Hoàng thượng hỏi: "Tại sao ngươi sát hại thái tử nước Vân Phùng Nghiệp?"
Thần Nhứ hướng mắt xuống mặt đất, "Bởi vì Phùng Nghiệp vô lễ với Thần Nhứ, Thần Nhứ vốn định tự sát để cầu trong sạch.
Đáng tiếc Phùng Nghiệp không cho phép, còn tính mạnh mẽ khinh nhờn.
Trong lúc chống cự, Thần Nhứ vô tình gϊếŧ chết hắn."
"Dịch Già Thần Nhứ lớn mật, đã gϊếŧ người còn ở đây khua môi múa mép, mưu toan thoát tội!" Hoàng hậu đã sớm không nghe nổi nữa.
"Nếu ngươi không cố ý gϊếŧ người, vậy vì sao lại mang theo trâm vàng sắc bén đến vậy?"
Thần Nhứ cười khổ.
"Hoàng hậu nương nương, hôm nay nếu Thần Nhứ không có trâm vàng, chỉ sợ đã sớm không thể làm người.
Chuyện ở điện Tiêu Lan chắc người cũng biết.
Thần Nhứ mang trâm vàng chỉ vì tự sát lúc vô lực tự vệ, lẽ nào Thần Nhứ muốn giữ trong sạch bằng cái chết cũng là tội ư?"
Chuyện Thần Nhứ tự vẫn lúc trước ầm ĩ đến mức cả hậu cung đều hay, sao hoàng hậu không biết được? Giờ phút này ngẫm nghĩ, đúng là vậy thật.
"Ngươi nói muốn tự sát, thế sao bây giờ lại biến thành gϊếŧ thái tử nước Vân?"
"Võ công Thần Nhứ bị phế, sao có thể gϊếŧ người được nữa? Nếu thái tử nước Vân không đến đoạt trâm vàng ngăn ta tự sát thì cũng không bị gϊếŧ." Ánh mắt Thần Nhứ bình tĩnh, nói rõ từng chữ một, mang lại cảm giác nghiêm nghị thấy chết không sờn.
Lúc này hoàng thượng rốt cục lên tiếng lần nữa.
"Dù thế nào thì thái tử nước Vân vẫn là ngươi gϊếŧ, đúng không?"
"Vâng." Thần Nhứ gật đầu thừa nhận.
"Gϊếŧ người thì đền mạng, ngươi có nhận tội không?" Hoàng thượng hỏi.
Thần Nhứ không chần chờ, "Thần Nhứ nhận tội."
"Vậy được, nếu ngươi đã nhận tội thì trẫm sẽ phán ngươi…" Hoàng thượng nói đến đây, Cảnh Hàm U vẫn luôn im lặng đột nhiên đi ra trước điện, quỳ xuống đất nói: "Phụ hoàng, xin người khai ân!"
"Nhu Gia! Bây giờ không phải lúc để xằng bậy!" Hoàng hậu cả giận mắng.
"Phụ hoàng!" Cảnh Hàm U hoàn toàn không để ý tới sự phẫn nộ của hoàng hậu, chỉ nhìn đăm đăm hoàng thượng.
Hoàng thượng trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu đáp: "Nhu Gia, việc này liên quan đến quan hệ hai nước, một khi xử lý không tốt sẽ lập tức gây nên mối họa đao binh, con có biết không?"
"Nhi thần biết."
"Nếu đã biết thì trẫm sẽ cho con một cơ hội.
Lệnh con tự mình hộ tống linh cữu của Phùng Nghiệp gặp mặt hoàng đế nước Vân, giải thích việc này.
Nếu con xử lý tốt, nước Vân không truy cứu nữa, trẫm có thể chừa một đường sống.
Nhưng nếu con xử lý không tốt, trẫm sẽ áp giải Dịch Già Thần Nhứ đến nước Vân, giao cho hoàng đế nước Vân xét xử." Hoàng đế cúi đầu nhìn con gái quỳ dưới điện, "Nhu Gia, con đã nghĩ kỹ chưa?"
"Nhi thần rõ.
Tạ phụ hoàng khai ân.
