Trên bàn ăn thức ăn đã không còn bao nhiêu nữa.
Nhìn Ánh Tuyết với gương mặt thỏa mãn sau khi ăn uống no nê, Thất Vương gia cười cười, gọi nô tì từ đang đứng ngoài cửa đến dọn dẹp chén đũa xuống. Hai người ngồi yên đợi nô tì khác mang nước trà súc miệng đến.
Sau đó, Hách La Duẫn Chiêu đi đến thư phòng giải quyết chính sự.
Nhìn hắn bận rộn như vậy, Ánh Tuyết cũng không muốn làm phiền hắn, không biết nên làm gì để giúp hắn, đang day dứt trong lòng, nàng mới sực nhớ ra, chủ mẫu trong nhà sẽ phụ trách việc chi tiêu trong phủ, sắp xếp quản lý hậu viện ổn thỏa.
Nàng nói với Tịnh Kỳ và Tịnh Thi: “Hai người có nhận được sổ sách trong phủ mấy năm qua chưa?”
Tịnh Thi cung kính trả lời: “Bẩm Vương phi, quản gia đã cho người đưa đến. Thất Vương gia cũng có dặn dò chúng nô tỳ, nếu Vương phi có hỏi qua, thì nói với người đừng lao lực quá.”
Ánh Tuyết gật đầu.
Hách La Duẫn Chiêu vẫn luôn suy nghĩ cho nàng, từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, nàng càng không thể phụ lòng hắn.
Nếu hắn đã không muốn nhắc lại chuyện nàng không còn trinh trắng, vậy thì nàng cũng bỏ qua thôi.
Ánh Tuyết đi đến thư phòng riêng trong viện của nàng.
Bên trong khá rộng rãi, thoáng đãng. Bàn dài được đặt ở vị trí cao nhất phía bên trái, cạnh cửa sổ nhìn ra vườn hoa. Giữa phòng có lư hương to. Xung quanh bài trí kệ sách xen lẫn vài bức họa, thư pháp. Dưới sàn nhà còn có dòng nước nhỏ lượn lờ, cùng với vài con cá nhỏ đủ sắc màu bên dưới.
Tường nhà là một màu trắng toát, kết hợp cùng với những chiếc rèm đỏ thêu chỉ vàng.
Lần đầu nàng bước vào đây, cảm thấy thư phòng này còn hoành tráng hơn thư phòng của hắn nhiều. Cái phòng này ba năm trước không có trong Thất Vương phủ, e là hắn gấp rút gọi người đến xây khi chuẩn bị trở về.
Không quá sang trọng, quý phái, nhưng rất đơn giản, đúng ý thích của nàng.
Mùi hương gỗ đàn nhàn nhạt phiêu phù trong không khí quá chiếc lư hương. Đúng là mùi hương nàng yêu thích nhất.
Trên bàn dài có đầy đủ văn phòng tứ bảo, bên cạnh là một rương sổ sách. Nhìn thấy rương đó Ánh Tuyết không nhịn được xoa xoa mi tâm, đống giấy tờ này cũng đủ nhiều.
Thất Vương phủ được ban phủ đệ riêng từ tám năm trước, mà gia sản của hắn cũng không ít. Nào là đất đai, cửa hàng... vô số kể, còn có khoản thu chi những năm qua của Vương phủ nữa. Thật là làm khó nàng.
Nàng nhìn sang Tịnh Kỳ, Tịnh Thi cười hì hì, nói: “Hai muội phải giúp tỷ nha!”
Mặt Tịnh Thi tái mét lắc đầu: “Vương phi, không thể nào. Muội chỉ là một nô tì thôi, muội không dám...”
Ánh Tuyết nghiêm túc nói: “Đừng nháo! Hai muội là cánh tay đắc lực của tỷ, lẽ nào chỉ định cả đời bưng trà rót nước, bảo vệ chủ tử là đủ?”
Tịnh Thi nghe thế an tĩnh lại, Tịnh Kỳ cũng chăm chú nhìn nàng.
Nhìn thấy hai người họ như thế, nàng khẽ gật đầu: “Tỷ đối xử với hai muội thế nào, hai muội cũng biết rồi đấy! Tỷ tha thiết mong hai muội ở lại với tỷ đến khi tỷ hoàn thành được mục đích của mình. Đến lúc đó, hai muội muốn như thế nào, nếu tỷ có thể đáp ứng được thì sẽ đáp ứng mọi yêu cầu đưa ra.”
Cả hai người Tịnh Kỳ và Tịnh Thi đều không phải nô tì bình thường, từ bé đã được huấn luyện ám sát, bảo vệ chủ tử, học chữ... Ngoài võ công cao cường, cũng rất là nhanh nhạy và thông minh. Vì bọn họ là người mà Cửu Vương gia Hách La Duẫn Cung đặc biệt sắp xếp cho nàng.
