Lưu Quang Nhập Họa

Chương 23: - Người tới

Hai người đang ăn, ngoài cửa có tiếng bước chân lộn xộn. Không lâu sau, một đám người đi lên lầu, tiền hô hậu ủng mà vây quanh một người. Người này tuổi tác rõ ràng lớn hơn đám người chung quanh rất nhiều, đang vênh váo tự đắc mà hỏi: "Người đó ở đâu?"

Có người chỉ về bàn Thần Nhứ. Người kia nhìn qua, ánh mắt lập tức thay đổi. Gã tưởng rằng mình hoa mắt, liền dụi dụi mắt mà nhìn lại, đúng là Nhu Gia Công chúa. Gã lập tức quỳ rạp xuống đất: "Thuộc hạ Phó sứ Đoàn luyện - Mạnh Vân Sinh, tham kiến Nhu Gia Công chúa. Công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế."

Cảnh Hàm U vừa nhìn người này lại không nhận ra. Nghĩ rằng chỉ là một Phó sứ Đoàn luyện, cũng chẳng phải chức quan lớn gì, nàng không nhận ra cũng bình thường. Nhưng đã là người của Phi Vân Kỵ nhất định phải biết nàng là kẻ thống lĩnh.

"Mạnh Vân Sinh, ta cũng chẳng biết tự khi nào Phi Vân Kỵ của ta đã có hạng quan ỷ thế hϊếp người như ngươi?"

Mạnh Vân Sinh bị dọa cho phát sợ. Cảnh Hàm U trị quân nghiêm ngặt có tiếng, nếu mà rơi vào tay người, mình không chết cũng sẽ bị lột da. Vì vậy gã vội vàng nói: "Công chúa minh giám, thuộc hạ cũng không rõ ràng việc này. Chẳng qua là do đứa cháu trai không nên thân kia của thuộc hạ giở trò, nói ở đây có gian tế nước Dịch. Thuộc hạ tin là thật, vậy nên mới đến đây."

Cảnh Hàm U còn chưa lên tiếng, Thần Nhứ đã nói: "Gian tế nước Dịch? Là chỉ ta à?"

Mạnh Vân Sinh nhìn thoáng qua Thần Nhứ, chỉ thấy vẻ đẹp bức người, nhưng chẳng biết là tiểu thư khuê các nào. Gã cũng không dám nhìn nữa, vội vã cúi đầu.

"Thần Nhứ, đừng làm rộn."

Mạnh Vân Sinh nghe được hai tiếng "Thần Nhứ" này, tức khắc rõ ràng. Vị mỹ nhân này chính là Di Mẫn Trấn quốc Công chúa của nước Dịch! Là một danh nhân tiếng tăm. Quả thật đúng như lời đồn, nàng đẹp như tiên sa.

"Mạnh Vân Sinh, nể tình ngươi vi phạm lần đầu, hôm nay ta không tính. Nhưng sau này nếu ta lại phát hiện ngươi ỷ thế hϊếp người, ta sẽ gϊếŧ ngươi hai tội quy về một. Ngươi rõ chưa?" Cảnh Hàm U để lộ phong thái người thống lĩnh Phi Vân Kỵ, vô cùng đáng sợ.

Mạnh Vân Sinh vội vã gật đầu: "Thuộc hạ biết tội rồi, tạ ơn Công chúa đã khai ân."

Cảnh Hàm U đứng dậy: "Nơi này xào xáo hai lần, đã đủ loạn rồi. Tất cả tổn thất ta sẽ bồi thường, ngươi ở lại giúp đỡ dọn dẹp đi."

"Dạ, dạ, Công chúa yên tâm. Thuộc hạ nhất định sẽ dọn dẹp." Mạnh Vân Sinh thấy Cảnh Hàm U hộ tống Thần Nhứ đi xuống lầu, lúc này mới mệt mỏi mà ngồi lên ghế.

"Cữu cữu, người vừa rồi thật sự là Nhu Gia Công chúa à?" Cháu trai của gã đi lại hỏi.

