Chương 2
Sếp mang vợ đi giới thiệu mà, nên tôi cũng biết đôi chút phép lịch sự lại gần chào một tiếng làm quen.-Em chào chị, em là Quân, làm bên phòng Kỹ thuật
-Vậy hả, chào em
Trời ơi người đâu đã xinh mà giọng nói còn nghe rất dịu dàng nữa chứ, hay tại hôm ấy tôi uống say cmnr tôi cũng không nhớ. Nhưng có một chi tiết tôi nhớ đó là khi tôi mời chị một ly thì chị chỉ nhấp môi thôi và cười bảo chị không biết uống rượu…
Buổi gặp đầu tiên ấy khiến cho tôi ấn tượng mãi về chị, chưa bao giờ tôi có cảm giác khác lạ với một người con gái như thế cả, nhưng tất cả mọi suy nghĩ sâu xa đen tối tôi đều phải gạt bỏ ra khỏi đầu vì đấy vừa là chị, lại vừa là vợ sếp nữa chứ…
Vào công ty này làm, tôi được anh Lợi nâng đỡ và ưu ái khá nhiều, anh quan hệ rộng và giỏi giao tiếp nên nhận được rất nhiều công trình ngon ăn. Tính ra trong phòng kỹ thuật thì tôi bây giờ chỉ sau mỗi chú Nam trưởng phòng thôi. Chú Nam thì tuổi cao, kinh nghiệm đầy mình nhưng lại chỉ phù hợp ngồi ở nhà, đi đâu đó thì anh Lợi hay kéo tôi đi cùng. Có hôm anh bảo :
-Mày đi học lái xe đi Quân, chứ đi đâu anh cũng tài xế cho mày như này mệt lắm
Thế là tôi được đi học lái xe. Tính tôi vốn kỹ càng và cẩn thận như ông già nên mỗi lần đi đâu đó anh Lợi bảo tôi lái xe đưa đi thì an toàn tuyệt đối luôn. Thành ra tôi vừa là kỹ thuật trong công ty lại kiêm luôn thỉnh thoảng lái xe cho ông ấy nữa chứ…
Lâu rồi thành quen, công ty tuyển thêm cán bộ kỹ thuật san xẻ bớt công việc cho tôi, vì thế tôi rảnh hơn để làm tài xế đưa sếp đi ngoại giao. Tôi được đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, có những người sang trọng, ở những địa vị cao mà trước đây tôi chưa bao giờ được gặp cả. Trong những câu chuyện, khi nghe họ nói với nhau, những mối quan hệ làm ăn những món tiền lớn hàng trăm triệu, hàng tỉ thậm chí hàng chục tỉ đôi khi khiến cho tôi ngỡ ngàng…
Bây giờ, anh lại hay gới thiệu tôi là “ kỹ sư, phó phòng kỹ thuật kiêm trợ lý giám đốc”, tôi thì thế nào cũng được nhưng anh Lợi bảo “ cái đó rất quan trọng”.
Đi nhiều với anh ấy, được nghe anh ấy tâm sự cũng nhiều nên tôi càng ngày càng hiểu rõ hơn về anh Lợi. Đố là một người đàn ông giàu ý chí và tham vọng, không bao giờ biết ngừng lại , đấy là điều mà tôi cần học hỏi.
Tôi đưa anh đi tiếp khách cũng nhiều, có những hôm nửa đêm mới về đến nhà trong bộ dạng say mèm, nhưng tuyệt đối tôi chưa bao giờ thấy chị Hằng gọi cho anh cả. Tôi thì chẳng bao giờ tò mò hay hỏi chuyện đời tư của ai bao giờ, trừ khi người ta kể thì tôi nghe thôi. Có hôm cao hứng, anh Lợi kể chuyện ngày xưa của anh chị…
Ngày ấy, anh học Mỹ thuật công nghiệp, anh cũng xuất phát từ tỉnh lẻ như tôi thôi, nhà anh ở thị xã, anh là con trai duy nhất nên được bố mẹ chiều nhưng không vì thế mà anh hư, anh hay bảo anh giống hệt ông già anh, một người gia trưởng và đầy tham vọng. Ông già anh ngày trước làm chức gì đấy cũng khá to ở thị xã, bây giờ thì ông bà già mất rồi, ở quê chì còn ba chị gái đã đi lấy chồng hết.
Ngôi nhà ở quê anh cũng bán hồi mua căn chung cư ở Trung Hòa Nhân Chính…
Chị Hằng ngày trước học ĐH Văn Hóa, cũng nổi tiếng xinh gái trong lớp, anh chị gặp nhau trong một buổi sinh nhật em gái bạn anh Lợi, anh cũng bị chị hút hồn và theo đuổi chị từ ngày ấy. Nghe đến đoạn này tôi bảo :
-Chị Hằng xinh thế cơ mà, chắc phải nhiều anh theo đuổi lắm anh nhỉ ?
-Ừ, nhiều lắm. Có 3,4 thằng tán một lúc
-Thế mà vẫn thua anh à?
-Ừ – anh buông một câu rồi cười hãnh diện
-Chắc tại thấy anh đẹp trai quá – Tôi khen
-Không, về khoản đẹp trai thì anh thua chúng nó, chắc yêu anh ở điểm khác
Cái điểm khác mà anh Lợi nói ở đây tôi cũng có thể đoán ta được, đó là sự thành công sớm của người đàn ông, sự thành đạt, hơn nữa ông Lợi không đẹp trai nhưng trông bảnh bao và có tài ăn nói nữa, gái không chết mới lạ…
Tôi hay lái xe đưa ông ấy đi ngoại giao, tiếp khách ăn uống vì thế mà tôi cũng được mở mang đầu óc ra nhiều lắm, tôi học được nhiều thứ trong trường đời, những thứ mà trong trường học không bao giờ dạy. Tất nhiêu có cái tích cực nhưng kèm theo đó sẽ cõ những thứ tiêu cực…tôi biết nhiều hơn những tụ điểm ăn chơi sang trọng, nơi dành cho những kẻ lắm tiền.
Có hôm tôi đưa ông ấy cùng hai anh đối tác nữa đi đổi gió sau khi nhậu, ông Lợi bảo tôi :
-Quân có biết chỗ nào massage hay hay không đưa anh với hai anh này đi?
Chẳng biết ông ấy nghĩ gì mà lại hỏi tôi nhỉ? Tôi mù tịt
-Em không biết chỗ nào
Có thể đấy chỉ là bài của ông Lợi thôi, nghe tôi nói mà mặt tôi cứ đực ra như ngỗng ỉa, một anh đối tác bảo :
-Chú là trợ lý giám đốc mà không biết là hơi kém đấy nhé, anh phê bình chú, phải học hỏi thêm đi, lần này anh chỉ cho mà biết nhé
Xong ông đối tác chỉ đường để tôi lái xe đưa các ông ấy lên phố, đến một quán Massage Vip gì gì đấy như kiểu Nhật, nhìn rất hoành tá tràng. Ông Lợi bảo tôi “ có vào làm tí không”, tôi lại trả lời “ Dạ thôi, em ở ngoài này đợi, các anh cứ vào đi” Ngu thế cơ chứ…
Quân ơi là Quân, người ta gọi mày là Quân “ gà” cấm có sai.