao?”
Hắn gật đầu: “Đúng thế.”
“Vậy ngươi là của ta.”
Hắn lại gật đầu.
“Vậy thì ta có quyền bán ngươi vào thanh lâu.”
Hắn lại định gật, nhưng sau đó gương mặt anh tuấn đen như đít nồi. Hắn nói vòng vo một hồi, vẫn không thay đổi được câu nói sẽ bán hắn đi thanh lâu của tiểu nha đầu.
Miệng tiểu nha đầu tuy độc địa là thế, nhưng thời gian dần trôi qua, hắn mới biết là nàng đùa hắn.
Tiểu nha đầu ngày đó có lẽ thấy quá nhiều xác chết bên cạnh hắn, sợ hắn thương tâm nên mới nói đùa với hắn, để tinh thần của hắn không quá suy sụp, tiện bề cho việc điều trị.
Hắn ở cùng nàng một tháng ròng, vết thương trên người cũng được chữa lành. Lúc đó hắn cũng từng nghĩ rằng, sẽ chịu trách nhiệm với nha đầu đó, dù sao cơ thể đều bị nàng ta nhìn thấy hoặc sờ qua.
Nhưng nha đầu luôn giữ khoảng cách với hắn, hắn cũng không rõ lắm nàng liệu có người thân nào không, có nhiều lần hắn theo dõi nàng, thì cũng đoán ra được vài phần, có thể nàng là đệ tử của độc y nổi danh trên đỉnh núi Ban Cô.
Ký ức của Hách La Duẫn Chiêu chỉ nhớ được đến đây, có lẽ là do ngày hôm trước tâm tình có biến chuyển lớn một cách đột ngột, vậy nên nhớ được một khoảng ký ức lúc trước.
Hách La Duẫn Chiêu nhìn gương mặt không có huyết sắc nằm trên giường, đúng là gương mặt tiểu nha đầu ngày đó, chỉ là hiện tại thêm nhiều đường nét sắc sảo và mị hoặc hơn.
Ngày đó hắn tự thề với lòng sẽ dùng thân báo đáp, không nghĩ đến sau khi mất đi ký ức, lại còn có thể thực hiện được lời nói khi xưa.
Những hình ảnh lạ lẫm khi trước nàng ngất đi nhìn thấy, theo như hắn đoán có lẽ chính là ngọn núi nơi năm đó hắn gặp nàng, ngôi nhà gỗ ngày đó, và cả vị sư phụ kia của nàng.
Ba năm trước, hắn từng huy động không ít thân tính đi điều tra thông tin ở Nam Vực, nhưng kỳ lạ là không tra được gì cả, có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ tự mình đi đến nơi đó điều tra.
Biến cố khiến cả hắn cùng nàng đều mất đi ký ức, hắn thật có chút tò mò.
“Nương tử, để nàng chịu nhiều ủy khuất rồi.” Hách La Duẫn Chiêu nói thầm.
Bên ngoài, giọng nói của Tử Vân truyền vào: “Vương gia, sắp đến giờ thiết triều rồi!”
Hách La Duẫn Chiêu hôn nhẹ lên trán Ánh Tuyết, sau đó bước đi ra bên ngoài, dặn dò: “Tử Vân, hôm nay ở lại cùng bọn họ chăm sóc Vương phi.”
Tử Vân mờ mịt gật đầu, hắn là thị vệ thân cận của Vương gia, hiện giờ kiêm luôn thị vệ của Vương phi rồi.
Buổi sớm thiết triều, Hách La Duẫn Chiêu liên tục bị hai phe của Thái tử và Cửu Vương gia công kích, từ chuyện ngày hôm qua lấn đến những chuyện khác, thậm chí còn liên quan đến Thất Vương phi.
Văn Đế có chút đau đầu, chỉ mới nạp nàng ta làm phi thôi, mà lại có nhiều chuyện không vui xảy ra rồi, sáng nay còn mời cả Thái y đến Vương phủ vì Vương phi ngất xỉu.
Ông không nhịn được liền kéo Thất Vương gia đến hỏi chuyện nạp thêm thϊếp coi như xung hỉ, xua vận xui cho hắn. Ai dè Duẫn Chiêu nhất quyết từ chối, thậm chí còn nói chuyện nhớ lại ký ức cũ, còn nói nàng ta khi xưa từng cứu hắn một mạng.
Văn Đế biết, người con trai này cố chấp như mẫu thân của nó vậy, thế nên tạm tin lời hắn, hứa sẽ không nhắc gì đến chuyện nạp thϊếp với hắn nữa, cũng coi như trả ân tình cho Ánh Tuyết khi xưa cứu đứa con này.
Hách La Duẫn Chiêu vội vã trở về phủ nhìn Ánh Tuyết, thấy Thái y một bên ngồi theo dõi từ sớm, còn nàng vẫn nằm im lặng như cũ.
Hắn dồn dập hỏi: “Vương phi sao rồi? Khi nào nàng tỉnh?”
Thái y đứng lên nói: “Bẩm Thất Vương gia, cơ thể Vương phi không hiểu sao có chút hư nhược. Tâm tình không được tốt, tích tụ nhiều u sầu, vậy nên vẫn chưa tỉnh, có thể chiều tối nay sẽ tỉnh lại.”
“Được rồi, ngươi kê đơn thuốc rồi trở về đi.”
Hách La Duẫn Chiêu ngồi cạnh nhìn Ánh Tuyết không rời mắt, hai bàn tay hắn nắm chặt lấy bàn tay phải của nàng, lẩm bẩm: “Nương tử, phu quân sai rồi. Nương tử, phu quân sẽ không bao giờ nạp thêm nữ nhân khác. Nương tử à, phu quân... nhớ lại một phần ký ức rồi.” Càng nói, nước mắt hắn lại chảy ra.
Nam nhân hiếm khi rơi lệ, nhưng giờ đây, hắn lại rơi lệ, tựa như một hài tử yếu ớt chơi vơi không có chỗ dựa.
Tử Vân nhìn thấy, cũng nghe thấy hết, nhưng lại một mực im lặng, như một pho tượng sống tai không nghe, đầu không nghĩ đến.
So sánh giữa Thất Vương gia hiện tại và Thất Vương gia ở phương Bắc lúc đó, đúng là một trời một vực. Không ai nghĩ đến một nam nhân như ôn thần, à không, sát thần ở trên chiến trường, lúc này lại rơi lệ vì một nữ nhân. Bao nhiêu ôn nhu của sát thần, đều dành cho một người phụ nữ.
Thật tình Tử Vân cảm thấy rất ngưỡng mộ Vương phi, trên đời này lấy đâu ra một nam nhân hoàn mỹ như Thất Vương gia chứ, quyền lực không nhiều người chạm đến, gia sản lại có không ít, có nhan sắc, có tài năng, còn rất chung tình.
Nghĩ một lúc, Tử Vân liên tưởng đến Tử Đằng, cũng suy nghĩ không biết khi nào tên mặt than đó có nương tử, à mà, sao lại nghĩ đến tên mặt than đó vậy nhỉ?