Mạnh Vân Sinh không nói thêm lời nào đã giơ tay cho cháu trai một bạt tai: "Mày cái thằng súc sinh! Tao suýt chút nữa bị mày hại chết đó biết không?"

Cháu trai bị một cái tát cũng không dám ho he gì, bụm mặt đi đến một bên mà buồn bực.

Ngồi trên xe ngựa, Thần Nhứ dường như hơi mệt mỏi. Nàng dựa đầu lên vai Cảnh Hàm U: "Cần gì phải làm lớn chuyện như thế? Cẩn thận Hoàng hậu Nương nương lại sẽ gọi nàng đến càm ràm."

"Nàng cũng biết?" Cảnh Hàm U đưa tay ôm eo của nàng, để nàng nhích lại gần mình hơn.

"Nàng muốn nói cho người nước Lịch biết rằng nàng bảo hộ ta thì cũng không nên dùng cách này. Hôm nay là ta gây chuyện, nhưng nàng không nên mặc ta gây chuyện như vậy." Trên mặt của nàng lại thêm vẻ u sầu, "Hoàng thượng thật sự có hạ chỉ như vậy sao?"

Cảnh Hàm U biết nàng đang nói đến lời của lão già hát rong. Cảnh Hàm U không muốn gạt nàng, gật đầu nói: "Ý chỉ là thật. Nhưng cũng chỉ là không cho phép hát ở trong tửu lâu, trà điếm. Nếu như là bí mật hát ở nhà, chúng ta sẽ không để ý."

"Nhất đán thân vi thần lỗ,

Thẩm yêu Phan mấn tiêu ma.

Tối thị thương hoàng từ miếu nhật,

Giáo phường do tấu biệt ly ca.

Huy lệ đối cung nga*."

Nàng ngân nga ngâm, thanh âm mềm dịu mà đau buồn, từng chữ đẫm máu, xuyên tim.

"Thần Nhứ!" Cảnh Hàm U vội vòng tay ôm chặt. Mối thù nước hận nhà không thể nào tránh khỏi giữa các nàng như một vết sẹo không bao giờ liền lại, chỉ cần chạm một cái đã đau như xát muối.

Tay của Thần Nhứ đột nhiên bịt chặt miệng Cảnh Hàm U. Nàng cười khanh khách lên: "Bức họa kia của ta, nàng có lẽ đã bảo tôi tớ ném đi rồi à?"

Cảnh Hàm U ngẩn ra, không hiểu làm sao chủ đề lại dời đến đây. Vòng tay đang ở trên eo lại ôm càng chặt.

"Nàng nghĩ rằng ta sẽ làm gì? Sẽ đυ.ng chạm đến những kẻ khác?" Nàng ngẩng đầu, đã ngà ngà say, "Nàng cho rằng trừ nàng ra, ta sẽ để người khác chạm vào ta sao?"

"Thần Nhứ..." Cảnh Hàm U không kìm được trước sự ma sát như vậy, đưa nàng đặt hẳn ở trong buồng xe.

"A..." Thần Nhứ ngâm khẽ một tiếng. Sau đó môi của nàng bị chặn lại hoàn toàn.

Trần Tâm và Tái Phúc đang chạy cạnh xe ngựa không hẹn mà cùng nghe được tiếng động trong xe. Hai người đỏ mặt nhìn nhau, sau đó lắc đầu. Chủ nhân cũng thật là... Ôi, không thèm chọn thời gian địa điểm sao?

Thần Nhứ cảm thấy mê man. Nàng mới chỉ uống vài chén rượu, chưa đến mức say. Nhưng hiển nhiên rượu ở dân gian mạnh hơn, xộc thẳng lên đầu. Cảnh Hàm U làm gì nàng, nàng cũng không nhớ lắm. Tuy nhiên có lẽ cũng sẽ không làm chuyện gì khác.

Nàng mở mắt ra, thấy mình đã nằm trên giường ở tẩm điện. Mùi hương quen thuộc khiến nàng an tâm hơn một chút. Đầu không thấy đau, chắc là đã uống canh giải rượu rồi.

