Bí Mật

Chương 21

BÍ MẬT - CHƯƠNG 21

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Hai phút trôi qua, máu trong ly vẫn không chút động tĩnh.

"Không đυ.ng được sao?" Thẩm Quyến hỏi.

Cố Thụ Ca rụt ngón tay về, chán nản gật đầu: "Máu này, không được."

Thẩm Quyến không nghe được câu trả lời, chỉ có thể tự mình suy đoán. Cô lại lấy thêm mấy cái ly, cắt mở hết những túi máu còn lại, lần lượt đổ ra: "Thử lại."

Một loạt những ly máu đỏ tươi xếp thành hàng dài, hệt như bữa tiệc tối long trọng dành cho quỷ hút máu. Chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Cố Thụ Ca thở dài, tiếc là cô không hề thấy thèm muốn. Số máu này thoạt trông không thơm ngon chút nào. Cô thử lần lượt từng ly một, tất cả đều không thể đυ.ng đến.

Xem ra cũng không liên quan đến nhóm máu.

Thẩm Quyến lại đợi thêm hai phút, một loạt ly máu xếp hàng kia không có bất kì biến đổi gì. Cô lập tức hiểu ngay số máu này không hề có tác dụng với Tiểu Ca. Vì thế, Thẩm Quyến lại bắt đầu suy ngẫm. Là những túi máu này không được hay em chỉ có thể đυ.ng vào máu tươi vỏn vẹn trong khoảnh khắc vừa rồi? Hoặc là, Tiểu Ca chỉ có thể chạm vào máu của cô?

Suy đoán cuối cùng ấy khiến Thẩm Quyến cảm thấy đầu hâm hấp nóng.

Muốn nghiệm chứng cũng rất đơn giản. Cô cầm lấy chiếc kéo vừa dùng để cắt túi máu, đâm một bên mũi vào đầu ngón trỏ tay trái. Ngón tay bị cắt đứt, máu tươi lại rỉ ra.

Cố Thụ Ca lập tức trở nên kích động. Cô lại có thể ngửi được mùi máu, hơi tanh nhưng không hề ghê tởm mà ngược lại còn cảm thấy rất ngon lành. Thẩm Quyến là muốn kiểm nghiệm xem liệu có phải cô chỉ có thể chạm đến máu chị hay không. Cố Thụ Ca nháy mắt đã hiểu ngay. Cô gắng kiềm chế cảm giác đói khát dâng trào trong bụng mà vươn tay chạm vào miệng vết thương của Thẩm Quyến.

Chạm được.

Cảm giác ấm nóng, ướŧ áŧ, còn hơi quánh nơi đầu ngón tay, thậm chí ngay cả máu thịt của miệng vết thương cũng có thể đυ.ng đến. Cố Thụ Ca run tay, vội rụt trở về, sợ làm đau Thẩm Quyến. Mùi máu tươi khỏa đầy xoang mũi. Cô nuốt nước bọt, cố không nhìn vào miệng vết thương mà chuyển ánh mắt lên gương mặt chị.

Thẩm Quyến lại mỉm cười, nét mặt dịu dàng đến lạ: "Xem ra chỉ có máu của chị mới làm Tiểu Ca chạm được."

Hẳn là vậy rồi. Cố Thụ Ca không rảnh bận tâm đến sự hấp dẫn của máu tươi nữa mà tâm tình trở nên hết sức nặng nề. Cô nhỏ giọng trách: "Sao chị còn cười được chứ?"

Muốn giao tiếp với Thẩm Quyến thì nhất định phải dùng đến rất nhiều máu. Nếu chỉ duy nhất máu chị mới có tác dụng thì thật quá hại cho thân thể. Vậy mà chị không lo lắng chút nào, ngược lại còn cười.

Thẩm Quyến trông hết sức vui vẻ. Từ hôm xảy ra chuyện đến nay, cô chưa thấy chị cười nhẹ nhàng đến vậy bao giờ. Thẩm Quyến cũng không tìm thứ gì để chứa mà trực tiếp đè lên miệng vết thương, nặn ra một lượng máu lớn cỡ hai đồng tiền xu trên mặt bàn. Cố Thụ Ca nhìn mà kinh hồn táng đảm, cảm thấy đau quá. Máu nơi đầu ngón tay vốn dĩ không nhiều, Thẩm Quyến nặn ra mấy giọt, miệng vết thương đã trắng bệch.

