Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 27

Chương 27:

Vừa mới ngồi xuống Vinh Hạ Sinh liền khẽ cười.

Anh gần như có thể chắc chắn việc mình chạm mặt người này hôm nay hoàn toàn không phải trùng hợp, bởi vì từ khoảnh khắc đặt chân vào nhà hàng anh có thể cảm nhận rõ ràng nơi này không phải nơi có thể đặt bàn khi đang đi trên đường được.

Đương nhiên là cũng không thể loại trừ khả năng người ta vốn muốn hẹn một người khác, đột nhiên lại đổi thành anh.

Gần đây tần suất xảy ra mấy chuyện mờ ám này khá cao, từ Đồng Dã cho đến người này… tên là gì nhỉ. Vinh Hạ Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy hình như mình đang nghĩ quá nhiều.

Nhưng ăn cơm cùng với người này cũng không phải không có điểm tốt. Vinh Hạ Sinh phát hiện ra đối phương có vẻ rất có kinh nghiệm trong việc mời khách, biết anh chưa từng tới đây, cũng không biết nhiều về nhà hàng này, cho nên y cũng chẳng giả vờ khách khí, thẳng thắn cầm thực đơn giới thiệu cho Vinh Hạ Sinh một số món đặc trưng, hơi thăm dò ý kiến anh rồi lát sau mới đưa cho anh chọn thêm một số món ăn khác muốn thử.

Vinh Hạ Sinh không nhận thực đơn, vẫn mang dáng vẻ xa cách kia mà cười. “Không cần, như vậy là đủ rồi.”

Sau khi người phục vụ rời khỏi, Vinh Hạ Sinh liền cúi đầu nghịch bộ đồ ăn trên bàn, cố gắng hết sức để giảm bớt sự tồn tại của chính mình, cũng không muốn nói chuyện phiếm cùng đối phương.

Nhưng phòng riêng này chỉ có hai người bọn họ, cho dù có yên tĩnh đến mấy cũng không thể nào tránh được.

Thẩm Yển cười nhìn anh nói. “Hỏi một câu không phải, nam sinh thường ở cùng với cậu kia là bạn trai cậu sao?”

Tay Vinh Hạ Sinh đang nghịch khăn tay ngừng lại một chút, sau đó nói. “Không phải.”

Người đối diện nhẹ giọng cười. “Mỗi lần gặp đều thấy cậu và cậu ta ở bên cạnh nhau, tôi còn tưởng hai người là một đôi.”

Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu, thản nhiên nói cho y. “Anh nghĩ nhiều rồi.”

Thẩm Yển gật gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.

Không hỏi tiếp, nhưng cuộc trò chuyện vẫn chưa dừng lại.

Vinh Hạ Sinh cảm giác Thẩm Yển rõ ràng đang muốn tìm hiểu hết mọi thứ về mình.

Nghề nghiệp, tuổi tác, sở thích.

Cùng với cả quan hệ giữa anh và Đồng Dã.

Tâm lý phòng bị của Vinh Hạ Sinh với người khác rất mạnh, anh hoặc là bỏ qua, hoặc là nói dối, cuối cùng thì chẳng nói một lời thật lòng nào.

Anh không rõ lắm mục đích của người này là gì, muốn kết bạn đơn thuần hay là còn ý đồ gì khác.

Nhưng rồi Vinh Hạ Sinh lại nghĩ, chắc không đến mức đấy đâu, mình làm gì có gì để người ta đặt làm mục tiêu cơ chứ?

Giữa cuộc đối thoại đầy xấu hổ, đồ ăn được bưng lên.

Mỗi một món Thẩm Yển sẽ giới thiệu qua với Vinh Hạ Sinh, thậm chí y còn biết cả nguyên liệu làm từng món.

Vinh Hạ Sinh hoài nghi Thẩm Yển là đầu bếp ở đây.

Bữa cơm này ăn cũng khá nhanh, Thẩm Yển chăm sóc cho anh rất chu đáo, trước sau vẫn nho nhã lịch thiệp, nhưng lại làm anh cảm thấy mệt.

Coi như Vinh Hạ Sinh vừa thử cảm giác sống một giây như một năm.

Nói đến đấy, con người với con người quả là không giống nhau, cùng là lần đầu tiên ngồi đối diện ăn cùng nhau mà khi đó anh cũng không cảm thấy quá căng thẳng với Đồng Dã như vậy.

Khi đi ra khỏi nhà hàng, Thẩm Yển nói. “Hạ Sinh, có việc này tôi không biết cậu có phát hiện ra không.”

Vinh Hạ Sinh dừng bước quay đầu nhìn y.

“Khi chúng ta nói chuyện, hầu hết đều là tôi đặt câu hỏi, còn cậu lại chưa từng hỏi tôi điều gì cả.” Không chỉ là không chủ động hỏi, chỉ cần Thẩm Yển không khơi chuyện thì Vinh Hạ Sinh vẫn luôn duy trì im lặng.

Thẩm Yển hơi mất mát nói. “Tôi hỏi cậu nhiều như thế, cũng đã biết nhiều điều về cậu, còn cậu không tò mò gì về tôi sao?”

Vinh Hạ Sinh nghĩ nghĩ rồi trả lời. “Không.”

