Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Nguyễn Ấu San đi vào phòng chờ bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy gương mặt văn nhã tinh anh của Hứa Thịnh.
Cô ngồi đối diện với Hứa Thịnh, thúc giục hỏi: "Trợ lý Hứa có gì mau nói, tôi còn bận đi ăn cơm."
Ý là "Thời gian của tôi quý báu lắm, không muốn lãng phí với mấy người."
Hứa Thịnh quan sát Nguyễn Ấu San một cách kỹ lưỡng, nhìn cô gái trước mặt tóc đen suôn thẳng, để mặt mộc nhưng không mất đi vẻ đẹp tươi trẻ, nghĩ thầm, như thế này so với bộ dạng ngày trước để tóc đỏ uốn xoăn rồi còn trang điểm đậm trông còn đẹp hơn nữa.
Chẳng trách sao cô có thể ở giữa một đám thực tập sinh mà phô hết tài năng.
Về chuyện Nguyễn Ấu San đột nhiên tiến bộ vượt bậc về thực lực, Hứa Thịnh cảm thấy có thể là sau khi Nguyễn Ấu San tiếp xúc với Thẩm Túc xong, phát hiện việc làʍ t̠ìиɦ nhân không đơn giản, lại còn bị món nợ trăm vạn đè, cho nên mới chăm chỉ luyện tập, cố gắng tiến bộ.
Mà Nguyễn Ấu San hôm qua đối với nhất ca kiêm tiểu Thái Tử gia Phó Việt Hành của Tinh Xán không chút nể mặt nào, một phần có thể là vì món nợ trăm vạn kia, một phần có thể vì quan hệ giữa cô và Thẩm Túc không tồi.
Ít ra, Thẩm Túc có thể chịu được việc chung sống với cô dưới một mái nhà mà không đuổi đi.
Hứa Thịnh cho là đã nghiên cứu tâm lý của Nguyễn Ấu San xong, mới thong thả ung dung mở miệng nói: "Phó tổng nói, chỉ cần cô yên ổn làʍ t̠ìиɦ nhân của Thẩm Túc, danh sách xuất đạo của "Ước mơ ngôi sao" sẽ không thiếu phần cô."
Thật ra Phó Thuân Viêm còn dặn là "Đương nhiên sẽ không có xuất cho cô vào vị trí center."
Đó là vì anh ta muốn để vị trí này cho Tô Mạn Nhu, nhưng mà bên tổ chương trình không đồng ý.
Nhưng dù sao đến vòng chung kết còn có bầu chọn từ khán giản, Phó Thuân Viêm có thể mua thủy quân bầu cho Tô Mạn Nhu.
Nguyễn Ấu San: "Tôi có thể xuất đạo ở vị trí center bằng thực lực của mình, nếu Phó tổng muốn tôi giúp anh ta làm việc gì, cứ việc trả thù lao là được. Một ngàn vạn, cảm ơn không trả giá."
Hứa Thịnh còn cho là mình nghe nhầm: "Một, một ngàn vạn?"
Nguyễn Ấu San: "Đúng vậy, nếu Phó tổng không trả công một ngàn vạn cho tôi, vậy tôi sẽ về nói với Thẩm tiên sinh rằng, là Phó tổng cố ý sắp xếp tôi đến bên cạnh anh ấy, muốn tôi đánh cắp bí mật thương nghiệp của Thẩm thị, nhưng tôi lại phải lòng Thẩm tiên sinh, cho nên quyết định tiết lộ, phản bội Phó tổng."
Ơ ơ chuyện gì thế này? Thế hóa ra anh ta cùng với Phó tổng là đang bị Nguyễn Ấu San xảo trá làm tiền à?
Hứa Thịnh cảm thấy hình như kịch bản này bị sai rồi.
Sao Nguyễn Ấu San lại trở nên thế này, tự nhiên đầu óc suy nghĩ sâu xa thế, hay là đầu ốc tự nhiên hoạt động trở lại ư?
