Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 47: Vậy thì cùng chơi với nhau đi!

Bầu không khí bên trong phòng họp cực kỳ ngột ngạt.

Giờ khắc này cơ hồ tất cả mọi người đều có cảm giác tim mình đã nhảy lên đến cổ họng.

Pằng!

Pằng!

Sự cuồng loạn không hề giảm bớt.

Mà ba tên cảnh sát đầu trọc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống.

Bọn họ không thể tin được là Lâm Thiệu Huy lại thật sự dám nổ súng.

Nhất là tài bắn súng của cậu ta nhanh nhẹn, chính xác, ác!

Sau hai phát súng cố tay của hai tên cảnh sát kia đã bị bắn thủng, chuyện này quả là làm cho người khác run sợ.

"Tên... Tên nhóc kia, cậu chớ có xúc động! Cậu phải biết gϊếŧ cảnh sát là tội lớn đấy!" Tên cảnh sát đầu trọc hoàn toàn sợ hãi.

Ánh mắt ông ta nhìn về phía Lâm Thiệu Huy tựa như nhìn một người điên vậy.

Chẳng qua là lời của ông ta vừa mới dứt!

Pằng!

Lại thêm một tiếng súng nữa vang lên, một viên đạn trong nháy mắt xuyên thủng đầu gối ông ta đầu trọc, khiến cho cả người ông ta "Phịch" một tiếng, quỳ một gối xuống đất.

Ác!

Thật sự ác độc! sự hung tàn của Lâm Thiệu Huy làm tất cả mọi người bên trong phòng họp đều bị bối rối, bọn họ chưa từng thấy kẻ điên nào một lời không hợp liền nổ súng.

"Nói đi! Ai phái mấy người tới?" Giọng nói của Lâm Thiệu Huy lãnh đạm nhưng khi rơi vào trong tai của tên cảnh sát đầu trọc lại giống như một tiếng nổ vang dội.

Nội tâm tên đầu trọc cực kỳ sợ hãi: Pằng!

Lại là một tiếng súng vang lên, một cái đầu gối khác của tên đầu trọc tuôn máu ra, cả người ông ta hoàn toàn mất đi chống đỡ, hai chân quỳ sụp xuống đất.

"A a a!"

Sự đau đớn mãnh liệt cuốn lấy mỗi một dây thần kinh của tên đầu trọc, đau đến mức ông ta liên tục kêu la thảm thiết.

Mà ngay lúc này, Lâm Thiệu Huy bắt đầu đếm ngược!

"Ba!"

"Hai!"

Nhìn họng súng đen ngòm trên đỉnh đầu, lại nghe giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn kia của Lâm Thiệu Huy, tên cảnh sát đầu trọc sợ ông ta sẽ trở thành vong hồn, vội vàng kêu khóc nói:

"Đừng... Đừng có nổ súng! Tôi nói, là đội trường phái chúng tôi tới!"

"Hoàng Minh Hải là cháu ngoại của đội trường chúng tôi, Chung Kỳ Thiên! Ông ấy nói, cậu làm Hoàng Minh Hải bị thương, vậy nhất định phải cho cậu một bài học!"

Cái gì!

Bạch Tố Y đứng bên cạnh nghe thế, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt tái nhợt đi.

Bây giờ cô mới hiểu được những người này đi vào liền muốn bắt người hết thảy cũng là bởi vì cậu của Hoàng Minh Hải, Chung Kỳ Thiên.

"Hay đấy!"

Khóe miệng của Lâm Thiệu Huy gợn lên một nụ cười lạnh, trong con mắt anh lóe lên băng hàn:

"Nếu ông ta muốn chơi, vậy thì chơi với nhau đi!" Nói xong, Lâm Thiệu Huy quay đầu nói với Bạch

Tố Y:

"Anh đi đến đồn cảnh sát một chuyến!"

Vừa dứt lời, Lâm Thiệu Huy bắt lấy một cái chân của tên đầu trọc rồi sau đó kéo ông ta như kéo chó chết ra khỏi phòng họp.

Mà ở phía sau, hai tên cảnh sát bị thương vừa sợ hãi vừa chỉ trỏ, chạy như điện theo sau.

Một màn này cực kỳ cổ quái.

Vốn Lâm Thiệu Huy là đối tượng bị bắt, mà bây giờ anh càng giống như là thợ săn. Cho đến khi Lâm Thiệu Huy đám người rời đi, Bạch Tố Y lúc này mới ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề:

"Hừ! Lâm Thiệu Huy đi đến đồn cảnh sát, tương đương với tự chui đầu vào lưới!"

"Không được! Mình phải gọi điện thoại cho ba, cùng đi xin ông nội! Bây giờ, chỉ có ông nội tự mình ra mặt, có lẽ nhà họ Hoàng mới có thể thả một con đường sống!"

Nghĩ tới đây Bạch Tố Y vội vội vàng vàng rời khỏi phòng họp.

Mà thấy tiệc tàn rồi, mọi người bên trong phòng họp trong nháy mắt loạn thành một đoàn.

Mới vừa rồi, bọn họ hoàn toàn bị lòng dạ ác độc của Lâm Thiệu Huy, dọa cho bối rối.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, đứa con rể bị cười nhạo suốt ba năm này một khi đã gây chuyện lại điên cuồng hung tàn như vậy.

Mà sau lưng ông Dương, một cậu thanh niên sắc mặt chần chờ, khom người hỏi:

"Thầy, anh Thiệu Huy lần này đi đồn cảnh sát nhất định sẽ bị bắt lại! Vậy chúng ta có còn tiếp tục ở lại tập đoàn Bạch Kỳ hay không?" Thanh niên biết, thầy của mình hoàn toàn là tới vì

Lâm Thiệu Huy.

Nhưng bây giờ, Lâm Thiệu Huy tự thân khó bảo toàn, vậy bọn họ ở lại chỗ này còn có ý nghĩa gì.

Chẳng qua để cho người thanh niên không nghĩ tới là...

"ỞI Tất nhiên là ở!"

Trong đôi mắt ông Dương hiện lên thần thái khác thường.

Trước đây ông còn đang suy đoán Lâm Thiệu Huy đến tột cùng có phải là người kia hay không.

Mà mới vừa rồi, sự tàn nhẫn của Lâm Thiệu Huy, thân thủ của Lâm Thiệu Huy đã làm cho ông khẳng định được người thanh niên này tuyệt đối chính là sự tồn tại khiến cho người khắp thế giới nghe đến đã kinh hồn táng đảm trong tin đồn.

"Yên tâm đi! Bất kỳ ai cũng không làm gì được cậu

Thiệu Huy!"

Lời nói của ông Dương tràn đầy ẩn ý.

"Tôi... Chúng tôi là phụng lệnh bắt người! Cậu... Cậu không thể..."