Chỉ là…" Nàng nhìn thoáng qua Thần Nhứ, "Phụ hoàng, lúc nhi thần đi đến nước Vân, có thể để Thần Nhứ ở trong cung Vũ Yên tĩnh dưỡng không ạ?"
Đây đã là chuyện vô cùng không hợp quy củ.
Nhưng nội lực của Thần Nhứ bị cưỡng ép phế đi, thân thể thậm chí không khoẻ bằng người bình thường.
Nếu bị nhốt lâu dài trong cục Cung Chính, khó đảm bảo sẽ không bị người có ý đồ lợi dụng, chỉ sợ sau khi mình trở về từ nước Vân cũng chỉ thấy một cái xác.
"Không được! Việc này không đúng phép tắc!" Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, hoàng hậu đã phản đối trước tiên.
"Xin mẫu hậu khai ân." Lần này Cảnh Hàm U không xem nhẹ hoàng hậu, nặng nề dập đầu xuống đất.
"Con…" Hoàng hậu tức giận đến nỗi cả người run rẩy, nhìn thấy đứa con gái kiêu ngạo của mình lại cúi đầu còng lưng vì Dịch Già Thần Nhứ kia, ngoài đau buồn ra còn có động lòng.
"Nếu đã để người ở lại thì giam giữ tại chỗ nào cũng như nhau.
Nhu Gia, trẫm cho phép việc này, cứ để Dịch Già Thần Nhứ ở cung Vũ Yên.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, nàng ta không được phép bước khỏi cung Vũ Yên nửa bước, bằng không gϊếŧ bất luận tội!" Hoàng thượng là người phóng mắt khắp thiên hạ, không muốn tính toán chi li mấy chuyện nhỏ ấy.
"Tạ phụ hoàng."
Nguy cơ ngàn cân treo sợi tóc tạm thời đã qua.
Trở lại cung Vũ Yên, Cảnh Hàm U cảm giác như mất hết sức lực.
Trong tẩm điện, Tái Phúc cầm thuốc bôi vừa lấy từ Thái y viện cẩn thận bôi lên hai tay Thần Nhứ.
Tay đứt ruột xót, Thần Nhứ vẫn cứ chịu đựng không thốt một tiếng.
Cảnh Hàm U lặng lẽ ở bên cạnh, không nói gì.
Cho đến khi Tái Phúc quấn hết băng gạc lên hai tay Thần Nhứ, nàng mới bảo Tái Phúc và Trần Tâm ra ngoài.
Trán Thần Nhứ phủ đầy mồ hôi lạnh, mấy sợi tóc dính trên mặt, trông càng thêm yếu ớt.
"Nàng cố ý." Vẻ mặt Cảnh Hàm U lạnh lẽo, không còn nghi ngờ gì nữa.
"Đúng." Thần Nhứ cũng trả lời vô cùng dứt khoát.
"Vì cái gì?" Cảnh Hàm U đứng dậy đến gần nàng, đỏ mắt chất vấn.
Thần Nhứ ngẩng đầu, "Vì phá hư quan hệ thông gia của hai nước.
Ta sẽ không để nước Lịch các người lớn mạnh hơn."
"Bộp!" Nàng còn chưa dứt lời, Cảnh Hàm U đã vung tay tát một cái, đánh cho mặt nàng lệch sang một bên.
Khóe miệng nàng chảy ra máu, nhưng vì hai tay đều bị thương, muốn xoa cũng xoa không được.
Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Hàm U, ánh mắt tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lửa nóng trong người Cảnh Hàm U phun trào, tay lại giơ lên nhưng cuối cùng không rơi xuống.
"Nàng có biết vì sao ta đánh nàng không?"
"Nàng luôn có lý do của nàng, ta không cần biết.
Ta chỉ làm việc ta phải làm, nàng đánh ta cũng được, gϊếŧ ta cũng tốt, đó là chuyện của nàng."
Rốt cục, một cái tát lại rơi xuống, gương mặt Thần Nhứ đã sưng đỏ cả.
