"Chấp nhận anh khó đến thế sao?"
Anh nói.
Thời Ninh nhìn vào mắt anh, có một nỗi buồn không tên rất rõ ràng...
Cô sững người mất ba giây, giống như là vừa rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cô lấy hết sức để đẩy mạnh anh ra
"Đúng! Tôi không bao giờ chấp nhận anh! Nam Huyền Dạ anh lừa dối tôi, còn uy hϊếp tôi, bắt nhốt tôi ở đây. Anh nói xem tại sao tôi lại phải chấp nhận một người như anh cơ chứ?!"
"Bảo bối, trong mắt em anh là một kẻ tồi tệ đến thế sao?"
Cô đứng đó, cảm giác giá lạnh từ đầu đến chân mặc dù ánh nắng bên ngoài cửa sổ có chói chang.
"Đúng."
Nam Huyền Dạ nhìn cô thật lâu, nỗi đau trong mắt anh biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng vốn có
"Bảo bối, em là một người luôn suy nghĩ cho người khác, luôn đối xử tối với mọi người xung quanh. Nhưng chưa bao giờ em vì anh cả."
L*иg ngực Thời Ninh co rút khó thở.
"Bởi vì anh là một tên khốn."
Cô nói thêm, Nam Huyền Dạ, để chấm dứt mối quan hệ này, không còn cách nào khác ngoài việc cô phải liên tiếp tạo vết thương cho anh. Mà không màng tới cả chính bản thân cô cũng bị nỗi đau giày vò.
Nam Huyền Dạ lại nở nụ cười ưu nhã, cầm cốc trà trên bàn lên nhấp một ngụm, tư thế vô cùng tao nhã điển trai, giống như không hề bận tâm đến lời sỉ nhục của cô.
Ở trước mặt thuộc hạ cô muốn sỉ nhục cho anh mất hết mặt mũi, nhưng anh lại không chút lay động.
Thời Ninh quay người toan đi tìm con trai, giọng nói của anh bỗng cất lên từ phía sau làm cô đột ngột dừng bước
"Bảo bối, anh quyết định rồi."
Cô nghoảnh đầu nhìn anh.
"Anh sẽ là một tên khốn như em muốn."
Nam Huyền Dạ đứng dậy khỏi ghế, từng bước tiến lại gần cô mang theo cả khí thế ngút trời
"Hai năm trước, những kẻ chia rẽ chúng ta, những kẻ dám cướp em đi mất trước mặt anh đều sẽ phải trả giá."
Cô chợt rùng mình, hai năm trước không phải anh chính là người sai bọn chúng bắt cóc cô rồi đem nhốt, một mặt lại đi đính hôn với người khác ư?
"Nam Huyền Dạ, anh đừng giả nhân giả nghĩa nữa. Tôi đã tận mắt nhìn thấy cảnh anh đính hôn với người khác, còn hôn cô ta trước mặt bao nhiêu người, anh nói yêu tôi sau đó phản bội tôi, bây giờ anh lại nói giống như mình là nạn nhân?"
Anh nhíu mày, buổi tối ngày hôm đó cô đã nhìn thấy?
Nam Huyền Dạ cười quyến rũ, bàn tay luồn vào mái tóc cô mà vuốt ve
"Vậy thì sao bảo bối? Bây giờ em đã nghĩ anh là một tên khốn rồi thì anh có nói gì em cũng không tin mà, phải không? Chi bằng anh sẽ làm một tên khốn đúng nghĩa..."
Thời Ninh bị ánh mắt sắc lạnh kia làm cho câm nín, trước giờ anh chưa hề dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, dù cô có đánh, có mắng anh, có hận anh thì anh vẫn luôn đối xử dịu dàng với cô. Còn Nam Huyền Dạ trước mặt cô bây giờ giống như một người hoàn toàn khác vậy, anh tàn nhẫn và độc ác, vì đạt được mục đích của mình mà có thể làm bất cứ điều gì.
Chân cô bất chợt lùi lại, ánh mắt nhìn anh cuối cùng cũng lộ ra tia sợ hãi, giống như là nhìn một kẻ sát nhân. Ánh mắt đó giống hệt với ánh mắt của những người khác từng sợ hãi nhìn anh. Đối với cô bây giờ anh sẽ không che giấu nữa, anh sẽ cho cô thấy đúng bản chất của mình.
Thời Ninh nuốt nước bọt một cái rồi đẩy anh ra, chạy đi. Thời Kính Đình đang buồn rầu ngồi trên bàn ăn nhìn thấy mami thì vui vẻ chạy tới
"Mami..."
Cô vuốt ve mái tóc mượt mà của con trai, nhìn khuôn mặt giống anh như đúc kia, đáy lòng lại thầm run lên. Hai người bọn họ đã lún vào quá sâu rồi, Nam Huyền Dạ nhất định sẽ không buông tay cô lần nữa.
"Mami, con muốn gặp baba Tần Ngạo..."
Thời Kính Đình ủy khuất nói, ở đây toàn những con người xa lạ, mặt không cảm xúc đối với cậu bé. Cậu không hề thích ở đây một chút nào.
Thời Ninh định lên tiếng an ủi con trai, Nam Huyền Dạ đã ở phía sau cô từ bao giờ, nhàn nhạt lên tiếng
"Em không định nói cho con biết sự thật hay sao?"
Cô giật mình nhìn anh, anh ngồi xuống bàn ăn, người hầu liền để khăn ăn lên đùi anh. Nam Huyền Dạ mỉm cười với cô
"Ngồi xuống đi."
Ngữ khí anh nhẹ nhàng.
Thời Ninh cắn môi ngồi xuống ghế, tay vẫn ôm chặt Thời Kính Đình trong lòng. Nam Huyền Dạ lại nói.
"Con trai phải tự ngồi lên ghế của mình."
"Nam Huyền Dạ, anh muốn tôi làm gì cũng được nhưng đừng động đến con trai tôi."
"Anh chỉ đang dạy cho nó phép tắc."
Thời Kính Đình dường như cũng cảm nhận được sức ép vô hình từ anh, ngoan ngoãn rời khỏi lòng mami tự ngồi lên ghế.
Thời Ninh đau lòng thương con, bấy giờ anh mới hài lòng
"Tốt lắm, con trai của Nam Huyền Dạ này phải như thế chứ."
"Đừng nhận nó là con trai của anh!"
Cô lớn tiếng, không kìm được cảm xúc mà nói ra hết
"Khi tôi biết mình mang thai tôi đã hận anh đến mức nào...khi tôi gần như sắp chết để sinh nó ra thì anh lại ở bên người khác, khi tôi vất vả nuôi nó một mình còn anh lại ở đâu?! Thứ mà tôi nhận được từ anh chỉ là nỗi đau mà thôi. Nam Huyền Dạ, trên đời này chỉ có anh là không đủ tư cách nhất để làm cha nó!"
Cô đã đau khổ đến mức nào khi đã quá mệt mỏi và từng nghĩ muốn quay về tìm anh. Thế mà ở bên ngoài công ty, Thời Ninh đứng ôm con trai lại nhìn thấy cảnh anh đang đi cùng với một người phụ nữ khác.
Cô ta ôm cánh tay anh thân mật, hai người cùng nhau lên xe ô tô rời đi, khung cảnh đó lọt vào mắt cô tựa như trời đất hoàn toàn sụp đổ, bắt đầu từ lúc đó, cô đã chẳng còn hy vọng mà tin anh nữa.