Tóm lại là, tình hình không còn nằm trong phạm vi kiểm soát của bọn họ nữa.
Hứa Thịnh xoa huyệt thái dương, miễn cưỡng đi tìm não: "Một ngàn vạn là không thể, cô có nghĩ cũng đừng nghĩ. Nếu Phó tổng thật sự muốn ra tay làm khó dễ cô, sau này cô đến cơ hội gặp mặt Thẩm tiên sinh còn không có chứ đừng nói gì đến việc xuất đạo làm center, mà chuyện đó có thực lực cũng chưa chắc đã làm được. Còn nữa, cô còn thiếu Phó tổng một trăm vạn, nếu cô không chịu làm việc chăm chỉ, số tiền này phải trả ngay lập tức."
Nguyễn Ấu San đầu tiên là tỏ vẻ khϊếp sợ, sau đó đánh một phát thật to lên đùi, hai hàng nước mắt bắt đầu chảy ra: "Anh uy hϊếp, đe dọa, là tiền tôi, anh là đồ xấu xa, hu hu hu!"
Vừa nói, Nguyễn Ấu San vừa khóc to vừa chạy ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng, Nguyễn Ấu San thấy trên hành lang có không ít nhân viên công tác đi tới đi lui, cô vừa khóc vừa lớn tiếng kêu: "Tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục cường quyền của bộ phận tư bản đâu, bây giờ đang là xã hội pháp trị! Tôi mới không sợ bị Phó gia các người uy hϊếp!"
Nói xong, Nguyễn Ấu San ôm mặt khóc hu hu, chạy đến chỗ máy quay.
Chuyện này hấp dẫn sự chú ý của không ít các nhân viên công tác ở đây, nhưng tiếc là cô đã chạy mất rồi, người ta còn chưa kịp ngăn cô lại, người đã như cơn gió mà chạy đi đâu mất.
Đợi đến khi ra khỏi phạm vi đặt máy quay trong tòa nhà Tinh Quang, xác định không còn camera nữa, Nguyễn Ấu San từ trong túi lấy ra một bịch khăn giấy, lau khô nước mắt, làm như chưa có việc gì xảy ra, đi về phía nhà ăn, sau đó cũng lấy bút ghi âm trong túi ra bấm ngừng thu âm.
Hứa Thịnh bên kia vốn còn đang nghĩ sẽ chỉ cảnh cáo Nguyễn Ấu San thôi, không cần phải đối nghịch với Phó Việt Hành, ai dè còn chưa kịp cảnh cáo nữa.
Hứa Thịnh ở trong phòng chờ, vẻ mặt khó tin.
Việc này, thật ra không phải là bọn họ không làm, nhưng cùng lắm cũng chỉ dám lừa gạt một trăm vạn thôi, vẫn là theo cái cớ "Nguyễn Ấu San hất rượu làm hư âu phục của Phó Thuân Viêm".
Vậy mà Nguyễn Ấu San chơi chiêu cắn một phát được cả miếng to, trực tiếp tăng gấp 10 lần, khống tiền lên đến một ngàn vạn, bằng không cô sẽ liền quăng cái nồi "có ý đồ đánh cắp bí mật thương nghiệp" lên đầu Phó Thuân Viêm ngay!
Anh ta đây mới là người bị lừa gạt, đe dọa, uy hϊếp đây này!
Nhưng mà Nguyễn Ấu San mới nãy vừa khóc, vừa nháo như vậy, người bên tổ chương trình đều đã biết Phó thị đang uy hϊếp, đe dọa Nguyễn Ấu San, thời gian sắp tới anh ta tạm thời không thể đến tìm Nguyễn Ấu San nói chuyện được nữa.
Trợ lý vạn năng Hứa Thịnh chuyện gì cũng có thể làm, vậy mà giờ đây gặp phải cục diện này anh ta không thể nào xoay chuyển được, vẫn là nên đi báo cáo cho Phó tổng, để Phó tổng làm việc với cao tầng bên tổ chương trình vậy.
