Danh Viện Công Lược

Chương 58

Editor: Selene Lee

Vì chuyện bị nhà báo đuổi theo mấy ngày liên tục mà Vương Kim Sinh đã trở thành tài xế riêng của Hứa Lộc, chuyên đưa đón cô đi làm, mà ngày nào trên báo cũng có tin đồn liên quan đến bà chủ Phó mới, dần dà trở thành đề tài cho mấy cuộc “trà dư tửu hậu”.

(Sel: Trà dư tửu hậu – 茶余饭后的: Ý nói giờ rảnh rỗi)

Phó Diệc Đình cho người gây áp lực ngầm lên các tòa soạn để ngăn sự quấy nhiễu của họ, xong hiệu quả vẫn không thấm vào đâu. Vốn bình thường nhất cử nhất động của anh đã gây chú ý, nay lại tự dưng kết hôn, việc này như lụt làm vỡ đê rồi cuốn qua Thượng Hải. Thậm chí có người còn viết tiểu thuyết dựa trên câu chuyện của họ, lượng tiêu thụ không tệ chút nào.

Phó Diệc Đình bị phía cục quản lý và chính phủ chèo kéo, Hứa Lộc lại bận chuyện xưởng dệt, sau hôm đăng ký kết hôn họ còn chưa được gặp nhau đàng hoàng.

Hôm nay Hứa Lộc phải đến chi nhánh mới, vừa sáng sớm là Vương Kim Sinh đã đến đón cô ở nhà.

Bây giờ thì Lý thị đã quen mặt anh ta rồi, còn gọi người này đến uống sữa đậu nành rất niềm nở: “Tiểu Uyển còn đang thay đồ, thư ký Vương ngồi chờ một lát đi.”

Vương Kim Sinh cúi người: “Xin bà đừng khách sáo vậy ạ, cứ gọi tôi tiểu Vương được rồi.”

Thật ra thì Lý thị rất thích kiểu người trẻ tuổi nho nhã lễ phép như Vương Kim Sinh, vừa cười vừa bảo má Bao đi giục con gái.

Hứa Lộc đang bận đeo hoa tai, hôm nay cô đã cố tình chọn cái kẹp điệp luyến hoa để đeo, chủ yếu là để “tạo sức ép”. Trước đó cô không biết quy mô chi nhánh mới lớn hơn Phùng Ký mấy lần, lại nghe bảo ngoài xưởng trưởng và quản lý ra thì có tận mười mấy công nhân đại diện. Những người này đều là những “lão làng” có một chút, hoặc quan hệ nhiều với Phó Diệc Đình, bị anh bảo qua giúp đỡ cho cô.

Đây cũng xem như là lần đầu bà chủ Phó lộ mặt ở nơi công cộng, nói không lo lắng mới là điêu.

Hứa Lộc chuẩn bị tươm tất, lại tự ngắm mình một lát, thấy không có vấn đề gì nữa mới mang ví ra cửa.

Vừa thấy cô, Vương Kim Sinh liền cúi chào: “Bà chủ.”

Hứa Lộc đã cố sửa miệng người này nhưng mãi không được, cô đành chịu. Cô vơ đại một cái bánh bao trên bàn rồi bảo Lý thị: “Mẹ, lát nữa sẽ có người chuyển nội thất đến bên nhà mới, mẹ nhớ chịu khó qua xem thử, cứ để bác Đinh theo phụ ạ.”

“Con đừng quan tâm những chuyện đó, mẹ đã nhớ rồi. Con đó, phải tự cẩn thận một chút.”- Lý thị dặn con gái, tuy đầu hẻm không còn nhiều nhà báo nữa nhưng họ vẫn như “âm hồn không tan”. May là có Vương Kim Sinh và vệ sĩ nên Lý thị mới yên tâm để con gái ra ngoài.

Lúc cô đi với Vương Kim Sinh đến cửa, mấy người hàng xóm đều có thể làm như bất ngờ hoặc vừa khéo để chào hỏi cô. Hứa Lộc gật đầu khe khẽ, cũng không muốn nói chuyện nhiều với họ. Trước kia vốn đã thế rồi, bây giờ đổi thân phận cũng chẳng khác mấy. Hàng xóm thì mãi bàn tán sau lưng, rằng là cô bé này tốt số thật, chỉ mới đó thôi mà đã “bay lên cành cao làm phượng hoàng”.