"Ta đánh nàng không phải vì nàng gϊếŧ Phùng Nghiệp, mà là vì nàng dùng mạng mình đi đánh cược! Võ công của Phùng Nghiệp không kém, lỡ như nàng không gϊếŧ được hắn thì sao? Chẳng lẽ nàng định tự sát thật? Thần Nhứ, ta đã nói ta sẽ che chở nàng, nhưng không bao gồm kiểu đi tìm chết như thế này!" Cảnh Hàm U thật sự giận dữ đến mức điên cuồng, tiến lên bắt lấy người Thần Nhứ, "Tại sao không nói với ta? Tại sao chọn thời điểm ta không ở hoàng cung mà ra tay? Nếu mẫu hậu nhẫn tâm hơn trực tiếp gϊếŧ nàng thì sao? Nàng muốn ta phải làm sao bây giờ? Thần Nhứ, nàng thật sự chưa từng nghĩ cho ta ư?"
Thần Nhứ đã bị nàng lắc điên lắc đảo.
Biểu cảm bình tĩnh của nàng rốt cục xuất hiện vết nứt.
"Hàm U, nàng cứu ta để làm gì? Ta ra tay lúc nàng không ở hoàng cung chính là vì không muốn nàng dính vào chuyện này.
Nếu nàng vô tình hơn một chút, chúng ta đều sẽ tốt hơn."
Cảnh Hàm U rốt cuộc hiểu rõ, trong chuyện này, Thần Nhứ căn bản không mang tâm lý may mắn, nàng là một lòng muốn chết.
"Nàng đặt ta ở đâu?"
"Nếu chúng ta không phải công chúa, ta nguyện ý ở bên nàng cả đời." Trong nụ cười đắng cay chất chứa tuyệt vọng.
Vì cớ gì mà sau khi nước nàng tiêu diệt nước ta, nàng vẫn còn hi vọng xa vời có thể chiếm được trái tim của ta? Có lẽ nếu ta chết đi, cả nàng và ta đều được giải thoát.
Thế nhưng tại sao hết lần này tới lần khác nàng lại không buông tay?
Thần Nhứ nhắm mắt lại, có dòng lệ trượt xuống khoé mắt.
Hai ngày sau, Cảnh Hàm U tự mình dẫn ba ngàn Phi Vân Kỵ hộ tống linh cữu Phùng Nghiệp về nước Vân.
Lúc sắp đi, nàng dặn dò trên dưới cung Vũ Yên canh chừng Thần Nhứ, không được để nàng bước ra ngoài cung Vũ Yên.
Đồng thời không được để bất cứ ai không có phép tùy ý xông vào cung Vũ Yên.
Dù sao Phùng quý phi còn đang nhìn chằm chằm, một khi mình rời đi, Thần Nhứ rất có khả năng bị bà ta tính kế.
Sau khi căn dặn, Cảnh Hàm U quay đầu nhìn Thần Nhứ ngồi trước cửa sổ, có muôn vàn lời muốn nói, nhưng lời đến khóe miệng lại không biết nói gì.
Ngược lại là Thần Nhứ thấy nàng nhìn sang, chủ động mở miệng.
"Ta có một phong thư, sau khi đến nước Vân nàng nhớ giao cho Vân Dật công chúa, nếu nàng cần gì, muội ấy chắc hẳn sẽ giúp nàng."
Vân Dật công chúa - Phùng Tĩnh Tô, Cảnh Hàm U nhớ rằng quan hệ của người này và Thần Nhứ không tệ.
"Thần Nhứ…" Nàng ấy đang lo cho mình sao? Nhưng mà tay của nàng ấy vừa bị thương, thư này viết thế nào?
Lúc này Thần Nhứ lại xoay người sang chỗ khác, "Thời gian không còn sớm, nàng mau lên đường đi.
Trên đường bảo trọng."
Cảnh Hàm U giơ tay muốn chạm vào bờ vai Thần Nhứ, nhưng lại dừng giữa không trung, do dự một hồi, cuối cùng chỉ có thể chán nản buông xuống.
"Nàng cũng phải bảo trọng."
Cảnh Hàm U đi rồi.
Thần Nhứ đứng bên cửa sổ trông theo bóng lưng nàng biến mất ở cửa cung Vũ Yên.
