Chương 14: Kim cương biến mất (2)
Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: truyenfull.vn
Bốn viên kim cương, hơn nữa còn là những viên kim cương từ 4 cara trở lên, Lý Dương nhớ tới cảm giác ngày hôm qua, cảm giác trên lòng bàn tay của hắn xuất hiện bốn lần, ba lần tai trái và một lần tay phải.
Bốn viên kim cương có tổng giá trị hơn bảy trăm vạn, những thứ này vậy mà im hơi lặng tiếng chui vào lòng bàn tay của mình, hơn nữa bây giờ một chút cảm giác cũng không có.
Lý Dương cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhưng mà ngoại trừ cảm giác có cái gì đó chui vào lòng bàn tay thì không còn gì khác. Hắn còn có thêm một phát hiện nữa là năng lực đặc thù của hắn không chỉ xuất hiện trong đổ thạch mà còn xuất hiện trong trường hợp khác, Lý Dương nhớ rõ lúc đó khi hình ảnh lập thể xuất hiện hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy các bộ phận cơ quan bên trong cơ thể nữa.
"Chẳng lẽ việc những viên kim cương biến mất và năng lực đặc thù của mình có liên quan với nhau?" Lý Dương đột nhiên nghĩ tới việc này, hắn cẩn thận nhìn hai tay rồi nhớ tới trạng thái kỳ dị lúc đó.
Không bao lâu sau chuyện kỳ dị lại một lần nữa xảy ra.
Lúc này Lý Dương cũng không có vuốt ve thứ gì mà hình ảnh lập thể lại một lần nữa hiện ra hơn nữa còn là hình ảnh rất lớn, hắn có thể thấy toàn bộ cơ thể mình, thấy chiếc giường phía dưới thậm chí là bên trong vách tường.
Lý Dương thậm chí còn có thể nhìn thấy từng mạch máu torng cơ thể mình một cách rõ ràng, hắn cũng thấy được đoạn chỉ khâu trên cánh tay của mình nữa.
Nhưng những thứ này cũng không làm cho Lý Dương quá chú ý, thứ mà hắn chú ý chính là, ở giữa lòng bàn tay hắn có một sợi dây màu đen to khoảng hạt gạo, hai cánh tay đều có, những sợi dây màu đen này kéo dài từ tay hắn lên đến đại não, hai bên đều giống nhau, hai sợi dây nối với nhau và vòng qua bên trên đại não.
"Đây là cái quỷ gì đây!"
Lý Dương không khỏi thầm kêu một tiếng, cho dù là ai mà biết trong cơ thẻ mình lại có những thứ kỳ lạ như vậy thì cũng có phản ứng giống Lý Dương, huống chi thứ này còn trực tiếp dính tới đại não nữa chứ.
Năm phút đồng hồ sau, hình ảnh lập thể đột nhiên có chút mơ hồ, đầu Lý Dương cũng có chút đau, tinh thần buông lỏng xuống, hình ảnh lập thể lập tức biến mất.
"Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lý Dương nhìn về phía hay bàn tay vô cùng bình thường của mình rồi cưởi khổ, ngầy hôm qua khi vào bệnh viện hắn đã làm kiểm tra sức khỏe, bác sĩ cũng không có phát hiện cơ thể hắn có gì không bình thường.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Trên hành lang của bệnh viện, Chu Hà đang cau mày dựa lưng và tường, tên nam cảnh sát kia thì đứng trước mặt cô.
"Bây giờ cô vẫn còn nghi ngờ hắn sao? Dựa theo lời hắn nói thì hắn can bản không có thời gian để động tay động chân, chúng ta đã hỏi qua chuyên gia, nếu muốn tháo những viên kim cương này ra thì cần phải có công cụ và thời gian, lúc đó hắn lấy đâu ra thời gian để làm những việc này!"
Chu Hà ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam cảnh sát, khuôn mặt cô lại biến trở về lúc lạnh như băng:
"Điều cậu nói tôi cũn biết, hắn quả thật là không có điều kiện này, nhưng mà chẵng lẽ bọn cướp có điều kiện này sao?"
Nam cảnh sát cười khổ một tiếng:
"Quả thật là kỳ lạ, lúc đó tất cả đều không thể làm được việc đó, bên phía công ty châu báu thì luôn bảo đảm mình không có tách kim cương ra, thật là kỳ quái, chẵng lẽ là do thần làm?"
Nam cảnh sát không ngờ câu mà hắn tùy tiện đoán lại rất gần với sự thật, việc lòng bàn tay có thể nuốt kim cương chỉ sợ cũng chỉ có do thần làm mới có thể giải thích được.
Chu Hà nhẹ nhàng lắc đầu:
"Về việc này khẳng định là chúng ta có gì đó chưa được biết, tôi phải tiếp tục tra xét mới được!"
"Còn điều tra à, cô đừng quên là cấp trên đã nói mấy viên kim cương là do tên còn lại lấy đi, nếu như cô còn điều tra thì sẽ làm ảnh hưởng cấp trên, lúc này chúng ta đã phiền lắm rồi, không nên để cho bọn họ tìm chúng ta gây phiền toái nữa!" Nam cảnh sát nhíu mày nói.