Vừa đến đầu hẻm thì cánh nhà báo đã định xông lại như mọi ngày, đám vệ sĩ xuất hiện ngay. Hứa Lộc chui vào xe, làm lơ hết tất cả những câu hỏi của họ, Vương Kim Sinh lại ngồi vào ghế lái, nói với vẻ đầy áy náy: “Lục gia nói sẽ giải quyết những nhà báo phiền phức này nhanh thôi, mong bà chủ chịu thêm mấy ngày nữa.”

Tuy là đám ruồi muỗi này cứ bám theo họ mãi, nhưng tính ra cũng có ích, chủ yếu là những âm mưu muốn ám toán hay gì đó sẽ khó thành công được.

Vương Kim Sinh quay đầu đưa cho cô một tập tài liệu.

“Đây là thông tin về những người bà sẽ gặp hôm nay. Vì nhà máy chưa khai trương chính thức nên hôm nay chủ yếu chỉ đến làm quen thôi ạ. Đích thân Lục gia làm xưởng trưởng, hẳn sẽ không có vấn đề gì, chỉ là trong đó cũng có thêm mấy quản lý hơi cứng nhắc, có lẽ sẽ phiền đến bà, mong bà cẩn thận.”

Hứa Lộc nhận tài liệu, nói cảm ơn rồi hỏi tiếp: “Lục gia đang bận lắm à? Hai ngày nay anh ấy cũng không nhận điện thoại.”

“Lục gia bị đám người của cục quản lý giữ lại, chưa về hai ngày nay rồi ạ, chủ yếu chỉ có mỗi chuyện chọn đất cho đám Nhật Bản, hai bên có tranh cãi một chút. Bên Anh, Pháp, Mĩ không muốn nhượng bộ, phía chính phủ lại chèn ép nhiều, Lục gia chỉ có thể cố gắng hòa giải thôi.”

“Vậy thì khó cho anh ấy rồi, vốn là chuyện bên chính phủ phải ra mặt, giờ lại đổ hết lên người anh ấy, mà làm xong rồi thì anh ấy có lợi lộc gì chứ?”- Hứa Lộc thở dài.

Vương Kim Sinh vừa lái xe vừa nói: “Bà chủ đừng lo lắng ạ, dù sao Lục gia cũng làm kinh doanh ở tô giới nhiều năm rồi, đám người phương Tây rất tin tưởng ngài ấy. Huống hồ gì túi tiền của họ còn phải cậy vào Lục gia, dù có phật ý cũng phải nhường đất, cũng không làm lung lay vị trí của Lục gia trong lòng họ. Hai ngày sau có sinh nhật của bà vợ thành viên trong ban quản trị, ông ấy đã mời người và Lục gia đấy ạ.”

Hứa Lộc bận xem tài liệu, gật đầu rất thờ ơ: “Tôi không quen họ, lúc đó có gì cần chú ý thì nhờ anh nhắc nhở giúp.”

Vương Kim Sinh cười nhạt, lại nghĩ sao phải để anh ta dạy? Tự Lục gia sẽ dạy bà thôi. Tuy người nào đó đang ở cục quản lý nhưng lòng đã bay qua đây từ sớm rồi.

Chi nhánh mới nằm ở Hoa giới, vì diện tích lớn, lại có lợi thế về tiền thuê mặt bằng nên tuyển công nhân rất dễ. Tuy vậy, nói một cách công bằng thì trị an ở đây cũng chưa tốt, vẫn sẽ thấy vài tên côn đồ “du thủ du thực” trên đường. Vương Kim Sinh nói với Hứa Lộc: “Lục gia bảo trị an ở đây không tốt, lại xa nhà nên đã sắm cho bà một chiếc xe và tài xế riêng để bà dễ qua lại.”

“Ừ, vậy cứ nghe theo anh ấy. Tôi sẽ lo tiền công cho tài xế, anh cũng nhớ báo cho tôi giá tiền xe nhé.”- Hứa Lộc nói rất tự nhiên.

Vương Kim Sinh bật cười: “Thưa bà, Lục gia mà biết sẽ không vui nữa đấy ạ. Ngài ấy không thích bà phân định rạch ròi như thế đâu.”