Nhưng chị thậm chí còn chẳng cau mày lấy một chút, chỉ tiện tay rút một tờ khăn giấy bao lấy miệng vết thương rồi nói: "Chị đặt câu hỏi. Nếu đúng thì em khoanh tròn, không đúng em liền gạch chéo trên bàn."

Như vậy sẽ tiện hơn nhiều.

Cố Thụ Ca nói: "Vâng."

Thẩm Quyến lập tức bắt đầu. Câu đầu tiên của cô là: "Máu của người khác không có tác dụng với em phải không?"

Chuyện đó gần như đã rõ, nhưng cô vẫn muốn xác nhận thêm lần nữa. Vì thế, Thẩm Quyến thấy trên bàn kính đột nhiên xuất hiện một nét tròn. Vòng tròn được vẽ hết sức chậm rãi, hơn nữa còn rất nhỏ.

"Tốt quá." Thẩm Quyến nói.

Cố Thụ Ca chau mày. Cô muốn viết "Tốt cái gì. Chỉ có thể dùng máu chị thì gánh nặng của chị sẽ lớn đến cỡ nào?" Máu cũng không phải thứ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, Thẩm Quyến vốn đã gầy vậy rồi.

Vừa định quẹt tay viết ra, cô nhìn sang lượng máu bằng hai đồng tiền xu kia, lại nhịn. Nhiều chữ như vậy, chỉ sợ dùng hết số máu ở đây cũng không đủ để viết. Cô phải tiết kiệm một chút.

"Em dùng máu viết chữ có phải rất khó không?" Thẩm Quyến lại hỏi.

Lần này Cố Thụ Ca không trả lời ngay. Cô dừng lại ngẫm nghĩ một lúc, trên mặt kính mới từ từ xuất hiện một vòng tròn.

Vậy nghĩa là khó, nhưng cũng không phải quá khó. Thẩm Quyến căn cứ vào tốc độ trả lời mà đoán ra được ý tứ của Cố Thụ Ca.

Sở dĩ cô hỏi như vậy là vì em vẽ vòng tròn thật sự rất chậm. Người bình thường khoanh một vòng còn chưa đến một giây, vô cùng dễ dàng, trong khi Tiểu Ca phải vẽ gần nửa phút. Cái vòng vẽ ra còn mỏng mảnh, nhỏ xíu, trông gầy nhom.

Thẩm Quyến ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: "Vậy so với viết trên gạch thì sao? Nếu đỡ tốn sức hơn thì khoanh tròn, như nhau thì đánh chéo."

Cố Thụ Ca biết Thẩm Quyến muốn xác nhận điều gì. Mặt kính có lực ma sát ít hơn so với nền gạch. Nếu nói đỡ tốn sức hơn vậy nghĩa là lực ma sát có ảnh hưởng đến mức độ thông thuận khi viết chữ của cô. Nói cách khác, cô biến thành quỷ thì sức lực cũng giảm đi.

Cô lại vẽ một vòng tròn. Tuy vẫn rất khó nhưng so với nền gạch thì đúng là đã đỡ hơn nhiều.

"Hẳn là vì hiện tại em không có thực thể, lại quá suy yếu, cho nên sức lực cũng giảm." Thẩm Quyến nói bằng giọng suy đoán.

Cố Thụ Ca thoáng chần chờ. Cô đúng là không có thực thể, nhưng lại cảm thấy mình không phải quá suy yếu. Bởi vì tuy vẫn bay lơ lửng, không có trọng lượng nhưng cô cũng không cảm thấy mình như có thể biến mất bất kì lúc nào.

Cô do dự một lúc, cuối cùng mới từ từ vẽ một vòng tròn trên mặt kính. Vẽ xong, vừa ngẩng đầu đã thấy trong mắt Thẩm Quyến ngập tràn ý cười.

Hôm nay chị vui vẻ thật nha, Cố Thụ Ca nghĩ. Rồi cô cũng không nhịn được mà cười theo.

Vui vẻ cũng phải thôi. Các cô đã tìm được cách giao tiếp, không cần phải mạnh ai nấy nói nữa.

