Nam Huyền Dạ tựa người vào ghế sau, tay ôm lấy bên bụng trái, máu chậm rãi thấm ướt áo sơ mi đen, nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng bình thản.
Mùi máu tanh chầm chậm lan ra, Hoắc Lãnh ngửi thấy, liếc qua sắc mặt của Nam Huyền Dạ vẫn bình thường nhưng một tay anh lại đang ôm lấy bụng.
"Lão đại...anh bị thương rồi?"
"Vết thương nhỏ thôi."
Nam Huyền Dạ nhàn nhạt nói.
Đối với Nam Huyền Dạ, cho dù bị bom nổ đạn bắn thì vẫn là vết thương nhỏ.
Trên người anh chỉ có duy nhất một vết thương, đó là ở trong trái tim.
Hoắc Lãnh cho xe chạy nhanh hơn về biệt thự Nam gia, còn gọi bác sĩ riêng. Vết thương dài gần mười centimet, còn sâu. Lúc bác sĩ định tiêm thuốc tê cho anh rồi mới khâu lại thì anh lại nói không cần, thế là ông ta đã khâu cho anh mà không cần tới thuốc tê.
Làm bác sĩ bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người kháu mười mũi mà không cần tới thuốc tê.
"Lão đại, xong rồi ạ."
Nam Huyền Dạ gật đầu, nhắm mắt tựa người vào ghế nghỉ ngơi. Hoắc Lãnh dẫn ông ta ra về, còn dặn dò không để lộ chuyện lão đại bị thương ra ngoài.
Ánh đèn bên ngoài phòng khách không nghe thấy âm thanh nào thì tắt phụt một cái, chỉ còn tiếng thở rất nhẹ của anh.
Lại trải qua một ngày nữa.
Hôm nay là ngày thứ sáu mươi hai.
*
*
*
Máy bay cuối cùng cũng cất cánh trên bầu trời xanh ngắt, hai ngày qua Kumagi đã "dọn dẹp" lại một phen ở Tokyo, tất nhiên là hợp tác cùng với Nam Huyền Dạ.
Nam Huyền Dạ bỗng nhiên đổi ý không muốn đi trực thăng riêng của Nam gia mà muốn đi máy bay bình thường, nhưng sự xuất hiện ở sân bay của anh mới là bất thường.
Một thân áo sơ mi trắng, quần tây đen, bên ngoài là áo khoác măng tô dài, chiếc kính râm vừa vặn che đi đôi mắt phượng tuyệt đẹp nhưng lại tôn lên sống mũi cao vốn có.
Đôi môi không quá dày hay quá mỏng, mái tóc để thoải mái, rẽ ngôi hai phần ba. Vừa nam tính lại vừa trông giống tài tử.
"Nhìn kìa, ai mà đẹp quá vậy? Diễn viên điện ảnh sao?"
"Trông anh ấy có khí chất quá...Đeo kính lại càng đẹp hơn..."
"Là bá đạo tổng tài trong truyền thuyết đây sao?"
Mấy cô gái xì xào bàn tán, còn giơ điện thoại lên chụp ảnh nhưng lại bị người của anh ngăn lại.
Nam Huyền Dạ đi ra cửa soát vé. cô nhân viên cũng đỏ mặt nhìn anh, sau đó lại kiểm tra thân thể, anh thuận lợi thông qua.
Trong hành lí cũng kiểm tra rồi, đưa lên máy bay. Nam Huyền Dạ chọn ghế ngồi xuống, đối diện anh ở hàng ghế bên kia là cô gái đã để ý tới anh khi còn ở sân bay, nay được ngồi gần đã vui mừng tìm cách tiếp cận anh.
Cô ta giả vờ đánh rơi ipod xuống sàn, rơi gần chân anh, sau đó nhỏ nhẹ lên tiếng gọi, vậy mà Nam Huyền Dạ cứ như người điếc không trả lời.
Hết cách, cô ta đành đứng dậy nhặt cái ipod, lúc cúi người xuống còn cố tình để cổ áo trễ nải, lộ ra một nửa ngực căng đầy.
Nam Huyền Dạ như cũ liếc còn chả thèm liếc.
Cô ta tức quá mà không làm được gì, ngồi xuống chỗ cũ của mình nghĩ cách.
Trong lúc đó, ánh mắt cô ta lại càng nhìn anh say mê, đúng là người đàn ông cực phẩm trên người tỏa ra khí chất thu hút vô hạn.
Nụ cười trên môi cô ta khó che giấu được, lát sau lại đứng dậy đi vệ sinh, cởi ra một nút áo, váy xốc lên ngắn hơn, còn xịt thêm nước hoa.
Xong xuôi đi ra, ba...hai...một...giả vờ trẹo chân. ngã nhào vào người anh.
Nhưng chỉ còn cách người Nam Huyền Dạ có vài centimet thì Hoắc Lãnh ở bên cạnh đã giơ tay đẩy "vật thể" cả gan làm phiền tới lão đại ra, cô ta bị đẩy ngược lại rơi vào trong lòng một ông béo.
"Haha..."
Ông chú bụng phệ được ôm mỹ nhân, còn được sờ qua thì thích thú cười một cái dâʍ đãиɠ.
Cô ta nổi da gà tát cho ông chú đó một cái, la lên "biếи ŧɦái" rồi hậm hực trở về chỗ ngồi của mình. Không phải chứ? Đã la to như thế rồi mà anh vẫn không hề để ý??
Đúng là tức quá mà!
Xuống máy bay, lại định đến gần anh thì Hoắc Lãnh đã chen vào giữa, đi sau Nam Huyền Dạ, tâm thế bảo vệ lão đại hai mươi tư trên hai mươi tư, cho dù có con ruồi cũng không lọt qua được.
Nam Huyền Dạ hai tay đút vào túi áo, cảm giác khi đi máy bay bình thường cũng không tệ lắm, nhưng có lẽ anh sẽ không đi lại nữa.
Dù sao thì nhà có trực thăng riêng rồi, đi máy bay ngoài làm gì cho tốn tiền.