“Tôi đã chịu theo sự sắp xếp của anh ấy, nhận hết tất cả anh ấy cho, anh ấy còn mất hứng gì nữa? Bây giờ tôi làm chủ hai nhà máy dệt và một hiệu buôn, không lẽ không trả nổi lương cho tài xế, không mua nổi một chiếc xe à? Anh cứ thuật lại như vậy với anh ấy. Nếu anh ấy còn ý kiến nữa thì bảo anh ấy đến nói thẳng với tôi.”- Hứa Lộc nói xong thì mở cửa xuống xe rất dứt khoát.

Vương Kim Sinh lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Hai vợ chồng này cứng đầu y chang nhau.

Nhà máy có tất cả là năm khu vực, hiện đang có rất nhiều người khuân đồ đạt đến, nhưng chỗ bãi trống trước cửa thì không có ai cả. Vương Kim Sinh nhíu mày, đưa tay lên nhìn đồng hồ thử: “Không phải đã hẹn là giờ này sao? Sao không thấy ai ra đón cả vậy?”

Hứa Lộc biết có lẽ mấy người đó không phục người trẻ tuổi như cô, đã bàn với nhau sẽ “ra oai phủ đầu”.

Cô nói rất lơ đễnh: “Không sao cả, bọn họ không đến thì tôi đi gặp là được.”- Nói xong, cô nhấc chân đi vào trong.

Lúc này đây, tại khu thứ nhất, trên lầu hai có một buổi họp công việc. Dọc đường đi chồng rất nhiều bàn ghế mới tinh, trong đó có một cánh cửa mở rộng, sâu vào lại có tiếng người:

“Ngài Dương, bà chủ Phó đến rồi, chúng ta không ra đón hình như không hay lắm đâu ạ? Hôm nay là lần đầu bà ấy đến, chúng ta nên lịch sự một chút”- Có giọng người trẻ vang lên.

Một giọng nam trung niên khác trả lời: “Đi cái gì mà đi? Không lẽ anh bảo tôi phải đến nghe theo một con nhóc chưa dứt sữa à? Tôi cũng không hiểu Phó Diệc Đình nghĩ gì mà để một con nhóc chưa ra đời bao lâu đến quản lý một xưởng dệt vừa lớn vừa đầy tâm huyết như thế. Sao đây? Muốn học “Chu U Vương đốt lửa hí chư hầu?”

(Sel: Đây là một điển tích hay – 周幽王烽火戏诸侯: Tương truyền Chu U Vương có một người đẹp gọi là Bao Tự, ông này rất chiều chuộng nàng nhưng nàng không thích cười. Thế là ông ta đã bày trò đốt lửa trên núi Ly – một cách báo tin kiểu xưa để gọi chư hầu đến giúp phòng khi có biến, để làm nàng ta vui. Được chừng ba lần thì lúc có biến thật, ông ta đốt lửa thì không ai tin nữa, thành ra mất thành)

Cạnh đó có mấy tiếng cười khúc khích.

“Nói phải lắm, đàn bà thì nên ở nhà mà hưởng lộc, dạy con cho chồng, xuất đầu lộ diện mãi thế này khéo lại chẳng ra làm sao.”- Một người nói với vẻ khinh thường.

“Còn bảo không phải sao? Báo chí nói người này đi du học về, tự quản lý xưởng dệt gia đình, giúp nó cải tử hồi sinh. Đúng là đám không biết gì, không có ngài Phó thì mình cô ta làm được chắc? Nói trắng ra là không có ngài Phó, cô ta chẳng là cái gì cả!”

Một đám người cứ nói qua nói lại “bảy sai tám giả” như thế, bỗng có tiếng gõ cửa.

Căn phòng im phăng phắc, rồi cửa gỗ bị đẩy ra, sau cửa xuất hiện một gương mặt trẻ trung xinh đẹp. Hứa Lộc thấy trong nhà bị yếm khí, mùi thuốc lá thì nồng nặc bèn phẩy tay một chút, vẫn mỉm cười: “Xin chào các vị, tôi là Phùng Uyển, nếu các vị hàn huyên xong rồi thì mời sang phòng họp một chút.”

Sau đó cô lịch sự đóng cửa lại rồi quay về phía phòng họp. Vương Kim Sinh cứ tưởng cô sẽ giận, không ngờ người này vẫn thản nhiên như thường. Tính cách như thế, quả thực sẽ khiến người ta tôn trọng hơn một chút.

