Chương 37: Hóa Oán thạch
Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: truyenfull.vn
- Chẳng lẽ nơi này còn có một cổ mộ khác!
Lý Dương lập tức nghĩ tới điều này, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua vị trí cổ mộ, ngôi mô này cũng có tướng đá nhưng chỉ là những khối đá thô, lại rất nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh với bức tường ngầm ở bên này được, nếu như nó giống như bức tường ngầm thì cũng không dễ dàng khai mở như thế này.
Triệu lão đang vùi đầu nghiên cứu hòn đá, Lý Dương thì đang liên tục suy nghĩ, hắn đang do dự.
Nếu như phía dưới thật sự là một tòa cổ mộ thì những thứ trong đó có giá hơn bên ngoài rất nhiều. Những đồ vật mà người cổ đại tuẫn tán rất nhiều, khi khai quật ra thì chúng liền biến thành đồ cổ, cái lọ thuốc hít mà Lý Dương đào ra lần trước chính là một ví dụ, chỉ có một cái lọ thuốc hít nhỏ như thế đã dủ cho gia đình Lý Dương xây một trường học vậy thì những món đồ được chôn trong ngôi mộ này sẽ có giá bao nhiêu.
-Quên đi!
Lý Dương lắc đầu cười khổ một tiếng, những văn vật này không thể tùy tiện khai quật được, nếu bị phát hiện thì sẽ bị tội nặng.
Lọ thuốc hít bằng Phỉ Thúy lần trước do được bọc trong vải dầu nên được bảo tồn rất tốt, chính vì vậy mới có thể dễ dàng bán đi, hơn nữa lọ thuốc hít kia cũng không phải là vật tuẫn tán, nếu không thì lần trước hắn đã gặp rắc rối rồi.
Đây chính là một cổ mộ, mặc kệ là lấy bất cứ thứ gì bên trong ra bán, chỉ cần bị chuyên gia nhìn qua liền biết nó là vật tuẫn tán, đến lúc đó thì tiền không có mà còn bị ngồi tù nữa.
Huống chi, hiện tại Lý Dương cũng không thiếu tiền, anh hắn vì bảo vệ những văn vật này mà bị thương, Lý Dương và Lý Thành có tính cách rất giống nhau, việc Lý Thành có thể làm thì hắn cũng có thể.
Chỉ trong một thời gian ngắn Lý Dương đã đưa ra quyết định, sau khi có quyết định tâm trạng của Lý Dương cũng đã bình tỉnh lại. Lý Dương quyết định từ bỏ nhưng nếu đổi lại là người khác thì không biết có ai nguyện ý làm giống Lý Dương hay không, đối mặt với một ngôi mộ chứa đầy châu báu với giá trị vô cùng lớn thế này rất ít người có thể kiềm chế sự hấp dẫn của nó.
-Đây chẵng phải chỉ là một khối đá bình thường thôi sao, Triệu gia gia, khối đá này có gì huyền ảo sao?
Ngô Hiểu Lỵ nhìn khối đá này vài phút rồi không nhịn được hỏi một câu, những người khác cũng muốn mở miệng hỏi, chỉ là bọn hắn xấu hổ nên không mở miệng thôi, Ngô Hiểu Lỵ hỏi vừa đúng lúc thực hiện nguyện vọng của họ.
Hơn mười ánh mắt đều chăm chú nhìn về phía Triệu lão, Lý Dương đã biết mọi thứ nên cười cười đứng ở phía sau không nói gì.
Triệu lão lắc lắc đầu:
-Khối đá này không phải là khối đá bình thường, đây là một khối Hóa Oán thạch, nhưng mà khối Hóa Oán thạch này quá nhỏ, hơn nữa Hóa Oán thạch đã rất lâu không xuất hiện cho nên ngay từ đầu tôi cũng không chú ý!
-Triệu gia gia, Hóa Oán thạch là cái gì?
Ngô Hiểu Lỵ mở to mắt hỏi, đây là lần đầu tiên cô nghe tới cái tên Hóa Oán thạch.
-Hóa Oán thạch còn gọi là Hóa Oan thạch, nó dùng để xua tan oan khuất, giúp cho linh hồn khi chết không còn mang theo oán hận, giúp linh hồn được giải thoát!
Triệu lão lại lắc lắc đầu, ông đứng dậy nhìn bốn phía rồi đi xung quanh, thỉnh thoảng ông còn cầm lên một nắm đất đưa tới mũi hửi hửi.
-Hóa Oán thạch, tôi nhớ rồi, tôi đã từng đọc một quyển sách có giới thiệu về nó, nếu tôi nhớ không lầm thì nó có xuất xứ từ thời xuân thu chiến quốc!
Đặng Minh đột nhiên nói một câu, những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn về phái Triệu lão, Hóa Oán thạch có từ thời Xuân Thu vậy chẳng phải là ngôi mộ này có từ thời đó hay sao? Điều này đối với việc suy đoán ngôi mộ này có từ thời Càn Long của họ có chênh lệch quá lớn.