"Tiểu Ca." Thẩm Quyến gọi.

Cố Thụ Ca nghiêm túc lắng nghe.

Thẩm Quyến cong cong khóe môi, nói: "Chúng ta còn phải cải tiến một chút. Tỉ như xem có thể làm sao để em dùng ít sức hơn không."

Cố Thụ Ca lập tức gật đầu, đồng ý: "Còn phải tìm cách tiết kiệm "mực" nữa!" Đây mới là quan trọng nhất. Nếu mỗi lần nói chuyện, Thẩm Quyến đều phải cắt đầu ngón tay, nặn ra ngần ấy máu, vậy cũng thật đáng sợ.

Cô vừa nói dứt lời, trong đầu đã lóe lên một cách. Các cô có thể thử thêm nước vào máu. Thêm nước xong, chẳng những có thể nhiều ra mà còn khiến máu đỡ sánh, giảm bớt lực cản khi viết.

Cố Thụ Ca nóng lòng muốn nói cho Thẩm Quyến ý tưởng ấy. Cô quẹt ít máu, đang định viết một chữ "Nước" thì điện thoại Thẩm Quyến đột nhiên đổ chuông. Cô đành phải dừng lại, chờ chị nghe xong điện thoại.

Là Lâm Mặc gọi đến. Thẩm Quyến trả lời ngắn gọn hai câu liền nói với khoảng không trước mặt: "Bạn Mộc Tử đến rồi, chúng ta sẽ đi gặp trước. Em tương đối hiểu biết cô ấy, có thể quan sát một chút xem có chỗ nào bất thường không."

Cố Thụ Ca trả lời theo thói quen: "Vâng." Nói xong mới nhớ ra mình bây giờ có thể vẽ vòng tròn đáp lại Thẩm Quyến. Cô lại chậm chạp ngoéo một nét cong trên mặt kính.

Thẩm Quyến kiên nhẫn chờ cô vẽ xong mới nói: "Chờ gặp bạn Mộc Tử xong, chúng ta lại về nhà nghĩ cách cải tiến phương thức đối thoại."

Cố Thụ Ca gật đầu, lại vẽ thêm một vòng nữa.

Trên bàn trà là mấy vòng tròn được vẽ bằng máu, bên cạnh còn có một loạt những ly chứa máu tươi. Nhìn sao cũng là một khung cảnh hết sức quỷ dị. Thẩm Quyến rút tờ khăn giấy, lau đi những vết máu Cố Thụ Ca vẽ ra.

Cố Thụ Ca vừa rồi chỉ lo trả lời những câu hỏi của Thẩm Quyến, không quá chú ý. Giờ đây nhìn Thẩm Quyến lau đi vết máu, cảm giác đói khát trong dạ dày lại một lần nữa dâng trào.

Máu đã khô, chùi không dễ. Thẩm Quyến cúi đầu, cẩn thận lau từng chút một. Cố Thụ Ca hít một hơi thật sâu, cố gắng xem nhẹ sự thèm thuồng muốn được ăn đến món ngon. Cô không định nói cho Thẩm Quyến chuyện mình khao khát máu tươi. Thẩm Quyến tốt với cô như vậy, nếu chị biết, quá nửa là sẽ dùng máu của bản thân mà đút cho cô. Chị đã gầy đến thế rồi, còn làm vậy thì sao chịu nổi. Cố Thụ Ca nhìn góc nghiêng của Thẩm Quyến đang chăm chú lau dọn, thoáng đau lòng.

Nếu cô có thực thể thì tốt quá. Cô nhất định sẽ tốt với Thẩm Quyến, ít nhất cũng phải vỗ béo chị một chút.

Ý niệm ấy vừa xuất hiện, Cố Thụ Ca đã cảm thấy tim mình nhói đau như bị kim đâm. Trước kia cô có thực thể, chỉ mới thành quỷ có chín ngày thôi. Nhưng khi ấy, cô lại không đối xử tốt với chị, thậm chí còn trốn tránh.

"Xong rồi, mình đi thôi." Thẩm Quyến lau sạch vết máu, lại thu dọn bàn trà rồi nói với không khí một câu theo thói quen.

Cô dẫn Cố Thụ Ca ra ngoài. Cố Thụ Ca bên này đang chìm trong sự hối hận, cũng yên lặng đi theo.