Dù sao những chuyện này đều là Phó Thuân Viêm làm vì tiểu tình nhân Tô Mạn Nhu mà.
Lúc Hứa Thịnh đi ra khỏi phòng chờ, cả một đoạn đường đều nhận được rất nhiều ánh mắt khiển tránh, tò mò, khinh thường từ nhân viên công tác của tổ chương trình, xem anh ta như mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại.
Hứa Thịnh một miệng không biết nói sao:.......
Mọi người, sự việc không có như mọi người nghĩ đâu!
*
Lúc Nguyễn Ấu San tới nhà ăn đã không còn nhiều đồ ăn nữa.
Tưởng Mỹ Thiến ở bên trái: "San San! Bên này!"
Bên phải, Bùi Ưu và Ngu Tịnh cùng nhau vẫy tây với cô: "San San tới đây, bọn tớ để dành đồ ăn cho cậu này!"
Tưởng Mỹ Thiến: "Tớ cũng để dành đồ ăn này! Qua đây ăn đi!"
Nguyễn Ấu San: "......"
Không ngờ cô lại được hoan nghênh như vậy.
Nguyễn Ấu San tuy có bạn mới nhưng không quên bạn cũ, đi qua chỗ của Tưởng Mỹ Thiến trước, bưng đồ ăn mà Tưởng Mỹ Thiến để dành cho cô, hỏi: "Thiến Thiến, qua bên kia ngồi với tớ không?"
Tưởng Mỹ Thiến thấy Nguyễn Ấu San qua chỗ mình trước, mặt tươi như hoa: "Được được."
Nguyễn Ấu San bây giờ đang là center, nhất cử nhất động đều có rất nhiều người nhìn theo, còn có cả camera cũng chằm chằm quay, ban đầu vốn chỉ định ăn cơm chung với Nguyễn Ấu San thôi, nhưng mà nghĩ đến hai người ở lớp A kia, Tưởng Mỹ Thiến đành phải đóng vai bạn thân hiểu chuyện vậy.
Vì thế, Tưởng Mỹ Thiến nhanh chóng thu dọn phần cơm của mình, đi theo Nguyễn Ấu San qua ngồi đối diện Bùi Ưu và Ngu Tịnh.
Bùi Ưu và Ngu Tịnh mới nãy còn đang nội chiến xem Nguyễn Ấu San sẽ thích đồ ăn của ai hơn, vậy mà giờ đâu không hẹn mà gặp cùng đình chiến, hợp lực đối phó với "ngoại địch" Tưởng Mỹ Thiến.
Bùi Ưu dỗi Tưởng Mỹ Thiến: "San San muốn duy trì vóc dáng, cô chọn cho cậu ấy nhiều thịt như thế, là muốn cậu ấy thất bại sao?"
Ngu Tịnh cũng đệm theo: "Thịt sườn kho tàu, nhiệt lượng cao, ăn một miếng phải tập hai tiếng liền. Cậu làm vậy cũng được à?"
Vì để bảo trì vóc dáng, Bùi Ưu và Ngu Tịnh đều chọn cho Nguyễn Ấu San những món chay thanh đạm, ít có món mặn.
Tưởng Mỹ Thiến không cam lòng: "Đây là món San San thích ăn nhất! San San cả một ngày tập cũng bảy tám tiếng rồi, ăn có mấy miếng sườn thì sao chứ?"
Tưởng Mỹ Thiến biết là bạn mình ăn vào không mập, cho nên mới yên tâm lấy món cô thích ăn, mà khẩu phần lấy cũng không nhiều.
Nguyễn Ấu San: "Được rồi, các cục cưng đừng cãi nhau nữa! Tớ đói lắm rồi, ăn cơm trước đi."
Vừa nói, cô đều kéo đồ ăn hai bên lại trước mặt mình, ăn một miếng cải thìa, lại ăn một miếng thịt kho tàu.