Nàng thấy khát, chống nửa người lên, vén màn. Tái Phúc đã đợi ở bên ngoài, vừa thấy động tĩnh trong màn đã vội vã ló đầu tới hỏi: "Quận chúa có gì phân phó?"

"Ta muốn uống nước." Giọng của Thần Nhứ có hơi khàn khàn.

Tái Phúc vội vàng rót một chén trà nóng đưa tới. Thần Nhứ uống hết chén trà mới thấy đỡ hơn. Vừa định ngồi dậy đã bị Tái Phúc ngăn lại.

"Quận chúa, Công chúa bảo người phải nằm trên giường nghỉ ngơi thêm."

Thần Nhứ mặt đỏ lên. Ý tứ của Cảnh Hàm U nàng đương nhiên hiểu. Bây giờ nơi đó của mình vẫn còn hơi hơi đau, cũng không biết Cảnh Hàm U làm mạnh đến đâu.

"Nàng ở đâu?"

"Công chúa đi thỉnh an Hoàng hậu Nương nương rồi." Tái Phúc chiếu theo sự thật mà đáp.

Thần Nhứ khẽ nhếch khóe môi. Có lẽ lần thỉnh an này sẽ không quá dễ dàng. Mà thôi, nếu là ý tốt của Cảnh Hàm U, mình cũng không gắng gượng nữa. Vì vậy nàng nằm lại lên giường, không lâu sau đã mơ màng ngủ thϊếp đi.

Trong cung Đoan Hoa, Hoàng hậu nhìn Cảnh Hàm U ngồi đối diện, đầy bụng bực tức không thể phát tiết: "Nhu Gia, bản cung đã cảnh cáo con rồi. Đối với Dịch Già Thần Nhứ, con phải có chừng mực. Xem ra dạo này không đả động gì tới, các con lại càng càn quấy. Hôm qua ra ngoài làm mất thể diện, nước Lịch chúng ta có còn mặt mũi không?"

"Mẫu hậu bớt giận. Nhi thần chỉ là ra ngoài với Thần Nhứ một chút, vốn cũng không có ý định gây chuyện. Vì có người đùa giỡn Thần Nhứ trong tửu điếm, lúc này mới xảy ra tranh chấp." Cảnh Hàm U cũng đã đoán được rằng Hoàng hậu sẽ biết chuyện rất nhanh. Nếu như chỉ có mình nàng, Hoàng hậu đương nhiên sẽ không quản. Nhưng một khi đã dính dáng đến Thần Nhứ, Hoàng hậu sẽ làm khó dễ.

Hoàng hậu nghe xong hừ lạnh một tiếng: "Dịch Già Thần Nhứ kia chính là mầm mống tai ương. Khi đó nước Dịch không có nó thì có thể mất sao? Gương mặt đó của nó, có nam nhân nào nhìn mà không chú ý? Lúc đầu con đưa nó giấu vào cung Vũ Yên, bản cung còn rất vui mừng. Không ngờ con..." Hoàng hậu nói đến đây, cố nén lửa giận, "Con vậy mà cũng bị nó mê hoặc. Nhu Gia, Mẫu hậu biết con thương nó, cưng chiều nó. Nhưng cũng phải có mức độ. Con không phải là công chúa bình thường. Trong tay con nắm quyền chỉ huy bốn vạn quân Phi Vân Kỵ. Nó rốt cuộc cũng là công chúa bị mất nước, trong mắt cũng sẽ chẳng có tình cảm gì. Con đừng để bị nó lợi dụng lúc sơ hở."

Cảnh Hàm U gật đầu: "Mẫu hậu, nhi thần biết rõ chừng mực. Người hãy bớt giận, cẩn thận tổn hại thân thể. Như thế nhi thần sẽ phải tội." Nói xong lấy trà nóng từ tay cung nữ dâng lên.

Hoàng hậu đến cùng vẫn cưng chiều nữ nhi ruột thịt của mình, tiếp lấy chén trà rồi day trán nàng một cái: "Con ấy, chỉ biết làm bản cung vui vẻ."

"Mẫu hậu." Cảnh Hàm U ngồi xuống cạnh Hoàng hậu, "Sau này Nhu Gia xuất giá ở xa, sẽ không thể nào làm Mẫu hậu vui vẻ nữa."