Hứa Lộc quay lại phòng họp thì người xưởng trưởng họ Cao và mấy công nhân đại diện đã có mặt ở đó. Trông xưởng trưởng Cao còn lớn tuổi hơn cả xưởng trưởng Ngô, vừa nhìn đã biết là nhiều kinh nghiệm, tính cách lại chững chạc chỉnh chu, đối đãi Hứa Lộc cũng khá khách sáo. Còn mấy người công nhân kia, tính ra phải nhờ chủ mới kiếm cơm được, chỉ cần không đυ.ng gì đến quyền lợi của họ thì tất nhiên họ cũng không ý kiến gì.

Khó nhất vẫn là đám quản lý đó.

Muốn xây xong nhà máy trong thời gian ngắn, lại còn chuyện đất đai, chuyện kiến trúc sư, chuyện máy móc, tất tần tật đều phải dựa vào quan hệ. Mà những người này đã yêu cầu được “chia một chén canh” ở chi nhánh, tất nhiên Phó Diệc Đình không từ chối được. Anh để Vương Kim Sinh và xưởng trưởng Cao đến cũng là để giúp cô đối phó một chút, nhưng xem ra anh đã đánh giá thấp thành kiến của những kẻ như họ với phụ nữ rồi.

Vì đợi mãi không có ai đến nên Hứa Lộc mới đi tìm, vừa khéo nghe được cuộc nói chuyện kia. Vốn cô đã nghe mấy lời kiểu này nhiều rồi, ban đầu còn hơi khó chịu, nhưng bây giờ thì không cảm thấy gì nữa.

Tuy vậy, xem ra mấy quản lý kia vẫn còn nể mặt Phó Diệc Đình, thành ra họ cũng lục đυ.c vào đủ.

Hứa Lộc đứng dậy chào đón, lại nói: “Mời ngồi”, như thể cô không hề để bụng chuyện ban nãy.

Thế là bọn họ ngồi xuống với những suy nghĩ riêng.

Hứa Lộc giới thiệu về mình khá đơn giản, vừa nói sang chuyện phân công công việc thì một người mặc vest tốt, môi có râu lên giọng: “Xin hỏi bà chủ Phó đây là bà dựa vào đâu để chỉ đạo chúng tôi? Nếu bà nói bà cậy vào chồng của mình là ngài Phó, vậy thì để thẳng ông ấy đến kinh doanh, chúng tôi không muốn bàn chuyện với phụ nữ.”

“Ngài Dương!”- Vương Kim Sinh quát: “Ngài hãy nói chuyện đúng mực một chút.”

Họ Dương kia vỗ bàn: “Nếu ban đầu Phó Diệc Đình nói tôi biết chuyện anh ta muốn tặng nhà máy này cho phụ nữ chơi, ông đây sẽ không bán đất này cho ai hết! Bây giờ bảo tôi làm quản lý xưởng thế nào? Không có cả quyền lên tiếng? Đừng có cầm cái danh Phó Diệc Đình đến áp tôi, không có Dương Văn Toàn này xây bè lập phái chiếu cố công chuyện của anh ta, anh ta sẽ có hôm nay sao?”

Hứa Lộc cũng đứng dậy, chống tay lên bàn: “Ngài Dương phải không? Dám hỏi chồng tôi đã trả tiền cho ngài chưa? Nếu anh ấy trả rồi thì tiền trao cháo múc, bây giờ để ông làm quản lý là chịu chia hoa hồng cho ông rồi, vì nể tình nên chồng tôi mới làm thế, bản thân ông có quyền đó sao? Tôi thấy người chưa hiểu là ông đấy!”

“Cô, cô…”- Dương Văn Toàn trợn mắt, nhất thời không biết nói thế nào.

“Hợp đồng đã viết rồi, giấy trắng mực đen rõ ràng. Tôi có toàn quyền sở hữu tất cả mọi thứ liên quan đến nhà máy, tôi là người quyết định, không có liên can gì đến chồng tôi cả. Tôi khách sáo với mọi người là vị các vị có giao tình nhiều ít với chồng tôi, nể mặt anh ấy, tôi có thể chịu được. Nhưng các vị đừng có được voi đòi tiên, sợ là mấy giao tình đó trả không nổi đâu.”- Hứa Lộc quét hết tất cả bọn họ một lượt: “Tôi đến kinh doanh nhà máy chứ không phải chơi không, cũng mong mọi người kiếm được chút tiền. Nếu ngài Dương đây muốn hợp tác chung thì ngồi xuống nghe tôi nói tiếp, còn nếu ngài thấy tôi không đủ năng lực, vậy cửa ở bên kia, ngài có thể đi bất cứ lúc nào.”