-Hóa Oán thạch quả thật là có xuất xứ từ thời Xuân Thu, nhưng khối Hóa Oán thạch này thì có từ thời Thanh!
Triệu lão nói, mọi người cũng đã hiểu ra.
Câu nói này của Triệu lão làm mọi người bình tĩnh lại, nếu như ngôi mộ này cớ từ thời Xuân Thu, hơn nữa nó còn bị phá hủy nghiêm trọng như thế thì chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng hối hận.
-Hóa Oán thạch này có liên quan rất lớn tới việc tuẫn tán, khi có hiện tượng người sống bị tuẫn tán thì Hóa Oán thạch cũng bắt đầu xuất hiện, biểu hiện mạnh mẽ nhất là vào thời Xuân Thu, thời gian đó những vương công đại thần khi chết đi đều dùng rất nhiều người sống chôn cùng!
Triệu lão chậm rãi nói, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người Triệu lão, Lý Dương cũng không ngoại lệ.
"-Lúc chôn sống những người này, có người lo lắng bởi vì chôn sống nên oán niệm của bọn họ sẽ ảnh hưởng tới chủ nhân ngôi mộ, vì vậy họ mới dùng những tảng đá lớn có khắc phù chú để chôn chung, những người đó cho rằng như vậy sẽ hóa giải sự oán giận của những người bị tuẫn táng, những người này sau khi chết vẫn có thể vì chủ nhân mình phục vụ. Mọi người xem, những hoa văn kỳ lạ trên tảng đá này chính là phù chú!
Triệu lão đưa hòn đá tới trước mặt mọi người, quả nhiên trên đó có những ký hiệu kỳ lạ, nếu không phải Triệu lão nhắc nhở thì chỉ sợ bọn họ sẽ cho nó là một khối đá bình thường không ai thèm để ý tới.
-Thì ra là như vậy, một khối đá nhỏ như thế này không ngờ lại ẩn chứa sự tàn nhẫn lớn như vậy!
Ngô Hiểu Lỵ nói, sau đó cô lắc lắc đầu, ánh mắt thì gắt gao nhìn chằm chằm vào tảng đá giống như nó là đầu sỏ gây ra mọi việc vậy.
-Hòn đá là vật chết thì làm sao tàn nhẫn được, tàn nhẫn vẫn là con người thôi, tục tuẫn tán từ thời kỳ hậu Xuân Thu đã giảm đi rất nhiều, thời kỳ Tần Hán mặc dù vẫn còn nhưng rất hiếm thấy, cho tới thời Minh tục lệ này xuất hiện thêm một lần nữa, Chu Nguyên Chương sau khi chết có rất nhiều phi tần bị tuẫn tán theo, mấy đời hoàn đế sau đó cũng như vậy, khi chết thì rất nhiều Phi tần bị tuẫn tán theo, mãi đến thời Minh Anh Tông thì tục lệ này mới được bải bỏ. Nhưng mà thời kỳ sau thì tuẫn tán đã không dùng Hóa Oán thạch nữa, từ sau thời Tần Hán đã không thấy xuất hiện rồi!
Triệu lão chậm rãi nói, Lý Dương cũng nhịn không được gật đầu, trong lòng hắn cũng sinh ra tức giận vì cái tục lệ này.
-Nếu sau thời Tần Hán đã không còn Hóa Oán thạch, vậy thì tại sao khối đá này lại có mặt ở đây?
Ngô Hiểu Lỵ lại hỏi, ánh mắt mọi người đều sáng lên.
-Tôi không biết khối Hóa Oán thạch này tại sao lại có mặt ở đây, nếu muốn biết thì chỉ còn cách hỏi chủ nhân của ngôi mộ này thôi!
Triệu lão cười khổ, hắn cũng rất nghi hoặc không hiểu tại sao ở một ngôi mộ bình thường như thế này lại có Hóa Oán thạch, loại đồ vật này tại thời điểm đó đã không xuất hiện cả nghìn năm rồi, chuyện này quả thật là rất kỳ lạ
-Có thể là ngôi mộ này cũng là một vật tuẫn tán, chủ nhân ngôi mộ vì muốn che giấu nên mới làm một ngôi mộ giả, lại lo lắng là người trong ngôi mộ giả này sau khi chết có oán niệm với chủ nhân ngôi mộ chính thức nên mới dùng Hóa Oán thạch?
Lý Dương đột nhiên nói một câu làm mọi người đều sửng sốt, cách nói này của Lý Dương quả thật có thể giải thích được vì sao trong ngôi mộ này lại có Hóa Oán thạch.
-Cậu nói cũng có đạo lý, nếu nói như vậy thì đây cũng không phải là ngôi mộ thật sự, vậy thì...