Nguyễn Ấu San ăn không nhiều lắm, nhưng phần nào cũng ăn mỗi món một vài miếng.
Một tiếng gọi cục cưng làm ba cô gái đơ ra.
Bùi Ưu ngạo kiều: "Hừ, tôi với cậu không thân, không cần gọi là cục cưng gì hết, nghe buồn nôn quá!"
Ngu Tịnh lại phồng má cười hì hì: "Wow, tớ là cục cưng của San San đó, vui ghê!"
Tưởng Mỹ Thiến đắc ý: "Tớ mới là đại bảo bối của San San nè, có bổn cung ở đây, các người đừng mong thượng vị nhé!"
Nguyễn Ấu San:.......?!"
Ủa mấy người đang nói cái gì vậy?
Nguyễn Ấu San uống xong một ngụm canh, mặt không cảm xúc mà nói: "Tớ đến tham gia chương trình, cũng chỉ muốn được ra mắt xuất đạo thôi, nhân tiện kiếm thêm chút tiền, không phải tới tuyển phi tần nhé."
Ngu Tịnh làm nũng: "Nữ vương bệ hạ Nguyễn Nguyễn à, tới cũng tới rồi, ngài sẵn đây tuyển phi luôn cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu. Thần thϊếp xin phép báo danh đầu tiên, muốn được làm Quý phi mà ngài sủng ái nhất."
Tưởng Mỹ Thiến ở lớp C, cô đi theo chơi với mấy người bên lớp A, cũng không mong là sẽ được xuất đạo hay gì, chỉ mong có cơ hội xuất hiện nhiều một chút là được rồi. Cô thấy xung quanh có hai anh trai quay phim đang quay bàn của bọn họ, cũng phối hợp diễn: "Cẩu phú quý, tránh ra đi. Bệ hạ, thần thϊếp đã làm người vợ tào khang theo ngài từ lúc ngài còn chưa vào Đông Cung, vị trí Hoàng Hậu nhất định phải thuộc về thần thϊếp!"
Bùi Ưu cũng biết, thực lực không phải quan trọng nhất, mà phải đạt được thiện cảm từ người xem nữa, cô cũng diễn theo: "Bệ hạ, thần cũng không có gì nhiều, chỉ có trong nhà có mấy cái quặng mỏ, chỉ mong được làm Tể tướng của bệ hạ."
Nguyễn Ấu San sợ đến rớt miếng bí đỏ đang gắp trong tay.
Nhóm thực tập sinh bên cạnh mới ăn cơm xong, nghe thấy bên này nói chuyện, cũng đến xem náo nhiệt. An Tư Viện: "Nguyễn Nguyễn, thần thϊếp chỉ muốn làm Quý nhân, không ham hư vinh!"
Chu Duy: "Xin hỏi bệ hạ có thiếu Thái giám tổng quản không? Thần muốn báo danh, rất gấp rồi, đợi ngài phản hồi."
Nguyễn Ấu San cúi đầu ăn cơm, hơi no no bụng, liền khua đũa: "Chư vị mỹ nhân, giang sơn của trẫm mưa gió liên miên, ngôi vị hoàng đế này ngày hôm nay lại lo ngày mai, vẫn là không muốn liên lụy các ngươi."
Sau đó, cô liền thu dọn mâm cơm trên bàn (gồm cả của Tưởng Mỹ Thiến, Bùi Ưu, và Ngu Tịnh), đi về phía kệ, đồ ăn còn dư thì đổ vào nơi quy định, mâm cơm cũng xếp lên quầy, sau đó đi rửa tay.
Bên này, các cô gái không diễn được nữa, ngồi bò ra cười.
Trong phòng điều khiển.
