Vừa về đến nhà, theo thói quen bình thường Hoắc Trường Uyên và Lâm Uyển Bạch sẽ tắm cùng lúc ở hai phòng khác nhau chứ không cần đợi chờ ai cả. Cũng theo thói bình thường, một người đàn ông rất hiếm khi tắm lâu hơn phụ nữ, nhưng sau khi Lâm Uyển Bạch đã ngâm mình trong bồn tắm hơn bốn mươi phút và trở ra vẫn còn thấy cửa phòng tắm của Hoắc Trường Uyên còn khóa trong.
Cô chau mày, lo lắng tiến lại gần và định mở miệng hỏi thăm nhưng cửa phòng tắm lại đột nhiên mở ra khiến cô giật mình lùi về sau một bước.
"A...anh sao vậy?" - Lâm Uyển Bạch hoảng hốt khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Hoắc Trường Uyên, cả người uể oải, mặt thì tái xanh không còn chút sức sống. Đây cũng là lần đầu cô thấy hắn trong bộ dạng này, còn bình thường nếu có phải giải quyết công việc cả đêm cũng đâu tàn tạ đến độ này chứ.
Hoắc Trường Uyên mệt mỏi nhìn cô, chỉ đủ sức mấp máy đôi môi trắng bệch: "Gọi Giang Phóng...gọi bác sĩ...". Nói xong, hắn không còn đứng vững mà toan ngã nhào về phía trước, may mà Lâm Uyển Bạch phản ứng nhanh, kịp đỡ lấy hắn. Cô đổ mồ hôi cố gọi tên hắn rất nhiều lần nhưng đều không có tác dụng, đối phương bất tỉnh nhân sự mất rồi.
Lâm Uyển Bạch vừa run vừa sợ đỡ Hoắc Trường Uyên nằm lên giường cho ngay ngắn, sau đó liền gọi điện cho Giang Phóng kể hết tình hình hiện tại, đồng thời muốn anh ta gọi ngay cho bác sĩ riêng của Hoắc Trường Uyên. Sống cùng hắn một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, cô cũng thừa biết một vài thói quen của hắn, cũng là thói quen của đa số người trong giới thượng lưu. Họ thường chỉ tin duy nhất một vị bác sĩ sẽ theo phục vụ cho mình cả đời. Quay trở lại, nếu chuyện này Lâm Uyển Bạch không nhắc, Giang Phóng cũng tự biết mà sắp xếp.
Lâm Uyển Bạch hơi cúi người xuống, đưa tay rờ thử trán Hoắc Trường Uyên, cảm thấy thân nhiệt hắn đang tăng lên liền chạy thục mạng xuống nhà bếp chuẩn bị túi chườm đá, ngay lúc bác sĩ còn chưa kịp tới thì tranh thủ giúp hắn hạ sốt, được phần nào hay phần nấy. Rồi chỉ chưa đầy nửa tiếng sau, Giang Phóng đã đưa bác sĩ đến trình diện trước mặt họ. Lâm Uyển Bạch nhìn thấy ông liền thở phào, cuối cùng thì Hoắc Trường Uyên cũng được cứu rồi.
Sau một hồi khám bệnh, vẻ mặt bác sĩ hơi khó coi khiến tim của Lâm Uyển Bạch và Giang Phóng như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Nhưng cuối cùng ông lại thở dài, giọng quở trách:
"Cậu chủ Hoắc từ nhỏ đến lớn luôn ăn những thực phẩm loại một, được chọn lọc và xử lý sạch sẽ nên dạ dày vốn dĩ đã quen như vậy rồi, hơn nữa năm mười mấy tuổi cậu ấy còn có tiền sử bệnh dạ dày. Chắc chắn hôm nay cậu ấy đã ăn phải thứ gì đó tầm phào nên mới xảy ra cớ sự thế này. Sao, có ai nói cho tôi biết cậu ấy đã ăn những gì không?"
Giang Phóng nghe vậy chau mày, quay sang nhìn Lâm Uyển Bạch: "Hôm nay cô đã cho cậu chủ ăn những gì?"
Lâm Uyển Bạch cảm thấy mình đã hại Hoắc Trường Uyên ra nông nỗi này nên đã vừa trả lời vừa cúi đầu như hối lỗi: "Bác sĩ, tôi đã đưa anh ấy đến chợ đêm, ăn hủ tiếu, xoài lắc, cá viên chiên, bánh tráng trộn, bánh bao xá xíu,...rồi còn vài món nữa, tôi không nhớ rõ lắm. Nhưng từ nhỏ đến giờ tôi đều ăn những thứ đó, cứ nghĩ chúng an toàn cho nên...tôi xin lỗi!"
"Cô xin lỗi thì có ích gì chứ? Cậu ấy không chỉ ăn đồ kém vệ sinh lại còn ăn rất nhiều, chẳng trách bụng lại trương lên đến như vậy. Chỉ e là bệnh cũ lại tái phát." - Bác sĩ nhìn Lâm Uyển Bạch lắc đầu, đúng là bó tay.
Giang Phóng cũng không kém phần lo lắng: "Vậy bây giờ chúng tôi cần phải đưa cậu ấy đến bệnh viện?"
