Nó thực sự có vẻ là như vậy. Thứ không nên xảy ra trong tình huống này. Và, cả cảm giác mềm mại đọng lại trên gò má tôi. Đầu tiên là ngực bây giờ lại tới… Này!
“Cô đang làm cái quái gì vậy, Fujiki-sensei?!”
“Một nụ hôn.”
“Đừng trả lời với khuôn mặt ngại ngùng như vậy chứ! Tại sao lại là một nụ hôn?!”
“Muốn hôn người mình thích là chuyện bình thường mà, đúng không. Cô sẽ không làm như vậy với người mà mình không thích đâu.”
“Em không phải là người cô thích mà là học sinh của cô mà, không phải sao?!”
“Em không cần phải bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỉ vì cô hôn lên má em đâu. Đây, thêm một hình phạt nữa.”
Kiss kiss
C-Cô ấy… cô ấy đã hôn tới hai lần…!
“Nhưng, với điều này em nên hiểu chứ, phải không? Chúng ta không phải đang ở Mẽo và cô sẽ không chỉ hôn một cậu bé mà cô không có tình cảm. Lời tỏ tình của cô thực sự là nghiêm túc đấy, hiểu chưa?”
“…..”
Với một người trưởng thành, những điều như thế này có lẽ chỉ là điều bình thường. Ý tôi là, tôi chưa phù hợp với thế giới của những người trưởng thành, bạn hiểu chư? Nghĩ như thế thực sự làm tôi ổn thỏa hơn.
“Ahh, đúng rồi. Chúng ta đã hôn nhau rồi, vì thế hãy gọi cô là ‘Maka-sensei’. Sẽ ổn thôi, có rất nhiều học sinh khác cũng gọi cô như vậy nên sẽ không ai nghĩ nó kì lạ đâu. Giờ thì, lặp lại lời cô nào, ‘Maka-sensei’.”
“…..”
“Có vẻ như em vẫn muốn bị phạt-“
“Maka-sensei. Được rồi, em sẽ gọi cô là Maka-sensei!”
Nếu cô ấy cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ cảm thấy quá hạnh phúc mấ–không, chỉ có rắc rối mà thôi!
Bỏ qua thực tế chính xác nó sẽ gây rắc rối như thế nào, nếu tôi có thể chạy trốn khỏi chuyện này, tôi sẽ chọn nó.
Thậy đấy, tại sao chuyện này lại xảy ra?-Tôi nghĩ.
Tôi chỉ được cái nói chuyện cởi mở, nhưng điểm số của tôi là tầm trung, cũng như khả năng thể thao và ngoại hình của tôi. Càng không phải là thằng con trai cao nhất. Tôi sẽ không tự gọi mình là thằng ngu nhưng tôi chỉ là một học sinh cao trung bình thường mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Điều đó có nghĩa là– yeah, nó phải như vậy.
Thật sự mà nói, tôi nghĩ nó thật kì lạ. Để một sensei xinh đẹp như cô ấy tỏ tình với một học sinh bình thường, nhàm chán như tôi–
“Cứ cho là mọi chuyện chỉ như thế đi! Cô đang âm mưu gì thế, Sensei?”
“Eh, eh?” Có vẻ ngạc nhiên vì tôi đột nhiên hỏi, cô cuối cùng cũng đã chùn lại một bước.
“Sensei, cô phải nhận ra mình được coi như thế nào trong trường rồi chứ. Hơi ngại khi nói ra nhưng cô được gọi là ‘Bông hoa xa vời’. Tại sao cô lại đi tỏ tình với một học sinh-với một thể loại người-“
“Cô chẳng phải là ‘Bông hoa xa vời’ gì hết- Em nên ý thức được điều đó, đúng chứ?”
“…..”
Giống như những gì cô ấy nói.
Tôi có lẽ là người duy nhất trong trường này biết được rằng sensei thực sự không phải ‘Bông hoa xa vời’ gì hết. Cô cởi đồ, hôn lên má tôi và cứ thế. Và, cô ấy biết… rằng tôi biết điều đó? Huh? Tại sao?
“Phụ nữ có bí mật nhưng Saiki-kun ghét điều đó, đúng không?”
Vì vậy, cô ấy biết những thứ tôi thích và những thứ tôi không thích…
“Nhưng, bây giờ chuyện này không phải là về bí mật của Sensei hay gì mà, đúng không?”
Đúng thế, cuộc trò truyện này đang đi sai hướng.
“Đúng thật rằng cô là một sensei, và em là một học sinh. Cô là người trưởng thành, còn em vẫn thực sự còn ở độ tuổi vị thành niên.”
Tại sao lại có phần ‘thực sự’ ở đây?
“Việc cô thích em là thật nhưng- phải, nếu Saiki-kun chấp nhận lời tỏ tình của cô, cô sẽ thất bại với tư cách là một sensei.”
“Eh? Well, yeah…”
Mặc dù người tỏ tình là cô ấy, thứ mà sensei xinh đẹp này đã nói.
“Đó là tại sao, nếu Saiki-kun chấp nhận lời tỏ tình, cô sẽ nghỉ việc và tìm cách chuộc lỗi đến hết phần đời còn lại.”
“Nà ní đờ phắc?!”