Lời vừa nói ra, Hoàng hậu cũng thở dài một hơi: "Con của ta, Mẫu hậu thật sự không nỡ bỏ con. Đáng tiếc đây là sứ mệnh của con khi là Công chúa. Cho dù con có là con ruột của bản cung, con cũng không phải ngoại lệ." Nghĩ đến nữ nhi ba năm sau sẽ phải lấy chồng ở nước khác, khi đó núi cao sông dài, đời này có thể gặp lại hay không cũng không biết được. Hoàng hậu nhất thời buồn bã, ôm Cảnh Hàm U vào lòng.

"Mẫu hậu, nhi thần biết mình nên làm gì. Không thể hầu hạ bên cạnh Phụ hoàng và Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy thật hổ thẹn."

Đại điện bao phủ nỗi buồn biệt ly. Cuối cùng Hoàng hậu vỗ vỗ vai Cảnh Hàm U: "Nhu Gia, chuyện của con ngày sau hãy nói. Trước mắt phải chuẩn bị hôn sự cho Ân Khang đã."

"Người Tây Vân đến rồi?" Tây Vân là chỉ phía Tây của nước Vân. Ân Khang Công chúa hai năm trước quyết định kết hôn với Thái tử Tây Vân là Phùng Nghiệp. Sau đó nước Tây Vân xảy ra nội loạn, gần đây mới bình ổn lại. Nếu không thì Ân Khang Công chúa bây giờ mười chín tuổi, sớm đã xuất giá rồi.

Hoàng hậu gật đầu: "Thái tử Tây Vân, Phùng Nghiệp đích thân dẫn người tới rước dâu, hiển nhiên là coi trọng nước Lịch ta."

Cảnh Hàm U gật đầu. Ân Khang Công chúa và nàng mặc dù không phải cùng một mẹ, nhưng đến cùng vẫn là thân tỷ muội. Nghĩ đến vị trưởng tỷ này sắp xuất giá ở xa, trong lòng Cảnh Hàm U cũng cảm giác khó chịu. Nhưng cũng không khó chịu được bao lâu. Chuyện này dù sao cũng chạy chẳng thoát.

"Phụ hoàng con đã đòi hỏi bộ Lễ phải nghĩ ra thứ tự lễ lạt. Ân Khang là đại Công chúa, tuy rằng thân mẫu chức vị không cao nhưng cũng không qua loa được. Nhu Gia à, mấy ngày này Mẫu hậu bận bịu chuyện hòa thân suốt, con cho ta chút yên tĩnh đi. Nếu lại càn quấy nữa, bản cung sẽ không tha cho con đâu!" Nói xong câu cuối, Hoàng hậu nghiêm mặt.

"Vâng, Mẫu hậu."

Ra khỏi cung Đoan Hoa, Cảnh Hàm U thở phào một hơi. Trên đường trở về lại đυ.ng phải tứ tỷ, Đức Ninh Công chúa.

"Nhu Gia bái kiến tứ tỷ." Cảnh Hàm U hành lễ, hỏi: "Tứ tỷ đang đi đâu vậy?"

Đức Ninh Công chúa cười nói: "Đi gặp đại tỷ. Nghe nói người Tây Vân đã đến. Tiêu Di phi qua đời quá sớm, đại tỷ ở đó cũng không có người đỡ đần thu xếp. Mẫu phi bảo ta đi qua giúp một tay."

*Đây là khổ hai bài "Phá trận tử" (破阵子·四十年来家国) của Lý Dục. Khổ hai này là nỗi buồn khi mất nước. Bản gốc:

一旦归为臣虏,

沈腰潘鬓消磨。

最是仓皇辞庙日,

教坊犹奏别离歌,

垂泪对宫娥

Bản dịch của Cao Tự Thanh:

"Một sớm làm tù làm tớ,

Lưng khom tóc bạc tiêu ma.

Xót nhất là hôm chào Thái miếu,

Giáo phường còn tấu Biệt ly ca,

Rơi lệ hướng cung nga."

Hết chương 23