Bạch Tiểu Tiểu gãi đầu bối rối, suy nghĩ một chút vẫn kiên định nói: “Nhiên Nhiên, cậu đem những thứ này về trước đi, đợi bệnh của Mặc Tu Trần khỏi rồi, tớ sẽ đưa cho anh ấy, thực ra tớ cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy chưa hẳn không phải chuyện tốt. Nếu như cậu chữa khỏi cho anh ấy, cậu chính là người có công với nhà họ Mặc, Mặc Tu Trần nhất định sẽ nâng cậu trong lòng bàn tay yêu thương.”
“Tớ không cần, cậu mau đem đi đi.”
Ôn Nhiên lắc đầu.
“Nếu như cậu không cần thì tớ sẽ đi đưa cho Mặc Tu Trần.”
Bạch Tiểu Tiểu nhướng mày nhìn Ôn Nhiên đầy dọa dẫm, vì hạnh phúc của cô, là một người bạn tốt, cô ấy nhất định cố gắng hết sức.
Vẻ mặt Ôn Nhiên thay đổi, đem những bộ đồ lót gợi cảm này đưa cho Mặc Tu Trần. Con sen Bạch Tiểu Tiểu đáng chết này thật sự dám nói, cô ấy không chỉ dám nói mà còn dám làm, về chuyện này thì Ôn Nhiên không nghi ngờ gì.
Cô đưa tay xoa trán miễn cưỡng nói: “Được rồi, tớ nhất định sẽ đem về.”
Bạch Tiểu Tiểu nở nụ cười vô cùng hài lòng, cất quần áo vừa lấy ra vào trong túi, dặn dò nói: “Nhiên Nhiên, tối nay tớ sẽ gọi video để kiểm tra xem cậu có đem quần áo về không, nếu như cậu lừa tớ, cậu sẽ biết hậu quả.”
Ön Nhiên trợn tròn mắt nhìn, không bằng lòng nói: “Tớ biết rồi, tớ không dám lừa cậu.”
“Ừ, Nhiên Nhiên, cậu đừng giận, tớ chỉ nghĩ cho hạnh phúc tìиɧ ɖu͙© của cậu.”
Bạch Tiểu Tiểu cười rạng rỡ, cô ấy vui vẻ nghĩ, nếu như Nhiên Nhiên và Mặc Tu Trần có chuyện gì xảy ra vậy thì cô ấy chính là người có công lớn nhất.
Cùng lúc đó ở trong văn phòng giám đốc nhà máy, Chu Lâm đang đau lòng phàn nàn với Chu Minh Phủ: Mặc Tử Hiên không những không muốn lấy còn mà còn chất vấn con, có phải là con đã cho anh ấy thuốc không, bố, bây giờ con phải làm như thế nào?”
Cô ta vốn dĩ cho rằng chỉ cần cuộn tấm khăn trải giường cùng với Mặc Tử Hiên là có thể gả vào nhà họ Mặc, nhưng không ngờ, Mặc Tử Hiên bình thường ôn tồn lễ độ lại lạnh lùng vô tình đến vậy.
Tâm trạng của Chu Minh Phú cũng cực kỳ không tốt. Chuyện hôm nay lại một lần nữa tính toán sai, bởi vì Mặc Tu Trần tham dự hội nghị thường kỳ, có vài người trước đây một lòng với ông ta lại lắc đầu bỏ trống.
“Hừm, sao có thể là cậu ta không muốn kết hôn thì sẽ không kết hôn sao, con yên tâm, bố và Tiếu Văn Khanh trước đây đã có hẹn ước, con nhất định có thế gả vào nhà họ Mặc.”
Nghe thấy những lời ông ta nói, Chu Lâm cắn chặt môi, chua xót nói: “Mặc Tử Hiên nhớ mãi không quên Ôn Nhiên, cho dù con gả cho anh ấy cũng không thể nào có được trái tim của anh ấy, bố có cách nào có thể khiến anh ấy quên đi Ôn Nhiên không?”
Chu Minh Phú cau mày, trên khuôn mặt mập mạp của ông ta ụp xuống một tầng mây đen: “Trước đây, bố đã đánh giá thấp Ôn Nhiên quá nhiều, không ngờ cô ta có thể gả cho Mặc Tu Trần phá vỡ mọi kế hoạch của bố.”
“Mạng của Ôn Nhiên quá lớn, bố mẹ cô ta đều chết cả rồi, Ôn Cẩm cũng trở thành người thực vật vậy mà cô ta vẫn bình an vô sự.”
Chu Lâm thực sự hận Ôn Nhiên đến mức ngay lập tức muốn gϊếŧ chết cô, cô chết rồi, Mặc Tử Hiên sẽ không thể không chú ý đến cô ta.
Nhắc đến Ôn Cẩm, vẻ mặt của Chu Minh Phú càng trở nên u ám. Ôn Cẩm mặc dù hôn mê bất tỉnh nhưng biết đâu có một ngày tình lại, ông ta nhất định phải đẩy nhanh tiến độ. Nếu Ôn Cẩm tỉnh lại, ông ta ngay cả một chút cơ hội cũng không có.
“Bây giờ điều chúng ta cần làm không phải là khiến Mặc Tử Hiên quên đi Ôn Nhiên mà là khiến cậu ta oán hận Ôn Nhiên.”
Suy nghĩ một hồi, sâu trong mắt Chu Minh Phú thoáng lên một nụ cười u ám tàn độc, vẻ mặt Chu Lâm thoảng hiện lên sự ngỡ ngàng không hiểu gì, kinh ngạc hỏi: “Bố, Mặc Tử Hiên có tình cảm vô cùng sâu đậm với Ôn Nhiên, sao anh ấy có thể hận cô ta?”
Chu Minh Phú gật đầu nói: “Con không hiểu đàn ông, cậu ta có thể…chỉ cần con làm theo những gì bổ nói, trái tim của Mặc Tử Hiên sớm muộn cũng sẽ là của con.”