Một tháng sau, tin tức cửu vương phi Vũ Hân Nghiên sau hơn một năm được gả cho cửu vương gia Hách La Duẫn Cung có thai được truyền ra ngoài.
Tin tức này khiến cho Vũ gia lẫn hoàng đế, thái hậu đều thở phào nhẹ nhõm. Nhất là phía hoàng tộc, dù sao một Vương gia đã có chính phi hơn một năm lại không có nhi tử chỉ có hai khả năng, hoặc là Vương phi không được, hoặc là Vương gia không được.
Nhưng điều này lại không tránh khỏi việc những nữ nhân trong phủ Cửu Vương gia lại một hồi rục rịch.
Trắc phi Phùng Chi Hoa vẫn vui vẻ cười nói thân thiết với Vũ Hân Nghiên như tỷ muội thân thiết. Nàng ta là một nữ nhân biết giữ mình nhất. Từ ánh mắt, cử chỉ hay lời nói, hành động vẫn rất đúng mực, không ai nhận ra được điều gì bất thường từ nàng.
Thứ phi Ngô thị thì kém hơn, dù nàng cố giấu giếm thế nào vẫn không thoát khỏi cái nhìn của Hân Nghiên, Hân Nghiên vẫn là nhìn ra được đáy mắt nàng ta có một tia ghen tị với mình.
Đâu như thứ phi Vũ Vân Hi, có bao nhiêu ganh ghét, chua ngoa đều thể hiện ra bên ngoài. Chỉ sợ người khác không biết tính tình của nàng là thế nào vậy.
Còn đối với Ánh Tuyết giả mạo, nàng ta vẫn luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người trong vương phủ. Không ai nhìn ra được điều gì từ nàng ta.
Trong hậu trạch của Hách La Duẫn Cung, chỉ sợ những ngày sắp tới sẽ không trôi qua một cách bình yên nữa.
Hách La Duẫn Cung hơn một tháng nay ban ân sủng đầy đặn cho các nữ nhân trong hậu viện. Hắn không ân ái duy nhất một ai, cũng không bỏ sót một ai. Dù sao hiện tại hậu trạch đã có ba nhà chen chân vào, hắn không thể làm theo ý mình để họ tóm được nhược điểm của hắn.
Có đôi lần khi say, hắn vẫn luôn né tránh viện mà Ánh Tuyết giả mạo đang ở. Hắn rất sợ bản thân làm ra chuyện không đúng, hắn không muốn hậu trạch nhiều thêm một nữ nhân, hắn không muốn một ngày nàng trở về sẽ bị những nữ nhân khác đối phó.
Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu xem ra tâm tình khá tốt. Lúc nào bên môi hắn cũng khẽ cười. Dù hơn một tháng không gặp nàng, nhưng hắn vẫn luôn lén nhìn nàng từ xa. Thấy nàng vui vẻ, không ở cạnh một nam nhân khác, là hắn đã vô cùng mãn nguyện.
Đối với nữ tử này, Hách La Duẫn Chiêu đã là buông không nỡ, mà cầm cũng không xong. Bởi vì hắn quyến luyến không phải là dung nhan của nàng. Hắn là quyến luyến nụ cười của nàng, sự vui vẻ thoải mái của nàng mà hắn bị khiếm khuyết từ nhỏ đến lúc trưởng thành.
Ánh Tuyết của hiện tại e rằng đã quẳng hai vị vương gia luôn để tâm tới cô ra sau đầu. Mỗi ngày trồng hoa cỏ, dược liệu, nghiên cứu kiến thức về dược vật rồi vẽ vời trở thành một niềm vui mới.
Có đôi khi Ánh Tuyết muốn đi tìm lại những ký ức đã bị lãng quên của chính mình. Nhưng nghĩ đến hậu quả của việc gặp lại hai tên xú nam nhân kia thì cảm giác chẳng ra làm sao. Có lẽ đành chờ đến khi tâm tình ổn định lại đi tìm bọn họ.
Dù sao nàng còn nợ Cửu Vương gia một món nợ ân tình. Cũng phải tranh thủ thời gian diễn xong vở tuồng quý thϊếp phủ của vương gia cùng y rồi lại rời đi.
Tìm lại được những ký ức đã đánh mất nói là quan trọng cũng được, mà không quan trọng cũng được. Chẳng nhớ gì thì chẳng có gì để lo nghĩ. Nhưng nghĩ đến đôi khi có những người quan trọng, những sự kiện quan trọng cần bản thân hoàn thành thì lại là một chuyện khác. Đôi khi nàng nghĩ, nếu ngày trước bản thân từng yêu một nam tử sâu đậm, nhưng vì lãng quên mà yêu một người khác. Vậy thì khi có lại ký ức, không biết nàng sẽ chọn ai.
Một tháng ở ngoại ô đế đô, buổi đêm nàng thường sẽ khó đi vào giấc ngủ.
Đêm trăng tròn vành vạch, khí trời hơi se lạnh. Ánh Tuyết bỗng nổi lên hứng thú muốn luyện kiếm pháp. Nàng vội vàng lấy thanh kiếm trong góc phòng ra ngoài luyện tập. Dù sao trăng sáng thế kia mà.
Bóng dáng một nữ nhân mềm mại luyện kiếm giữa đêm trăng sáng vời vậy mà tạo nên một bức tranh tinh mỹ. Bước đi của nàng lưu loát, vững vàng. Dù thân hình nhìn thì mềm mại nhưng lực đạo lẫn thế đứng thì cũng coi như xếp vào hàng trung trung. Xem như có gặp một gã tép riu nào cũng xử được.
Bỗng dưng Ánh Tuyết nhíu mày, bất động thanh sắc mà ném thanh kiếm vào nền đất. Lưu loát bước trở về trong nhà.
Hai hàng mi Ánh Tuyết run run, tại sao thời khắc này lại nhớ đến Hách La Duẫn Cung? Hắn thì có gì tốt, ngoài mặt thì tỏ vẻ yêu nàng. Thế nhưng quay đi thì lại thân mật với một nữ nhân khác.
Hít thở sâu được một lúc, Ánh Tuyết quyết định đi ra ngoài nhặt lại thanh kiếm kia. Dù sao một nữ tử ở nơi vắng vẻ cũng cần một thứ vũ khí phòng thân bên cạnh.
Nàng hé mở cửa ra nhìn, bên ngoài có một bóng người đàn ông cao ráo đang ngồi xổm nhìn thanh kiếm bị cắm xuống nền đất. Nhìn từ xa nên là Ánh Tuyết không rõ có phải người quen hay không.