Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng

Chương 37: Ông ngoại trở về

Tập đoàn Nam gia.

Trong căn phòng họp lớn là tất cả các cổ đông của tập đoàn. Người ngồi chính giữa kia có mái tóc bạc trắng, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén, đó chính là Nam Cung Vũ, ông ngoại của anh.

Người ngồi ở bên trái kia là Túc Lăng Hạ, vừa nhìn thấy anh bước vào thì tất cả mọi người đã đồng loạt nhìn anh.

Nam Huyền Dạ mặt không cảm xúc ngồi bên cạnh ông ngoại, đối diện với Túc Lăng Hạ.

"Hôm nay ông đột ngột trở về đây là có chuyện gì vậy ạ?"

Anh nói mà ánh mắt lại nhìn vào Túc Lăng Hạ.

Hành động đó tất nhiên không khỏi lọt qua mắt ông. Nam Cung Vũ chầm chậm cất tiếng, giọng nói có uy lực

"Nếu ông không trở về thì không biết còn có những chuyện gì sẽ xảy ra nữa."

"Ý của ông là sao ạ?"

Nam Huyền Dạ hỏi bằng giọng lạnh nhạt.

Nam Cung Vũ bình thản nói

"Ý của ông là sắp tới cháu sẽ đính hôn với tiểu thư của Kiều gia. Mối hôn sự này sẽ tốt cho Nam gia của chúng ta."

Nam Huyền Dạ cau mày, ông ngoại sắp đặt hôn sự cho anh? E là Túc Lăng Hạ nhúng tay vào thì có, Kiều gia là tập đoàn tài chính chỉ đứng sau Nam gia, nếu hai gia tộc liên hôn, nhất định sẽ càng lớn mạnh.

"Cháu không đồng ý."

Không cần suy nghĩ anh đã trả lời ngay.

"Cháu không đồng ý cũng phải đồng ý, ông đã thông báo hết cho báo chí rồi, lễ đính hôn sẽ diễn ra vào tối nay ở khách sạn Royal."

Nam Cung Vũ biết thể nào anh cũng sẽ từ chối nên ông đã tính toán từ trước.

Lúc này Nam Huyền Dạ đã không nhịn được mà đứng lên

"Ông không có quyền quyết định cuộc đời của cháu, không có Kiều gia chúng ta vẫn sẽ phát triển. Dù ông nói gì thì cháu cũng nhất quyết không đến đâu."

Nam Cung Vũ chống gậy đứng lên

"Bây lâu nay ông luôn không quan tâm cháu làm gì ở bên ngoài, để cháu sống tự do. Nhưng không có nghĩa là cháu được phép quyết định mọi thứ, mối hôn sự này không những vì cháu mà là còn vì Nam gia."

Nghe xong, bên môi anh nở một nụ cười châm biếm

"Ông. Có bao giờ ông thực sự quan tâm xem cháu muốn gì hay không? Hay ông chỉ muốn tất cả mọi thứ theo ý của mình? Đến cháu yêu ai, cháu lấy ai ông cũng sắp xếp."

Nam Cung Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại anh

"Cháu chống lại ông chỉ vì cô gái đó?"

"Đúng vậy. Cháu yêu cô ấy."

Nam Huyền Dạ không chần chừ trả lời.

Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, lát sau Nam Cung Vũ mới nói

"Nếu cháu đồng ý mối hôn sự này, sau khi đính hôn, ông sẽ không can thiệp vào chuyện của cháu nữa. Chỉ cần trên danh nghĩa hai nhà Nam gia và Kiều gia, sau này cháu muốn làm gì tùy ý cháu."

"Ba..."

Túc Lăng Hạ vội lên tiếng nhưng ông đã giơ tay cản lại.

Nam Huyền Dạ "Ông nói lời giữ lời."

"Được."

Anh không nghĩ ông ngoại sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, nhưng chỉ cần xong chuyện này, anh cũng sẽ không muốn có bất cứ dính líu gì đến Nam gia nữa, anh sẽ đưa cô đi thật xa khỏi đây.

"Nếu không có chuyện gì nữa thì cháu đi trước đây."

"Nhớ tám giờ tại khách sạn Royal."

Đợi cho Nam Huyền Dạ đi khuất rồi, Túc Lăng Hạ mới hỏi ông

"Ba, ba làm thế liệu có quá dễ dàng cho nó hay không?"

"Con yên tâm, con bé kia cũng không thể nào bước chân được vào Nam gia đâu."

*

*

*

Xe trở về Nam gia, cô hầu gái hớt hải chạy vào nói với Ngô quản gia, ông ta bèn nói ngay

"Chuyện này tạm thời không thể để lão đại biết được, nếu không nhất định cô sẽ chết. Cứ cho người đi tìm Thời tiểu thư trước đã, còn lại cứ để tôi lựa lời nói với lão đại."

Cô hầu gái sợ quá chỉ biết gật đầu như bổ củi.

Một lát sau Nam Huyền Dạ về đến nơi, vừa về đã hỏi đến bảo bối của anh

"Bảo bối đâu?"

"Lão đại. Thời tiểu thư nói khó chịu trong người nên đã đi nghỉ rồi ạ."

"Vậy sao? Để tôi đi xem thế nào."

Nam Huyền Dạ đi qua Ngô quả gia nhưng lại bị ông cản lại

"Lão đại, Thời tiểu thư còn nói không muốn gặp ai, hiện tại chỉ muốn ở một mình."

Ngô quản gia lại nói. Nam Huyền Dạ nghĩ cô lại làm mình làm mẩy với anh đây mà, vốn dĩ muốn vào xem nhưng bước chân anh lại chùn lại, tối nay còn diễn ra lễ đính hôn. tốt nhất là không để cô biết.

"Lão Ngô, trông chừng cô ấy, đừng kể cô ấy ra ngoài."

"Vâng, lão đại."

Trời dần chuyển tối, trong căn phòng tối tăm ẩm ướt, Thời Ninh cuối cùng cũng tỉnh lại. Thuốc mê làm đầu cô đau nhức, tứ chi vẫn còn bủn rủn, cả chân tay cô đều bị trói chặt, miệng cũng bị nhét giẻ lau.

Bên trong căn phòng tối om, Thời Ninh chớp mắt một lát mới có thể nhìn thấy trong bóng tối. Cô nghe thấy tiếng sóng biển vỗ rì rào, nơi đây có mùi ẩm ướt của biển và cô đã bị bắt tới đây.

Không có ai cả...

Thời Ninh thử động đậy rồi ngồi dậy, chân tay đỡ bủn rủn hơn trước rồi. Dây thừng vì cử động mà siết mạnh vào làn da cô đau rát.

Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này...Dạ. anh ở đâu? Mau cứu em với...

Chưa kịp để cô làm gì thêm nữa, bên ngoài hai tên thuộc hạ của Jack nghe thấy tiếng động thì lập tức mở cửa ra.