"Trực giác nói cho tôi biết chuyện này không đơn giản như vậy, tôi sẽ không làm liên lụy tới bất cứ ai, chuyện này tôi sẽ tự mình âm thầm điều tra!"
Ánh mắt của Chu Hà lộ ra một sự kiên định, cô nói xong liền đi ra ngoài, hiện tại cô muốn hồi tưởng lại quá rình bắt cóc ngày hôm qua để xem coi có manh mối gì mới hay không.
Nam cảnh sát nhìn về phía bóng lưng của Chu Hà, hắn cười khổ một tiếng rồi thu xếp lại bản ghi chép, những thứ này đối với việc đuổi bắt Hầu tử rất có tác dụng nên phải nhanh chóng đem về xử lý.
Một ngày rất nhanh trôi qua, tuy rằng Lý Dương vẫn ăn không vô nhưng tin thần đã tốt hơn trước rất nhiều, mấy ngày nay hắn đang suy nghĩ về việc những viên kim cương bị biến mt61 kia tại sao lại chui vào lòng bàn tay của mình.
Suy nghĩ thật lâu nhưng Lý Dương vẫn không hiểu tại sao lại như vậy, tại sao sợi dây màu đen trong cánh tay khi kiểm tra thì lại không thấy, việc này trước mắt cũng không phải lả việc gì xấu, hắn có thể tự do khống chế năng lực của mình, hơn nữa phạm vi xem xét cũng tăng lên làm cho hắn càng dễ dàng hơn trong việc đổ thạch.
Sáng sớm hôm sau, Trương Ưng đến đón Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ xuất viện, Lý Dương chỉ bị kinh hãi, Ngô Hiểu Lỵ thì ngoại trừ bị sợ hãi thì trên trán còn bị trầy, khi bác sĩ nhìn thấy miệng vết thương thì luôn miệng nói kỳ lạ, nếu như viên dạng lệch vào trong một chút nữa thì cái mạng của cô đã không còn rồi.
Dưới sự hộ tống của Triệu Lỗi, ba người Trương Ưng trực tiếp từ bệnh viện đi tới sân bay, hành lý thì Trương Ưng đã cho người mang đến nên không cần về lấy, hơn nữa cho dù là Lý Dương hay là Ngô Hiểu Lỵ thì chỉ sợ không có ai chịu ở lại Thanh Đảo thêm nữa.
Đại sảnh sân bay thành phố Minh Dương, người nhà của Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ từ sớm đã ở đây chờ, nếu như không phải là họ biết ngày hôm nay hai người sẽ về thì chỉ sợ là họ đã trực tiếp bay tới Thanh Đảo rồi, tâm tình của hai gia đình bây giờ có thể nói là rất giống nhau.
"Dương Dương!" Lý Dương mới vừa đi ra cửa thì đã nghe được một giọng nói đầy lo lắng, Lý Dương trong nháy mắt đã nhìn thấy người mẹ mà mình tha thiết nhớ nhung.
"Mẹ, ba, anh, sao mọi người lại tới đây?" Lý Dương vội tiên lên đở mẹ mình, giọng nói của hắn cũng đã có chút nghẹn ngào, chuyến đi Thanh Đảo lần này có thể nói là một chuyến đi khó quên nhất trong đời hắn.
"Nếu như không đến thì mẹ sợ không thể thấy được Dương Dương của mẹ nữa!" Nước mắt của mẹ không ngừng rơi xuống nhưng khuôn mặt thì lại rất vui vẻ, bà không ngừng đánh giá Lý Dương.
Bên kia, gia đình của Ngô Hiểu Lỵ cũng xảy ra cảnh tượng giống như vậy, Ngô Hiểu Lỵ trên đầu còn quấn băng đã nhào vào lòng mẹ mình rồi khóc rống lên, việc lần này có thể nói là một ký ức khó quên của cô.
"Lý Dương, Hiểu Lỵ, hai người về nhà nghỉ ngơi trước đi, mọi việc để nói sau!" Trưng Ưng cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói, lúc này Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ mới quay lại chào hỏi Trương Ưng, nhìn bộ dáng của hai cấp dưới, lòng Trương Ưng cũng không ngừng thổn thức.
"Cám ơn ngài, Trương quản lý, chúng tôi đi trước đây!" Lý Dương gật đầu nhìn Trương Ưng rồi nói, tình trạng của hắn lúc này quả thật là không thích hợp để đi công tác.
"Lý Dương!" Ngô Hiểu Lỵ vốn đang vùi đầu vào l*иg ngực của mẹ mình đột nhiên quay đầu lại nói, Lý Dương kinh ngạc quay đầu lại, nha đầu kia không phải là vẩn muốn làm cho mình khó coi đó chứ?
Trên mặt Ngô Hiểu Lỵ lộ ra vẻ do dự, một lát sau cô thấp giọng nói:
"Ngày đó, cám ơn anh!"
"Không cần khách khí, việc ngày đó nếu tôi không ra tay thì cả hai sẽ gặp nguy hiểm, tôi chỉ tự giúp mình thôi!" Lý Dương lắc đầu cười cười, Ngô Hiểu Lỵ ôm tay mẹ mình rồi khoát tay chào Trương Ưng sau đó cô vào cha mẹ mình đi ra bên ngoài.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