Nói xong, cô ngồi xuống rất tự nhiên. Trong tài liệu của Vương Kim Sinh có ghi rõ, trong số những người này có Dương Văn Toàn là đáng gờm nhất, lại có giao tình lâu năm với Phó Diệc Đình nên có vài phần khinh thường. Xử lý người này xong thì tự khắc đám còn lại sẽ im thôi.

Trước nay Dường Văn Toàn đều dựa cả vào Phó Diệc Đình, có cho tiền ông ta cũng không dám bỏ đi.

Mà ông ta cũng đâu ngờ một cô gái có vẻ ngoài yếu ớt lại có tài ăn nói như vậy? Vốn ông ta chỉ định dọa người này một chút để cô biết khó mà lui, chạy đến khóc lóc mè nheo với chồng. Ông ta có thể lấy cớ đó khuyên Phó Diệc Đình, phụ nữ chẳng được tích sự gì cả.

Không ngờ lại bị cô chiếu bí thế.

Nếu hôm nay ông ta dám bước ra khỏi cửa, chính là tương đương với việc bỏ sạch vốn đầu tư ban đầu mình góp vào, cũng không còn lời tiền hoa hồng nữa. Quan trọng nhất vẫn là chuyện đó sẽ khiến ông ta phải phân rõ giới hạn với Phó Diệc Đình. Người này cho ông ta nhiều như thế, nhà máy dệt cũng chỉ là một phần thôi, làm lớn chuyện chỉ vì một vấn đề nhỏ không đáng chút nào.

Dương Văn Toàn đành phải ngồi xuống một lần nữa.

Buổi họp xem như thuận lợi, mà mấy người đàn ông thấy cách nói chuyện của Hứa Lộc cũng hiều cô không phải “gối thêu hoa” mà là có hiểu biết một chút. Nhưng chuyện làm ăn mà, vẫn phải xem kết quả để giải quyết, nói nhiều nói to cũng không được gì, vậy nên họ vẫn chưa tin Hứa Lộc hết.

Sau khi buổi họp kết thúc, đám quản lý đi trước. Bọn họ cũng chỉ là mấy người hưởng sái hoa hồng, chẳng cần phải làm gì, nếu có chuyện lớn cũng chỉ cần ló mặt cho có. Trong phòng lúc này chỉ còn Hứa Lộc, xưởng trưởng Cao và vài đại diện phía công nhân.

Lúc nào vấn đề lớn nhất của công nhân cũng là lương bổng. Tiền lương trung bình của Hoa giới kém hơn tô giới nhiều, thành ra Hứa Lộc cũng hiểu lý do họ mong được đãi ngộ tốt. Cô bảo: “Xưởng của chúng ta chỉ mới đi vào kinh doanh thôi, chắc chắn chưa có tiền nhiều, tạm thời lương của mọi người chỉ có thể duy trì ở mức cũ. Nhưng tôi có thể cam kết với mọi người, chỉ cần tiếng tăm của xưởng đi lên, công nhân nào cũng chăm chỉ thì đến cuối năm mọi người sẽ có lợi tốt.”

“Bà chủ Phó, bà nói thật sao? Sợ là mấy quản lý kia không đồng ý đâu.”

“Tất nhiên. Chỉ cần mọi người cố gắng, tôi sẽ thuyết phục được họ.”- Hứa Lộc nói với vẻ “nhà tôi rất nhiều tiền”: “Cùng lắm thì tôi hỏi mượn ngài Phó thôi, mọi người đã tin tôi chưa?”

Thế là ai cũng bật cười cả, dần dà bắt đầu thấy có cảm tình với bà chủ vừa trẻ vừa vui tính này.

Hứa Lộc ra khỏi xưởng đã thấy một chiếc Lincoln quen thuộc đậu phía xa xa. Cô hơi ngây ra một chút, mãi cho đến khi có dáng người với đôi chân dài lượn đến từ phía sau xe rất bệ vệ, tiến đến nhìn cô, nhếch mép: “Bà Phó, mới không gặp có mấy ngày mà bà đã quên tôi rồi à?”