Thẩm Yển bật cười, bất đắc dĩ nhìn anh. “Cậu đối với ai cũng vậy hay là do tôi không thể gợi lên sự hứng thú của cậu?”

Vinh Hạ Sinh không được tự nhiên mà cho tay vào túi áo.

“Thẳng thắn mà nói thì tôi rất có hảo cảm với cậu.”

Vinh Hạ Sinh nghe được lời này, hơi hơi nhíu mày.

“Cậu đừng nhíu mày vội.” Thẩm Yển nói. “Trước đó tôi không biết rõ về tính hướng của cậu, nhưng không thể phủ nhận việc tôi bị hấp dẫn bởi ngoại hình của cậu.”

Y tự giễu mà cười. “Cậu xem đi, đàn ông là loài động vật sống bằng thị giác như vậy đấy.”

Vinh Hạ Sinh cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể đứng ở đó không lên tiếng.

“Khi đó tôi chỉ muốn được làm bạn với cậu, vì không nên dính đến trai thẳng là điều ai ở trong giới đều biết.” Thẩm Yển nói. “Nhưng hôm qua tôi lại ngoài ý muốn biết cậu có bạn trai. Cậu đừng lo, tôi không thích làm kẻ thứ ba đâu, ít nhất là trong lúc cậu có người yêu tôi nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, chỉ đơn giản là muốn làm bạn với cậu trước, cậu thấy sao?”

Đây là lần đầu tiên Vinh Hạ Sinh gặp phải chuyện này.

Một người đàn ông như thế thẳng thắn thành khẩn đứng trước mặt anh thông báo, tuy lời thông báo này nghe có vẻ hơi đơn giản, mới chỉ là “hấp dẫn” chứ không phải là “yêu”, nhưng đối với Vinh Hạ Sinh mà nói thì vẫn là một cú sốc.

Vóc dáng của Thẩm Yển rất cao, điều kiện ngoại hình cực ổn, nhìn xe với cách y nói chuyện đều có thể thấy y là một người có gia cảnh và giáo dưỡng tốt.

Người như vậy quả nhiên là một đối tượng lý tưởng.

Là đối tượng lý tưởng của hầu hết mọi người, nhưng lại không phải của Vinh Hạ Sinh.

Thẩm Yển đứng ở nơi đó kiên nhẫn chờ Vinh Hạ Sinh trả lời.

Y đã come out từ năm mười mấy tuổi rồi bước vào giới đồng tính từ sớm, các loại quy tắc ngầm cũng đều biết rõ.

Đồng tính luyến ái như bọn họ, ai cũng khao khát có một tình yêu chân thực, nhưng những người có thể tìm được một người bạn đời ổn định và bền lâu thì không có nhiều.

Họ hầu hết đều sống một cuộc đời chơi bời, mơ mơ màng màng trải qua những xa hoa trụy lạc của thế gian.

Thẩm Yển cảm thấy, nếu Vinh Hạ Sinh là đồng loại thì hẳn anh sẽ hiểu được ẩn ý của y.

Đây không phải là thông báo tình yêu, mà là lời mời đến với du͙© vọиɠ.

Thẩm Yển cũng không tin tưởng Vinh Hạ Sinh thật sự có ý định duy trì tuyệt đối mối quan hệ yêu đương đặc biệt với vị bạn trai kia, thậm chí y còn cảm thấy, tuy Vinh Hạ Sinh đã phủ nhận, nhưng cái người lúc nào cũng vây quanh Vinh Hạ Sinh và tỏ ra địch ý đối với mình kia có thể gọi là bạn trai.

Bạn trai nhỏ, có thể mang đến bao nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho Vinh Hạ Sinh cơ chứ?

Đối mặt với một đối thủ ngây thơ nhuư vậy, Thẩm Yển cảm thấy mình nắm chắc mười phần thắng.

Y cười với Vinh Hạ Sinh, nói. “Cậu im lặng như vậy là đồng ý sao?”

“Không phải.” Vinh Hạ Sinh vẫn mang vẻ mặt hơi cau mày như trước, giờ anh đang hướng về phía mặt trời, cảm thấy ánh mặt trời hơi chói mắt. Anh không giỏi việc từ chối, nhưng khi gặp phải chuyện gì đó, anh vẫn có nguyên tắc của chính mình. “Không phải là đồng ý, mà tôi chỉ đang nghĩ làm sao để từ chối anh một cách uyển chuyển được.”

“Từ chối?” Thẩm Yển cảm thấy ngoài ý muốn.

Vinh Hạ Sinh gật gật đầu nói với y. “Cảm ơn, nhưng làm bạn với tôi không phải là chuyện gì thú vị cả, con người tôi vốn không biết cách sống với người khác, chắc chắn sẽ làm anh thất vọng.”

Vinh Hạ Sinh cười cười khách khí nói. “Bữa cơm hôm nay rất ngon, đã làm anh phải tốn kém rồi. Nếu không có việc gì thì tôi đành đi trước.”

Nói xong, anh không chờ Thẩm Yển lại mở miệng mà xoay người lên xe.

Vinh Hạ Sinh khởi động xe, chậm rãi hòa vào cùng với dòng xe đang lưu thông trên đường.

Thẩm Yển đứng ở ven đường nhìn chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, đột nhiên cảm thấy Vinh Hạ Sinh này còn hấp dẫn hơn so với những gì y tưởng tượng.