"Nhớ phải cẩn thận!"
Uyển Thi Lam.
Ân Khang công chúa nghe được tin Phùng Nghiệp bị gϊếŧ, tâm trạng hết sức kỳ quái.
Nàng cũng không rõ mình là vui vẻ hay buồn bã.
Theo lý, Phùng Nghiệp chết thì nàng không cần gả xa, việc này vốn nên vui mừng.
Thế nhưng người chết dù sao cũng là vị hôn phu của nàng, nàng chưa gả đi vị hôn phu đã chết, không khỏi mang lại cho người ta cảm giác xui xẻo.
"Thần Nhứ sao rồi?"
Tiểu cung nữ nghe ngóng tin tức đáp: "Thuận Ân quận chúa được Nhu Gia công chúa bảo vệ, bây giờ đang bị cấm túc trong cung Vũ Yên.
Vì cứu Thuận Ân quận chúa, Nhu Gia công chúa tự mình dẫn người hộ tống linh cữu của Tây Vân thái tử đi đến Tây Vân."
Ân Khang công chúa thở dài.
"Nhu Gia không giống những nữ tử khuê phòng như chúng ta! Đi, chúng ta đi thăm Thuận Ân quận chúa một chuyến."
Cửa cung Vũ Yên, vì có mệnh lệnh của Cảnh Hàm U nên khi Ân Khang công chúa đến thăm, thủ vệ thái giám cũng không dám cho người vào.
Lát sau Thần Nhứ nghe báo, sai thủ vệ cho Ân Khang công chúa tiến vào.
"Nhu Gia công chúa sợ có kẻ tìm tới gây phiền phức nên không cho phép tùy tiện để người vào, thất lễ với công chúa rồi.
Thần Nhứ bồi tội cho người." Thần Nhứ vừa mở miệng đã muốn bái.
"Ai! Mau mau miễn lễ! Chúng ta cũng coi như là bạn bè, cần gì hành đại lễ như này?" Ân Khang công chúa đưa tay đỡ nàng dậy.
Thần Nhứ lại kiên trì hành đại lễ.
"Phải nên thưa công chúa.
Ta gϊếŧ Phùng Nghiệp, lẽ ra phải bồi tội với công chúa."
Ân Khang công chúa nghe lời kia, thở dài.
"Hắn dây dưa không ngừng với muội, có kết quả này cũng là đáng đời.
Thế nhưng muội…" Đôi mắt nàng rơi xuống ngón tay quấn băng gạc của Thần Nhứ.
"Muội lại chịu nhiều khổ đến thế."
Thần Nhứ cười một tiếng.
"Người sống mới có thể chịu khổ.
Nói thật, ta thật sự không nghĩ tới lần này có thể sống được." Nàng thở dài, "Là ta có lỗi với Nhu Gia công chúa."
Ân Khang công chúa khuyên nhủ: "Nếu muội cảm thấy có lỗi với Nhu Gia thì phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để Nhu Gia lo lắng."
Hai người hàn huyên hồi lâu, đối với tình cảnh lúng túng trước mắt của Ân Khang công chúa, Thần Nhứ khuyên nàng ấy lấy tĩnh chế động, yên lặng theo dõi biến hoá.
Ân Khang công chúa suy nghĩ một lúc, đúng là chỉ có lựa chọn này là tốt nhất.
Mãi cho đến khi sắp dùng buổi trưa, Ân Khang công chúa mới cáo từ rời khỏi.
"Ngươi đi thông báo cho người ngoài cửa, về sau n Khang công chúa đến không được cản." Nàng bảo Tái Phúc.
"Vâng." Tái Phúc ra ngoài thông tri cho thủ vệ thái giám.
Dù Nước Lịch và nước Vân giáp giới, nhưng từ thủ đô nước Lịch tới thủ đô nước Vân cũng cách rất xa.
Cảnh Hàm U dẫn người đi đường ước chừng hai mươi ngày.
Nếu không phải lúc chuẩn bị lên đường thái y tiến hành xử lý thi thể Phùng Nghiệp, bây giờ chắc chắn đã sớm thối rồi..