Tổng đạo diễn Triệu Chính Nghị sợ cái đầu trọc của mình, cùng với bạn nối khố Lý Quang Minh, nói: "Cô gái Nguyễn Ấu San này, thật sự không đùa được. Tôi còn cho là nhân duyên của cô ta không tốt lắm, ai dè cô ta có quan hệ với mọi người khá ổn, cũng rất thú vị nữa."
Lý Quang Minh: "Nhưng đoạn vừa rồi ở nhà ăn rất hay, cũng cần được ghép vào."
Triệu Chính Nghị: "Nhưng lúc trước cô ta trên sân khấu còn vả mặt Phó nhị, mấy câu đó câu nào cũng xịn cả, nhưng không biết bên trên có cho chiếu không nữa."
Bên cạnh, trưởng bộ phận kế hoạch Chi Tuệ Hồng thở dài: "Cũng không biết lúc nãy ở phòng chờ, cô ấy đã bị Hứa Thịnh uy hϊếp đe dọa cái gì nữa? Một cô gái ưu tú, hiếu thắng như vậy, nếu không bị chèn ép quá mức thì làm sao có thể khóc đến độ đó được? Nhưng mà lúc cô ấy đi đến trước máy quay, lại ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, còn đùa giỡn với bạn bè nữa."
Con gái của bà cũng chỉ nhỏ hơn Nguyễn Ấu San hai tuổi, cho nên bà nhìn chuyện này cũng không quen.
Nếu mà ngươi tình ta nguyện thì không nói làm gì, đằng này Nguyễn Ấu San nào có tình nguyện gì đâu.
Phó đạo diễn Lý: "Ông bạn già này, ông nhìn tên tôi xem, Quang Minh, chính nghĩa, chuyện bên ngoài tôi không quan tâm, nhưng mà cô gái này còn đang ở trong chương trình của tôi, tuyệt đối không thể để có chuyện gì xảy ra được."
Triệu đạo diễn vỗ đùi, quyết đoán: "Việc này để tôi đi nói chuyện với bên trên xem sao, nếu cắt phần lên hình của cô ấy, thế thì điểm hấp dẫn nhất của chương trình cũng biến mất theo. Bên phía nhà đầu tư không có Phó thị cũng không sao, Phó nhị cũng ký hợp đồng rồi, không thể tùy tiện rút lui được."
Nguyễn Ấu San đối với chuyện này không biết gì cả.
Cô cứ thế bị một đống mỹ nhân tranh nhau làm Phi tần, Hoàng hậu, cứ thế mà kéo về ký túc xá.
Lúc tới đoạn rẽ giữa chung cư và ký túc xá của lớp A, Tưởng Mỹ Thiến hành lễ: "Bệ hạ, thần thϊếp đi về Khôn Ninh Cung đây. Ngài nhớ giữ gìn long thể, không được để mấy tiểu yêu tinh kia mê hoặc."
Ngu Tịnh cũng bán manh: "Bệ hạ, thần thϊếp có thể đến Càn Thanh cung để thị tẩm không?"
Bùi Ưu vô cảm: "Không thể, bệ hạ gần đây rất bận rộn công vụ, không thể lãng phí thời gian và tinh lực bên nữ sắc."
Nguyễn Ấu San: "Đúng vậy, Ngu Quý phi xinh đẹp thế này, đành nhường Bùi thừa tướng giúp ta hưởng thụ."
Nói xong, Nguyễn Ấu San bước đi lên phía trước, còn bày đặt giơ tay sờ đỉnh đầu: "Không hiểu sao ta cảm thấy trên đầu mình xanh mướt."
Bùi Ưu, Ngu Tịnh lúc này:.......
Có mấy người quay phim đi theo phía sau, nhất thời nhịn không được mà cười thành tiếng, đến cả máy quay cũng bị rung theo.
Đợi đến lúc cắt ghép chiếu lên, đoạn này có khi sẽ được người xem vào bình luận "Đây không phải chương trình "Ước mơ ngôi sao", mà là chương trình "Giấc mộng diễn viên"!"
~ Hoàn chương 9 ~