Lại một buổi sáng tỉnh dậy, Thần Nhứ mở mắt, còn hơi mơ màng. Ngoảnh đầu nhìn thấy bên cạnh đã trống không, đôi mắt mơ màng trong chốc lát đã tỉnh táo.
Nàng ôm chăn, nhưng cũng không ngồi dậy. Hôm qua nàng đưa bánh bột khoai môn qua bên kia, không biết có tác dụng gì không. Bây giờ mà ý tứ không thông thì thật sự rất bất lợi.
Đang nghĩ ngợi, trước mắt sáng bừng, màn giường đã bị ai vén lên. Cảnh Hàm U đứng bên giường: "Dậy rồi sao không nói gì? Ta đang chờ nàng cùng ăn sáng đấy."
"Hôm nay lại định xuất môn sao?" Thần Nhứ vừa hỏi vừa ngồi dậy. Cảnh Hàm U lấy y phục từ tay Tái Phúc, giúp nàng mặc vào.
"Tiết trời lạnh rồi, nàng cẩn thận một chút." Thấy Thần Nhứ mặc y phục xuống giường, nàng mới nói tiếp, "Hôm nay không có việc gì, ở trong cung với nàng."
"Ta muốn đến Hình dung quán một chuyến, nàng theo ta được không?" Tái Phúc đã cùng các cung nữ đi đến giúp nàng điểm trang.
Cảnh Hàm U hỏi: "Nàng muốn vẽ, ta sẽ cho người lấy vật dụng cần thiết, cần gì phải tự đi như vậy?"
Thần Nhứ nhìn Cảnh Hàm U qua gương đồng, thấy Cảnh Hàm U cũng đang nhìn mình: "Nàng coi như ta bị bí bách đi, muốn ra ngoài một chút." Thở nhẹ một hơi, nàng tiếp, "Nếu nàng không cho phép, vậy bỏ đi."
Sau khi dùng bữa sáng, hai người cùng đi đến Hình dung quán. Hình dung quán là họa quán của Hoàng cung. Nơi này có một nhóm thái giám đã được học vẽ, phụ trách vẽ cho các phi tần trong cung.
Cảnh Hàm U đến nơi, các thái giám hiển nhiên phải ra nghênh đón. Quản sự đứng đầu là một thái giám họ Phương. Phương Công công đã quá năm mươi, tóc hoa râm. Nhìn thấy Cảnh Hàm U, ông liền vội vàng bảo người cùng quỳ xuống hành lễ.
Cảnh Hàm U miễn lễ: "Phương Công công, hôm nay ta đến lấy họa cụ. Nơi này của ông có không?"
"Hồi Công chúa, phàm là họa cụ, trong Hình dung quán tất có. Chẳng hay Công chúa cần gì?" Phương Công công vừa nói vừa dẫn đoàn người vào trong.
Phòng chứa đồ có đủ giấy mực thuốc màu. Cảnh Hàm U quay đầu nhìn Thần Nhứ: "Nàng muốn lấy gì thì chọn đi."
Thần Nhứ gật đầu. Nàng đi qua một chút, thỉnh thoàng sẽ hỏi Phương Công công về chất lượng đồ vật trong tay, hỏi xuất xứ, vân vân... Phương Công công cũng nhất nhất đáp lại từng câu.
Sau khoảng nửa canh giờ, Thần Nhứ rốt cuộc cũng chọn xong họa cụ. Phương Công công lệnh cho tiểu thái giám dùng vải gói lại, đưa cho các cung nữ cầm. Đoàn người rời đi Hình dung quán.
"Tại sao đột nhiên nàng lại muốn vẽ?" Cảnh Hàm U cũng không nhớ rằng nàng có sở thích này.
"Là vì Giác An Công chúa muốn vẽ, cứ nài nỉ ta dạy nó. Nàng cũng biết ta không am hiểu việc này. Không luyện tập trước chẳng phải sẽ là trò cười cho người trong nghề sao?" Khi nhắc tới Giác An Công chúa, trong mắt Thần Nhứ đều là sự vui vẻ dịu dàng.
Cảnh Hàm U nhìn thấy vẻ tươi cười kia, chướng mắt: "Tại sao nàng lại đối xử với Giác An tốt như vậy?" Tốt đến mức làm nàng ghen.
Đôi mắt Thần Nhứ nhìn về khoảng đất trước mắt: "Bởi vì nó cũng đối xử tốt với ta." Giác An dường như là người duy nhất trong Hoàng cung này đối xử thật lòng với nàng. Cảnh Hàm U đối xử tốt với nàng, đó là để chiếm được nàng. Tuệ Tài nhân đối xử tốt với nàng, chẳng qua là để hỗ trợ nhau cùng thắng. Chỉ có Giác An Công chúa này là thật lòng thích nàng.