Mộc Tử được sắp xếp chờ các cô ở một khách sạn cách đó không xa. Khách sạn ấy, Cố thị có nắm cổ phần, hẹn ở đó sẽ dễ che giấu hành tung cũng như khống chế tình huống.

Lâm Mặc để một cô gái ở lại với Mộc Tử trong phòng, còn mình xuống lầu đón Thẩm Quyến. Vừa đi còn vừa báo cáo chuyện tìm được Mộc Tử: "Cô ta mới về nước hôm kia. Trường học cho nghỉ, cô ta định sẽ ăn lễ ở trong nước."

"Đón Giáng Sinh trong nước sao?"

Lâm Mặc hiển nhiên cũng đã suy xét vấn đề ấy, lập tức trả lời: "Đã hỏi qua rồi. Cô ta nói chủ yếu là muốn ở bên người nhà. Cha mẹ đều bận rộn, cô ta lại là con gái một, quan hệ với cha mẹ cũng rất tốt. Những kỳ nghỉ dài hạn thì trên cơ bản đều về nhà."

Thang máy đến, bọn họ bước vào. Lâm Mặc nói tiếp: "Cô ta đã biết cô Cố gặp chuyện, nói là thấy trên truyền thông."

Chuyện Cố Thụ Ca gặp tai nạn, báo giấy, báo mạng đều đã đưa tin. Cô ta hay tin thông qua truyền thông, nghe rất hợp lí.

"Lưu Quốc Hoa đã đến, chỉ đi một mình chứ không có cảnh sát."

Thẩm Quyến gật đầu, tỏ ý đã biết.

Bước vào phòng, cô gái ngồi bên cửa sổ nghe được tiếng động thì trông như khẽ giật mình. Cố Thụ Ca đi theo sau Thẩm Quyến, nhận ra người nọ đúng thật là Mộc Tử.

Mộc Tử mặc áo khoác ca rô, phối với chiếc váy dài ca rô cùng tông màu, phong cách rất dịu dàng. Cô nhìn Thẩm Quyến bằng ánh mắt có phần e sợ.

Thẩm Quyến bước qua, thu lại khí thế, khẽ mỉm cười, nói: "Chào em, chị là chị của Tiểu Ca."

Cố Thụ Ca biết chị muốn thông qua thái độ hiền hòa mà khiến Mộc Tử thả lỏng. Quả nhiên, Mộc Tử bị sự thân thiện ấy ảnh hưởng, đã bớt căng thẳng phần nào, cũng mỉm cười đáp lại: "Em biết, chị là chị dâu của cậu ấy."

Không khí đột nhiên chùng xuống sau câu đó.

Ý cười trên mặt Thẩm Quyến hơi phai nhạt, hỏi: "Em ấy giới thiệu chị như vậy sao?"

Giọng Mộc Tử bất giác trở nên dè dặt: "Không phải. Em biết được quan hệ của hai người thông qua tin tức."

"À." Thẩm Quyến im lặng một lúc, sau đó mới thân thiện cười cười, đi thẳng vào mục đích đến hôm nay, "Chuyện của Tiểu Ca, em cũng biết hết rồi đấy. Có một số chi tiết chị muốn hỏi em."

Mộc Tử rất bình thản, gật đầu nói: "Con người của bạn Cố rất tốt. Lúc thấy tin cậu ấy gặp chuyện trên mạng, em còn cho rằng mình nhìn lầm. Chị hỏi đi. Chỉ cần biết, em sẽ nói hết."

Cố Thụ Ca quan sát vẻ mặt Mộc Tử, cố nhận rõ lời cô ta nói là thật hay giả. Nhưng lực chú ý của cô làm sao cũng không tập trung được. Cái xưng hô "chị dâu" vừa rồi hệt như ma chú, không ngừng vang vọng trong trí óc cô. Cô nhịn không được mà đánh mắt nhìn sang Thẩm Quyến. Thẩm Quyến đang nói chuyện với Mộc Tử, vẻ mặt vẫn như thường.

Cố Thụ Ca cúi đầu, lòng hỗn loạn. Đúng là chị dâu mà, sao cô lại quên cơ chứ?

_____________

Đim phia thèm sushi _(:3」∠)_