Đặng Minh nói một câu, sau khi hắn nói xong thì trong đầu những người này đều hiện ra một danh từ.
-Nghi Trủng!
Người nói chính là Triệu lão, Triệu lão vừa nói vừa gật đầu, những người khác thì đi xung quanh tìm kiếm, Đặng Minh thì học Triệu lão cầm lên một nắm đất rồi hửi hửi, hắn muốn thử xem mình có ngửi được gì hay không.
-Cậu trai trẻ, khối đất này cậu có thể làm chủ chứ?
Triệu lão cũng không đi xung quanh tìm mà đi tới hỏi Lý Dương một câu, Lý Dương theo bản năng gật gật đầu.
-Vậy là tốt rồi, chúng ta bắt đầu từ chỗ này tìm kiếm xung quanh, tôi nghi ngờ còn có một ngôi mộ khác, ngôi mộ này chỉ dùng để che giấu cho ngôi mộ kia thôi!
Lý Dương thấy trong mắt của Triệu lão có một tia chờ mong, dù sao thì Nghi Trủng cũng rất ít gặp, thứ này chỉ có người giàu có đề phòng trộm mộ nên mới làm ra mà thôi, cũng may là ngôi mộ thật cách Nghi Trủng không quá xa, trong Lỵch sử, ngôi mộ của Tàu Tháo là có nhiều Nghi Trủng nhất với bảy mươi hai cái.
-Mọi người cứ việc tìm kiếm, tôi không có ý kiến gì!
Lý Dương cười gật đầu, vừa rồi hắn nhắc nhở mọi người chính là để mọi người đào ngôi cổ mộ kia ra, việc này có thể giải quyết sớm một chút thì trường học cũng có thể xây dựng sớm một chút.
Từ khi Triệu lão giảng về Hóa Oán thạch thì Lý Dương đã nghĩ đến việc ngôi mộ này là ngôi mộ giả dùng để che giấu ngôi mộ thật ở phía dưới. Nhưng Lý Dương không ngờ là hắn chỉ mới nói có một chút thì mọi người đều đã đoán được, chuyên gia không hổ là chuyên gia, Lý Dương nếu hông có năng lực đặc thù thì không thể nào đoán ra được.
Mọi người bắt đầu đào bới khắp nơi, mọi dụng cụ mang đến đều được sử dụng, vài người dưới sự chỉ đạo của Triệu lão không ngừng đào xuống, Lý Dương nhìn một chút, hắn phát hiện nơi mà Triệu lão chỉ đạo đào chính là cửa của ngôi mộ phía dưới, nhìn thấy vậy Lý Dương rất là bội phục Triệu lão.
-Lý Dương, anh nói thử xem thật sự có một ngôi mộ khác, hơn nữa còn là một ngôi mộ lớn không?
Ngô Hiểu Lỵ và Lý Dương đi lên, cổ mộ đang được đào móc, bọn họ cũng không tiện ở lại.
-Có thể hay không thì cô nên hỏi Triệu lão mới đúng, ông ấy mới là chuyên gia!
Nhìn khuôn mặt đang hưng phấn của Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương nhịn không được cười cười.
-Việc như thế này thì Triệu lão cũng không biết được, tôi hy vọng là ở phía dưới sẽ có một ngôi mộ lớn!
Ngô Hiểu Lỵ xoa xoa tay lớn tiếng nói, Lý Dương lại lắc đầu cười cười, Ngô Hiểu Lỵ lúc này rất giống một đứa bé, hoàn toàn không có bộ dáng nữ cương nhân khi ở công ty, nhưng mà Ngô Hiểu Lỵ bây giờ mang đến cho người khác cảm giác thân thiện, so đi sánh lại thì Lý Dương thích Ngô Hiểu Lỵ lúc này hơn.
-Gạch, gạch xây mộ, Triệu lão, chúng tôi đã đào thấy một lớp gạch!
Một tiếng la hưng phấn thu hút sự chú ý của Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ, ở phía dưới Đặng Minh đang ra sức đào, khuôn mặt của hắn bởi vì hưng phấn nên đã đỏ bừng, một người đã hơn năm mươi mà có cử chỉ giống như một dứa trẻ như thế làm cho mọi người nở nụ cười.
-Tốt, đào dọc theo bức tường gạch này xem có từng bị người đào hay chưa!
Triệu lão vội lớn tiếng nói, ngay cả chuyên gia như Triệu lão cũng cảm thấy hưng phấn thì cũng đủ hiểu ngôi mộ bên dưới có bao nhiêu sức hấp dẫn đối với bọn họ.
Đào thấy một bức tường gạch làm cho mọi người hết sức hưng phấn, Đặng Minh gọi điện thoại cho cục công an bảo họ cho người đến, cho dù bây giờ không có dân công ở xung quanh nhưng cũng phải đề phòng, ngôi mộ này rất có thể là chưa bị người khác đào qua.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