Cảnh Hàm U không nói nữa. Nàng lại phải chứng minh là mình thật lòng với Thần Nhứ.
Đằng trước có một tốp người đi qua. Cảnh Hàm U nhận ra người dẫn đầu là thái giám bên người Phụ hoàng, Phụng Ân. Phụng Ân cũng thấy các nàng, đi đến thi lễ: "Nô tài tham kiến Nhu Gia Công chúa, Thuận Ân Quận chúa."
Cảnh Hàm U miễn lễ: "Công công đây là đi đâu?" Nàng lúc này mới chú ý đến những người đằng sau Phụng Ân trên tay đang cầm khay, phía trên che lụa vàng, nhìn không thấy thứ bên trong. Đây rõ ràng là đi ban thưởng cho ai đó.
Phụng Ân cười nói: "Hồi bẩm Công chúa, Hoàng thượng vừa hạ chỉ phong Tuệ Tài nhân cung Vân Hòa lên làm Tiệp dư, nô tài đi truyền chỉ."
Thần Nhứ vẫn cúi đầu, nghe lời ấy, khóe miệng hơi cong lên một chút, khó mà phát hiện được.
Phụng Ân đi rồi, Cảnh Hàm U nhìn sang Thần Nhứ bên cạnh: "Tuệ Tài nhân tại sao bỗng dưng lại được thăng lên làm Tiệp dư?" Thời gian Tuệ Tài nhân vào cung cũng không coi là ngắn nữa, đã lâu không được thị tẩm, tại sao bỗng nhiên lại được Hoàng thượng nhớ đến? Nghĩ đến chuyện gần đây Thần Nhứ thường đến cung Vân Hòa dạy Giác An đọc sách, nếu nói việc này không liên quan gì đến Thần Nhứ, nàng không tin được.
Đối với câu chất vấn của Cảnh Hàm U, Thần Nhứ chẳng hề bối rối: "Nàng cho rằng chuyện này có liên quan đến ta?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Cảnh Hàm U tiến đến từng bước một, chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng.
Thần Nhứ cười đến mức thiên kiều bá mị: "Nàng phái người theo dõi ta, ta làm gì chẳng phải nàng cũng biết hết sao?" Tay nàng di từ cổ xuống đến vị trí trái tim: "Nếu nàng vẫn lo lắng, tại sao không thả ta đi?"
"Ta sợ nàng gieo gió gặt bão!" Cảnh Hàm U giữ chặt tay nàng, một phát kéo mạnh nàng vào trong lòng mình.
Thần Nhứ cũng không vội giãy giụa, ngẩng đầu lên, dung mạo xinh đẹp: "Nàng đã nói nàng sẽ che chở ta. Chẳng lẽ nàng muốn nuốt lời?"
Nếu như bây giờ là ở tẩm điện, Cảnh Hàm U chắc chắn sẽ đè nàng lên giường. Tiếc nỗi đây là ở ngoài, luôn luôn có người qua lại, hai người do dự ngay lúc này đã rất mất thể thống rồi.
"Chúng ta hồi cung." Cảnh Hàm U kéo nàng đi.
"Khó lắm nàng mới đồng ý cho ta xuất cung một chút, lại ra về cấp bách như vậy sao?" Giọng nói Thần Nhứ có chút chán chường.
Cảnh Hàm U ngẫm nghĩ một chút thấy quả thật vậy. Từ lúc Thần Nhứ vào cung đến nay, phần lớn thời gian đều bị nàng giam lỏng ở cung Vũ Yên. Cho dù nàng đồng ý cho Thần Nhứ xuất cung cũng chỉ có một mình Thần Nhứ đi. Nàng có rất nhiều sự vụ, rất ít khi đi cùng Thần Nhứ.
Nghĩ đến đây, nàng cũng không cứng đầu nữa. Chỉ bảo các cung nữ mang đồ từ Hình dung quán về cung Vũ Yên, chừa lại Trần Tâm và Tái Phúc theo hầu.
Thấy Cảnh Hàm U phối hợp như vậy, Thần Nhứ cười nói càng thêm ngọt ngào mê người, kéo tay nàng đến Trân cầm viên phía đông Hoàng cung. Nơi này là một vườn bách thú nhỏ trong cung, song cũng chỉ nuôi chim chóc. Cảnh Hàm U xem nhẹ, nàng không thấy những thứ này có gì mới mẻ. Chẳng qua không biết Thần Nhứ đưa nàng đến đây làm gì.
Thần Nhứ như xe nhẹ chạy đường quen, hiển nhiên chẳng phải mới tới đây lần đầu. Vào Trân cầm viên đã thấy mấy con hạc trắng đang tản bộ. Nơi này cũng có thái giám coi sóc, nhìn thấy hai người vội vã quỳ xuống thi lễ.
Thần Nhứ nhỏ giọng nói vài câu bên tai một người trong đó, người nọ tức khắc quay đi lấy một cái l*иg nhỏ đưa lại, cẩn thận mà giao cho Thần Nhứ.
