Vài hình ảnh chớp nhoáng hiện lên thoáng qua trong đầu Ánh Tuyết khi ngất đi, nhưng khi tỉnh lại cô chỉ nhớ được ba hình ảnh.
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, một ngôi nhà tranh đơn sơ phơi đầy các loại thuốc, một đỉnh núi vây quanh bởi sương mù.
Khi Ánh Tuyết tỉnh dậy, việc đầu tiên là kể cho Hách La Duẫn Chiêu nghe. Nhưng khi hắn biết, chỉ trầm ngâm không nói lời nào.
Ánh Tuyết ở lại trong phủ Thất Vương gia với tư cách là tỳ nữ bên cạnh, nàng được hắn cho một cái mặt nạ nhìn khá giống người thật. Mặt nạ này tuy không quá xinh đẹp, nhưng cũng khá là thanh tú.
Vài ngày nay nàng đều ở bên cạnh hắn bưng trà, rót nước, mài mực. Công việc cũng khá nhàn hạ. Thời gian còn lại hắn cho nàng lén ra khỏi phủ đi dạo chơi bên ngoài. Hoặc trong thư phòng chỉ có nàng và hắn, thì nàng ngồi đọc sách hay luyện chữ ở một góc nhỏ.
Hai ngày đầu nhìn mỹ nam áo đỏ ngồi đối diện chăm chú đọc sách, nàng thật cũng có chút như người say mà ngồi ngắm bức tranh mỹ nhân đồ sống động. Nhưng cứ nhìn mãi cũng thành quen, không có hứng thú ngắm hắn nữa.
Không hiểu tại sao trong lòng nàng lại nhớ tên biếи ŧɦái Duẫn Cung. Nhưng nàng lại thích sự tự do không bị quản thúc ở đây hơn. Muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi mà không ai quản. Nhưng mà thật sự thì ở đây có hơi chán, không thể luận kiếm, không thể chơi cờ cùng Duẫn Chiêu. Nhìn hắn cứ liên tục đọc sách, nàng thật không nỡ làm phiền hắn.
Nhìn thấy Ánh Tuyết nhiều lần bày ra gương mặt mơ ngủ, Duẫn Chiêu cảm thấy có chút tội lỗi, bèn hỏi: “Nàng chán à?”
Ánh Tuyết lắc đầu quầy quậy, nhưng trong suy nghĩ thì cứ liên tục phát ngôn, đúng vậy, ta đang rất chán, chán chết đi được, ở cùng con mọt sách như ngươi thật chán quá đi.
Duẫn Chiêu suy nghĩ một lát, liền nói: “Hôm trước ta thấy nàng lẩn trốn khỏi đám thị vệ trong phủ ta tốt như thế. Có muốn luận võ với ta cho thư giãn gân cốt không?”
Như nói trúng tâm sự Ánh Tuyết, nàng vội trả lời: “Ta muốn luận kiếm đạo với ngươi.”
Thấy gương mặt nàng rạng rỡ hẳn lên, dù cho cách một tấm da, nhưng Duẫn Chiêu cũng thấy vui. Hắn đứng dậy khởi động nhẹ. Lấy Sương Kiếm được treo ở bức tường phía sau lưng hắn đưa cho nàng.
Sương kiếm cầm vào có cảm giác băng lãnh trong tay. Toàn bộ cây kiếm được khắc họa một cách tỷ mỉ và tinh xảo. Và còn vô cùng sắc bén. Được thiết kế đặc biệt cho nữ nhân. Đuôi kiếm còn khắc một chữ “Sương”.
Ánh Tuyết nhìn chăm chú, không ngừng đưa tay vuốt ve Sương kiếm, nói: “Thật đẹp.”
Duẫn Chiêu nhàn nhạt nói: “Nếu thích thì cứ giữ lấy đi.”
Ánh Tuyết híp hai mắt lại cười, đôi mắt nàng rạng rỡ như ánh dương, nàng nói: “Đa tạ ngươi.”
Hai người ra bên ngoài so kiếm một lúc lâu. Đến khi cả hai người thấm mệt thì dừng lại. Ánh Tuyết trực tiếp nằm dài ra bãi cỏ, không quan tâm cái gì là nữ tắc cả. Duẫn Chiêu thì có vẻ chưa mệt lắm, hắn đi xung quanh vài vòng rồi tìm một góc cây mát mà ngồi. Đôi mắt phượng hẹp dài không nhịn được nhìn Ánh Tuyết nhiều lần.
Trong quá trình giao đấu cùng nàng, hắn để ý nhìn thấy vết thủ cung sa ở gần khuỷu tay nàng. Thủ cung sa là một loại dung dịch đặc biệt có màu đỏ, thường được chấm lên vị trí cẳng tay nữ tử để xác định nữ tử đó còn trinh trắng hay không. Nếu chưa phá thân thì vết chấm màu đỏ đấy vẫn còn trên người nữ tử đấy, ngược lại thì vết đó sẽ bay mất. Do cung sa không dễ làm, cho nên chỉ có hoàng cung mới có được. Xem ra đấy là lí do mà cửu đệ đồng ý để nàng ta đến đây một thời gian.
Không hiểu tại sao, Hách La Duẫn Chiêu hắn muốn tìm hiểu về nàng ta nhiều hơn. Một nữ tử dân gian, nhưng xét về tài năng thì lại không thua bất cứ một đấng nam nhi nào. Hắn thật tò mò, trước kia nàng là người thế nào, không thể nào một nữ tử mới luyện kiếm được một tháng hơn nhưng lại có thể so cùng với một người luyện kiếm từ nhỏ như hắn được.
Vào một đêm nọ có diễn ra lễ hội hoa đăng trong kinh thành. Ánh Tuyết một mực nài nỉ Hách La Duẫn Chiêu đi cùng biết bao nhiêu lần. Cuối cùng hắn cũng đồng ý đi chơi cùng nàng.
Lấy thân phận nô tỳ hiện giờ của nàng đi cùng Thất Vương gia thì không thể ăn mặc quá giản dị như trước hay quá cầu kì. Lần này Duẫn Chiêu đồng ý đi cùng nàng, nhưng có một điều kiện, nàng phải mặc trang phục màu hồng hắn chuẩn bị riêng cho nàng. Dù nàng ghét cay ghét đắng màu này, nhưng vẫn đồng ý.
Trèo lên xe ngựa ngồi cùng thất vương gia. Nhưng nàng nhận ra đi chơi với hắn thật rắc rối, phải lén đổi vài chiếc xe ngựa, thậm chí hắn cũng đổi y phục bên ngoài thành màu hồng nhạt như trang phục nàng đang mặc. Cứ tưởng rằng được dịp cười thẳng vào mặt hắn, nhưng với gương mặt yêu nghiệt của hắn, trang phục màu nào chả như nhau. Thậm chí nàng nghi ngờ hắn đổi một màu khác sẽ đem lại một cái phong vị khác nữa.
Duẫn Chiêu lấy ra một chiếc hộp, bên trong có hai chiếc mặt nạ hồ ly che nửa mặt vô cùng xinh xắn. Một cái màu trắng, cái còn lại màu đen vô cùng tinh xảo.