Phủ Vũ Thượng Thư.
Đêm ngày Cửu Vương gia nạp Trắc phi cùng Thứ phi, có người hân hoan, có người buồn rầu.
Vũ Hân Nghiên quay trở về nơi mình lớn lên, trở về căn phòng bản thân từng ở trước khi xuất giá. Nơi nàng từng sinh sống vẫn được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, dù cho nàng có đột ngột trở về thì vẫn có nơi nghỉ ngơi.
Nàng còn nhớ ngày đó, đối với Cửu Vương gia mới gặp lần đầu, còn là nhìn từ xa mà nàng đã như si như dại. Nhất quyết muốn gả cho hắn. Vì thấy nàng nhất kiến chung tình như thế, phụ thân nàng đã tìm cách giúp nàng gả cho Hách La Duẫn Cung.
Nay nhìn lại cảm thấy hành động khờ dại khi đó thật là ngu xuẩn, bồng bột biết bao nhiêu. Nàng còn thẳng thừng từ chối tấm chân tình của Đình Phong dành cho mình. Một mực chờ đợi tình cảm bố thí từ Cửu Vương gia.
Có lẽ, nếu nàng để chuyện tình cảm tiến triển tự nhiên, không nhờ phụ thân thúc đẩy mối hôn sự này, nàng có thể đã trở thành một nữ tử hạnh phúc bên cạnh phu quân. Không đến mức phải thiết kế để được viên phòng, mưu tính để hắn nạp những nữ nhân khác về phủ.
Vài ngày trước, Vũ Hân Nghiên đã lén gửi thư hẹn gặp người bạn thanh mai trúc mã, hiện tại đã trở thành ngự y trong cung, hắn là Đình Phong. Nàng muốn nhờ hắn ta kiểm tra giúp xem bản thân có thai không. Dù biết là chỉ duy nhất lần đó thì khả năng mang thai rất thấp.
Đúng như Hân Nghiên dự đoán, Đình Phong nói nàng chẳng mang thai.
Thời điểm Vũ Vân Hi bước lên kiệu hoa đi đến phủ Cửu Vương gia. Mẫu thân nàng cố gắng kìm nén cực độ, vẫn phải cố gắng nở nụ cười nhắc nhở thứ nữ kia mọi chuyện trước mặt nhiều người.
Hiện nay phụ thân vô cùng sủng ái Tứ Di nương. Dù là nàng trở về thì cũng không nhận được sắc mặt quá tốt từ phụ thân. Vũ Hân Nghiên hiểu nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, không biết mẫu thân sẽ nhận về bản thân bao nhiêu tâm bệnh và ủy khuất nữa. Mẫu thân Vũ Hân Nghiên chỉ sinh ra một đứa con, còn là con gái, chính là nàng thôi.
Ngày Cửu Vương gia chà đạp lên tôn nghiêm của nàng, nàng đã không còn thiết tha gì muốn day dưa tình cảm với hắn nữa. Chi bằng sống vì bản thân, vì mẫu thân nàng.
Đình Phong vì nàng mà cho đến hiện tại vẫn chưa có thê tử, nàng hiểu tấm chân tình của hắn, hẹn Đình Phong bí mật xuất hiện tại phòng của nàng đêm nay. Tất nhiên đã đuổi những nô tì đi ra ngoài, đặc biệt dặn dò kĩ lưỡng không để bất kì một ai tiến vào phòng.
Vũ Hân Nghiên ngâm mình trong nước hoa hồng. Sau đó thì nàng khoác lên người trang phục mỏng màu đỏ, bồng đào nửa kín nửa hở mang theo một hương vị khan khác, ngồi nhìn dung nhan bản thân qua gương đồng, đêm nay nàng trang điểm theo kiểu cách quyến rũ chứ không nhẹ nhàng như ngày đó với Cửu Vương gia. Nàng không muốn trở thành bản sao của kẻ khác.
Bên ngoài trăng sáng vành vạch, tất cả nến trong phòng đột ngột tắt đi, chỉ còn một cây nến le lói. Vũ Hân Nghiên biết, Đình Phong đã đến.
Hai cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy vòng eo con kiến của nàng. Hơi thở nam nhân lạ lẫm nóng hổi phà vào tai Hân Nghiên khiến nàng có chút nhồn nhột. Giọng hắn khàn khàn, “Nghiên nhi, hôm nay nàng đẹp lắm!”
Trong gương đồng, phản chiếu gương mặt mỹ nhân đang có chút hoảng hốt, nhưng sau đó lại choàng cánh tay thon dài qua cổ người nam nhân kia.
Hai người họ hôn nhau thắm thiết, bàn tay người nam nhân có chút không kiên nhẫn mà xé rách trang phục trên người nữ tử.
Đêm hôm đó, trong căn phòng của Cửu Vương phi phát ra những âm thanh rêи ɾỉ nhè nhẹ, không để ý kĩ sẽ không thể nào nghe thấy.