Cảnh Hàm U nhìn thấy trong cái l*иg kia là một con tiểu bạch thỏ. Biểu tình của nàng trở nên quái gở: "Nơi này làm sao lại có thỏ?"
Tiểu thái giám vội trả lời: "Hồi bẩm Công chúa, là vài ngày trước Thuận Ân Quận chúa mang đến cho nô tài nuôi."
Ánh mắt Cảnh Hàm U ngưng đọng trên mặt Thần Nhứ.
"Qua vài ngày nữa là sinh thần nàng rồi. Ta không có gì tặng nàng. Con thỏ này... là ta xin Tuệ Tiệp dư phái người giúp ta mua từ ngoài cung về." Nói đến đây nàng cười khổ một cái, "Nàng nên hiểu, hiện tại cho dù con thỏ này có ở trước mặt ta, ta cũng không bắt được." Võ công của nàng đã bị phế, không còn là Dịch Già Thần Nhứ hai năm về trước nữa.
Cảnh Hàm U nắm chặt tay Thần Nhứ, thái giám bên cạnh ngay lập tức cúi đầu. Nhu Gia Công chúa, người chú ý một chút đi! Nô tài cũng không muốn nhìn đến cảnh tượng này đâu!
Mang thỏ trắng về cung Vũ Yên, Cảnh Hàm U sớm đã không thích nó như hai năm về trước nữa. Nàng hiện giờ trong mắt hay trong lòng đều là Thần Nhứ, biết được sư tỷ còn nhớ rõ sinh thần của mình, nàng thầm vui sướиɠ khó tả.
Chuyện Tuệ Tiệp dư nàng chưa từng nhắc lại, coi như là có qua có lại đi.
Trong tẩm điện, Thần Nhứ cầm ngọn rau đút cho tiểu bạch thỏ, thấy nó mở miệng mà ăn, bản thân Thần Nhứ cũng không ngờ mình lại cười đến vui vẻ đến thế.
"Tại sao không mang đến đây nuôi ngay từ đầu?" Cảnh Hàm U không hiểu được. Tại sao lại đưa đến Trân cầm viên?
Thần Nhứ ngẩng đầu, vẻ tươi cười tan đi rất nhiều: "Ta không biết mang trực tiếp đến đay có hợp quy củ không."
Lời này nếu mà người ngoài nói, may ra nàng sẽ tin. Dù sao thân phận Thần Nhứ ở đây, nói dễ nghe thì là Quận chúa, nói khó nghe thì là một món đồ chơi, đương nhiên phải nghe theo sắp xếp của Cảnh Hàm U. Nhưng lời này Cảnh Hàm U không tin chút nào. Nàng mà quy củ như vậy, mình sẽ không phải luôn phòng bị nhất cử nhất động của nàng.
"Ta không tin." Cảnh Hàm U dứt khoát nói thẳng.
Thần Nhứ nghe xong cũng không lấy làm lạ: "Nếu đây là cho sinh thần của nàng, thì đến lúc đó ta cũng không tặng lại nữa. Cho nên mấy hôm trước ta đưa đến Trân cầm viên. Nhưng ta sợ bọn họ nuôi không được, mà hôm nay nàng lại chiều ta như vậy, cho nên bây giờ ta đưa quà sớm."
Nếu đã nhắc đến sinh thần của mình, Cảnh Hàm U đương nhiên lại nhớ đến sinh thần của Thần Nhứ. Thần Nhứ sinh tháng sáu, khi đó là khi nước Lịch và nước Dịch giao chiến căng thẳng nhất. Nghĩ đến đây, nàng có phần chột dạ mà nhìn Thần Nhứ.
"Nghĩ đến sinh thần của ta?" Thần Nhứ vẫn cười, nhưng Cảnh Hàm U có thể thấy lộ ra sự chua chát.
"Thần Nhứ..." Cảnh Hàm U nói nhưng bị nàng ngắt lời.
"Chúng ta không đề cập đến chuyện đó. Quá khứ cũng qua rồi, ta chỉ hi vọng tương lai không tiếc nuối." Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, có một chiếc lá từ trên cây rụng xuống.
Cây cao ngàn thước, lá rụng về cội. Nước Dịch, ta nhất định sẽ trở về!
Nhu Gia Công chúa là thân sinh của Hoàng hậu, vậy nên sinh thần cũng được rất nhiều tặng phẩm. Phi tần nương nương các cung cũng phái người đưa đến không ít lễ vật, Cảnh Hàm U cũng cảm ơn từng người một. Bữa tối nàng dùng cùng Hoàng thượng cùng Hoàng hậu. Sau khi ăn xong lại hàn huyên cùng Phụ hoàng và Mẫu hậu thật lâu, đến tận khuya mới về.
Hết chương 20