Cầm Tù Tình Yêu

Chương 2: Bị nhốt

Hạ Tiểu Vi buông những lời nói này khiến cho sự nhẫn nại của Lăng Vĩ Đình bị đứt ra khuôn mặt anh trở nên tức giận đến tột cùng hận không thể khâu miệng cô ngay lại anh túm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô kéo lên gằm từng chữ từng chữ một vào cô

"em được lắm ! thật tôi đã xem thường em rồi... nếu vậy em hãy chịu trách nhiệm với những lời nói của em "

Nét mặt anh sắc lại trông nguy hiểm khiến cho Hạ Tiểu Vi lạnh sống lưng... cô giãy giụa tay nhưng như thế lại càng khiến anh tức giận mà siết chặt tay lại anh hướng giọng ra phía cửa

"Thiệu Quan....cậu hãy thu mua lại tất cả cổ phần của nhà họ Bùi và còn nhà họ Hạ rút lại vốn đầu tư nhanh lập tức "

Anh nói những lời đó thành thực lưu loát không chút do dự Thiệu Quan rời đi như theo lệnh của anh khiến cho Hạ Tiểu Vi nước mắt làm ướt đẫm cả khuôn mặt đau khổ cầu xin

"Vĩ Đình anh không được đυ.ng đến nhà họ Hạ.... nhà họ Bùi Cũng không liên quan ...tôi... chính tôi phản bội anh... anh cứ nhắm vào tôi ...Vĩ Đình coi như tôi cầu xin anh tha cho họ đi... anh mau gọi Thiệu Quan lại....."

Cô khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm bởi nước mắt cứ thế cầu xin anh nhưng anh không một chút giao động vẫn lạnh như băng

Lăng Vĩ Đình nghe cô lải nhải cảm thấy phiền phức anh siết chặt tay cô kéo cô đi xuống hầm đây là nơi anh trừng phạt những kẻ đã phản bội anh cũng như đây chính là lối chết anh kéo cô xuống đấy thật khiến người là lắng

Lăng Vĩ Đình kéo cô xuống hầm nơi đây dường như không một chút ánh sáng của mặt trời có thể lọt vào được chỉ có vài cái bóng đèn nhỏ ở các góc không đủ để soi sáng mọi vật xung quanh

Khung cảnh này khiến cho Hạ Tiểu Vi trở nên rét run sợ hãi cô khóc đến mức ngạt thở còn bị anh lôi xuống nơi như mày khiến cô cảm giác ghê sợ

Lăng Vĩ Đình khéo cô đến một căn phòng tối lôi ra một sợi xích lớn nó găm vào hai cổ tay của cô nặng nề hành động còng xích vào của anh rất thuần thục rất nhanh chóng nó khóa chặt cô trong đó cô giọng nói sợ hãi cầu xin anh

"Lăng Vĩ Đình mau thả tôi ra.... mau thả ra...... "

Lăng Vĩ Đình ngồi xuống trước mặt nơi cô ánh mắt sắc bén khuôn mặt nhẫn tam

"tốt nhất em cứ ở nơi đây mà suy nghĩ.... ở nơi đây trả giá cho việc em đã làm đi "

Lăng Vĩ Đình nói xong đứng dậy quay lưng đi không quay đầu lại nhìn cô dù chỉ một lần anh rời đi để lại cô một mình trong căn phòng đá trống trải lạnh lẽo u ám dần bao chùm lấy cô cảm giác ghê sợ hiện lên

Lăng Vĩ Đình bước ra khỏi nơi anh nhốt cô khuôn mặt anh không còn lạnh như khi đối mặt với cô mà nó trở nên đau khổ đi cũng chưa phải xa anh nghe tiếng cô thất thanh kêu gọi anh

"Vĩ Đình... Lăng Vĩ Đình anh mau thả tôi ra.... thả tôi ra......"

giọng nói của cô trở nên nhỏ lại khi anh rời khỏi hầm trước khi rời khỏi anh còn không quên căn dặn thuộc hạ

"các người bảo nhau trông chừng thật kĩ... nếu để cô ấy ra ngoài thì coi như các người chờ đó mà chết đi "