Tịnh Kỳ là người ít nói, nhưng trong tình huống này thì đứng ra trước tiên: “Muội sẽ giúp tỷ một tay, chỉ là trước giờ bọn muội chưa bao giờ tiếp xúc những thứ này, nên không biết giúp thế nào.”
Tịnh Thi đứng sau lưng Tịnh Kỳ, đầu cuối gằm: “Muội cũng giúp một tay!”
Ánh Tuyết mỉm cười, cái nàng cần lúc này chính là người luôn kề vai sát cánh cùng mình. Đã dùng người thì phải tin người. Nếu không tin thì nàng còn dùng làm gì nữa.
Nàng thở hắt ra: “Ta cũng chưa bao giờ tiếp xúc quá, đầu tiên mọi người cứ chia ra đọc, phát hiện vấn đề gì thì ghi ra giấy rồi tập hợp lại. Như vậy đi, chúng ta chia sổ sách ra theo từng phần tương tự nhau, ví dụ ai xem sách về cửa hàng thì sẽ xem những sách liên quan đến cửa hàng, cứ chia ra làm tuần tự như thế.”
Hai người gật đầu, sau đó lựa lấy những quyển cần thiết xem thì xem xét ở hai cái bàn khác nhau.
Nàng ngồi xuống bàn, bắt đầu công việc. Lật sổ sách ra, bên trong có không ít số liệu này kia. Nhưng cũng không làm khó nàng mấy, dù sao từ lúc ở dân gian rong chơi, nàng cũng học được cách tính nhanh vô cùng chuẩn xác, với lại, Ánh Tuyết vô cùng có hứng thú với những con số nên cũng rất hứng thú với việc xem xét sổ sách.
Nàng liền bày cho Tịnh Kỳ và Tịnh Thi cách tính của nàng. Ban đầu hai người ngờ vực, nhưng sau nhiều lần dùng bàn tính so sánh kết quả, đều phát hiện cách tính của Vương phi vừa nhanh vừa gọn, gương mặt vốn đang sầu khổ thì chuyển thành sung sướиɠ không thể tả, trong lòng càng thêm bội phục nàng.
Thật ra cách tính này nàng tình cờ tìm thấy trong một quyển du ký, cuối trang tác giả có nhắc đến những cách tính toán đặc biệt ở hải ngoại. Thế nên nàng ứng dụng thử và đều chính xác, nàng thường xuyên sử dụng cách tính này thay cho bàn tính cồng kềnh.
Ba người bọn họ ngồi liên tục suốt hai canh giờ. Sổ sách cũng đã giải quyết được một nửa, tiến độ cũng thật là nhanh, chỉ là số sổ sách mà Tịnh Kỳ cùng Tịnh Thi xem xong cộng lại vẫn không bằng của Ánh Tuyết, đôi mắt họ nhìn Ánh Tuyết vô cùng sùng bái.
Ánh Tuyết xoa xoa thái dương, nói với Tịnh Thi: “Tịnh Thi, muội đi xem Thất Vương gia đang ở đâu?”
Nàng ước chừng giờ này cũng đã khuya lắm rồi, cũng đã đến giờ đi ngủ.
Tịnh Thi bước ra ngoài hỏi nô tì canh cửa, lát sau tiến vào nói: “Vương phi, Vương gia vẫn còn đang ở thư phòng.”
Ánh Tuyết đứng dậy vặn người qua lại vài cái, ngồi một chỗ lâu như thế, cả người đều tê tái: “Thư phòng? Muội bảo nhà bếp mau làm một bát chè hạt sen cho Vương gia dùng, ừm, thêm một ít gừng nữa, làm thanh đạm thôi, đừng quá ngọt.”
Chè hạt sen có công dụng ấm bụng, dễ ngủ, bổ sung năng lượng, giảm căng thẳng...
Tịnh Thi vâng lời đi ra bên ngoài, để lại Ánh Tuyết cùng Tịnh Kỳ dọn dẹp đống sổ sách.
Trong tâm niệm của nàng, ai cũng có cha mẹ sinh ra, không ai sang hèn hơn ai cả. Có lẽ do đã mất đi toàn bộ ký ức thuở nhỏ, dù lúc tỉnh lại nàng cũng ăn sung mặc sướиɠ trong Vương phủ, nhưng nàng cũng trải qua cuộc sống của những người không ở nơi tường cao xa hoa, thế nên dù là Vương phi, quan điểm của nàng vẫn không thay đổi.
Vì thế nên dù đối chất với Hoàng đế, nàng cũng không sợ hãi, thẳng thắn nói ra những suy nghĩ của bản thân. Dù nàng khom lưng với ông ta, nhưng nàng không nghĩ ông ta có gì hơn nàng, thậm chí đối với ông ta còn có chút thương hại.
Ông ta là người quyền khuynh thiên hạ, nhưng vẫn luôn đề phòng người khác ám hại, mưu toan chính trị, ngay cả con ruột, thê tử cũng đề phòng, sơ sảy một chút là sẽ mang cái danh hôn quân, mà danh minh quân cũng không phải dễ dàng chiếm được...