Khi mặt trời lên cao, Vũ Hân Nghiên vẫn chưa muốn rời khỏi giường. Đã lâu rồi, nàng chưa có một giấc ngủ thoải mái như thế. Nhìn sang bên cạnh, Đình Phong đã rời đi. Tấm trải giường bên cạnh nàng không còn hơi ấm, xem ra đã rời đi từ lâu. Nàng không khỏi cười khẽ.
Đêm qua, Đình Phong không ngừng gọi tên của nàng, hắn mãnh liệt như bị kìm nén bao lâu nay, hạ thân nàng cũng từng đợt run rẩy tiếp nhận hắn.
Đình Phong từng nói, dựa vào phương thuốc hắn dặn nàng uống vài ngày nay, kèm theo cách tính của hắn, thì những ngày này là thời điểm nàng dễ mang thai nhất, đặc biệt là có thêm phương thuốc kia thì khả năng mang thai càng cao.
Vũ Hân Nghiên cũng thật hy vọng, lần này nàng có thể mang thai, hơn nữa phải là một nam hài. Nàng xoa xoa bụng, nói thầm: “Nam nhân có thể tam thê tứ thϊếp, vậy sao ta không thể chọn một người đàn ông khác để làm phụ thân ruột của hài tử ta sinh.”
Sau đêm Trắc phi cùng Thứ phi nhập phủ, Vũ Hân Nghiên, Ánh Tuyết quyết định về Cửu Vương phủ.
Lúc mặt trời lên cao, không khí có phần nóng bức, Ánh Tuyết trở về phủ. Hạ nhân trong phủ tất bật dọn dẹp sau buổi lễ ngày hôm qua nên không ai để ý đến nàng.
Ánh Tuyết chậm rãi bước đến viện nhỏ của mình.
Ánh Tuyết vừa vào trong phòng thì cánh cửa đột ngột bị đóng chặt lại, cả người bị ấn thật chặt vào tường không thể nhúc nhích. Ban đầu Ánh Tuyết vùng vẫy, nhưng nhìn ra là Duẫn Cung, nàng thoáng yên tâm, thả lỏng người.
Hai bàn tay to lớn của hắn ghì chặt hai cánh tay của nàng. Thân thể hai người lúc này áp sát vào nhau.
Thấy đôi mắt Hách La Duẫn Cung hằn đầy những sợi tơ máu, Ánh Tuyết có chút khó hiểu. Tại sao hôm nay nhìn hắn đáng sợ như vậy. Nàng chỉ mới rời đi chừng một ngày thôi mà.
Hắn như muốn nói gì rồi lại thôi, đôi mắt u ám như chứa nhiều tâm sự. Đúng, hắn điên rồi. Điên vì nàng đêm qua không ở yên trong phủ, điên vì nàng qua đêm ở Thất Vương phủ.
Ánh Tuyết đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không đẩy ra được. Dù nàng có tập võ nhưng sức lực đơn thuần của nàng không tài nào so sánh với một nam nhân luyện võ từ nhỏ.
Hách La Duẫn Cung kéo mạng che mặt Ánh Tuyết đi, hắn thô bạo cưỡng ép hôn lên môi nàng.
Đầu lưỡi hắn tìm cách cạy hàm răng đang cắn chặt của nàng ra, muốn tiến vào khoang miệng của nàng. Ánh Tuyết hoảng sợ, răng vẫn cắn chặt. Đôi mắt mở to trừng trừng nhìn Hách La Duẫn Cung.
Cảm nhận được ** *** bên dưới nóng hổi, và cả hành động thô bạo của Hách La Duẫn Cung. Nàng cũng không phải đồ ngốc mà không biết, nếu không ngừng chuyện này thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Nàng để đầu lưỡi hắn tiến vào trong, sau đó cắn mạnh vào lưỡi hắn. Mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng hai người. Duẫn Cung lúc này như bừng tỉnh mà buông Ánh Tuyết. Khóe môi hắn có một dòng máu chảy xuống.
Tim nàng đập thình thịch, trong đầu chỉ muốn chạy thật nhanh rời khỏi nơi này, liền nhanh chóng lấy mạng che mặt đeo vào rồi chạy như bay ra ngoài.
Bước chân nàng loạng choạng tìm một nơi khuất người để nghỉ ngơi. Trong đầu lúc này đây không ngừng tái hiện lại những hình ảnh vừa rồi, khiến nàng không ngừng run rẩy.
Trong căn phòng đấy, Hách La Duẫn Cung thở dốc, hắn không ngừng dùng nắm đấm đấm vào tường. Tại sao hắn lại trở nên mất lí trí như thế. Đôi môi mỏng của hắn mím lại thành một đường thẳng.
Hắn phải giữ bình tĩnh. Trong phủ đã bắt đầu có những tai mắt khác. Hắn không nên để chuyện tình cảm lu mờ lí trí được. Cuộc chiến về ngôi vị cao nhất kia, hắn linh cảm nó đang bắt đầu quay rồi. Nếu sơ suất một bước, cả nàng và hắn chỉ sợ đều không có đường lui nữa.