"Không cần thiết lắm. Bây giờ tôi sẽ kê toa cho cậu chủ uống tạm một đêm, đợi hôm sau tỉnh lại, hạ sốt và bụng không còn trương nữa thì sẽ đến bệnh viện khám kĩ hơn. Chứ đến bệnh viện lúc này thì họ cũng sẽ làm như tôi thôi."
"Vâng."
Nói rồi bác sĩ liền bắt tay vào việc một cách chuyên nghiệp, sau khi kê toa liền cho người đi mua, chẳng mấy chốc đã có thuốc ngay trước mặt, chỉ việc cho Hoắc Trường Uyên uống nữa là xong. Bác sĩ coi như đã làm xong nhiệm vụ nên có thể đi về, nhưng trước khi về ông còn dặn dò phải có người thay phiên nhau coi chừng Hoắc Trường Uyên để phòng trường hợp xấu nhất liền đưa hắn đến bệnh viện.
Nghe vậy, Giang Phóng định ở lại cả đêm để chăm sóc cho Hoắc Trường Uyên nhưng lại bị Lâm Uyển Bạch ngăn cản: "Trợ lý Giang, việc này cứ để cho tôi."
"Không được! Thức chăm người bệnh cả đêm rất ảnh hưởng đến sức khỏe, nếu ngày mai cậu chủ tỉnh lại thấy cô bị bệnh thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình."
Lâm Uyển Bạch lắc đầu: "Sẽ không có chuyện đó, tôi đảm bảo. Nhìn tôi này, tôi đã có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh tính bằng năm đấy. Hơn nữa tôi là nguyên nhân trực tiếp khiến cho anh ấy ra nông nỗi này, hơn nữa giữa tôi với anh ấy..."
"Giữa cô với cậu chủ thế nào?"
Lâm Uyển Bạch nghe hỏi thì chợt đỏ mặt, nói lắp ba lắp bắp: "À...ừ...không có gì. Nói chung là anh về trước đi, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy."
Thấy không thể thuyết phục được Lâm Uyển Bạch, Giang Phóng cũng đành chịu thua nhưng anh không về nhà mà ở lại một phòng dành cho khách trong biệt thự. Ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì cũng có người đứng ra giải quyết, chứ lập trường của Lâm Uyển Bạch thì anh ta không hề đánh giá cao.
Còn Lâm Uyển Bạch, sau khi có thể nài nỉ Giang Phóng thành công liền bắt tay vào việc, vận dụng hết tất cả kinh nghiệm từ việc chăm sóc bà ngoại nhiều năm nay áp dụng lên người hắn. Từ đút đến móm nước, chườm túi đá và đo thân nhiệt thường xuyên đều làm một cách rất chuyên nghiệp, sau đó còn thức trắng ngồi bên cạnh giường bệnh để canh chừng Hoắc Trường Uyên. Ngay lúc ấy, trong đầu cô không hề suy nghĩ gì nhiều, không màng bản thân cực khổ, chỉ thành tâm thành ý mong hắn bình an khỏe mạnh. Đương nhiên điều đó không xuất phát từ việc cảm thấy có lỗi, mà là vì một thứ tình cảm khác sâu xa hơn.
----------------
Sáng hôm sau, Hoắc Trường Uyên sau một đêm được Lâm Uyển Bạch chăm sóc tận tình thì cuối cùng cũng tỉnh lại, không phải hồi phục hoàn toàn nhưng ít ra cũng cải thiện rất nhiều so với đêm hôm qua.
Sau khi tỉnh lại, hắn hơi hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó ôm trán dần nhớ lại từng chuyện một, rồi hạ ánh mắt xuống một chút liền thấy Lâm Uyển Bạch đang tựa vào giường mình và ngủ gật.
[Cô gái ngốc này không phải đã chăm sóc mình cả đêm đó chứ?] - Hắn thầm nghĩ rồi mỉm cười, khẽ đưa tay vuốt vuốt tóc cô, sau đó lại ngây ra ngắm nhìn Lâm Uyển Bạch. Bình thường hắn luôn thấy cô trong nhiều bộ dạng khác nhau, nhưng lại ít khi được thấy cô ngủ một cách ngon lành thế này. Đúng là người đã đáng yêu thì làm gì cũng đáng yêu cả, khiến hắn cứ ngắm mãi mà không thấy chán, rồi càng ngắm, hắn càng nghe tiếng trái tim mình loạn nhịp.
Hoắc Trường Uyên đưa một tay giữ lấy ngực mình, đây làm cảm giác trước nay hắn chưa từng có. Phụ nữ qua đêm với hắn không thể đếm xuể trên đầu ngón tay, nhưng ngay cả họ mập ốm đen trắng ra sao hắn còn không nhớ nổi. Vậy mà cô gái này không chỉ khiến hắn luôn dành nhiều thời gian nghĩ đến, công sức có được, rồi lại còn khiến hắn mắc thêm chứng bệnh này - chứng bệnh tương tư.
Tương tư? Hắn sớm biết mình đã có tình cảm với cô nhưng lại không dám nói ra, vậy nên mới có chứng tương tư như bây giờ. Nhưng hắn giấu đi không phải không có lí do của riêng mình. Hắn thừa biết trên đời này người Lâm Uyển Bạch cô ghét nhất ngoài người nhà họ Lâm còn có cả hắn, do những lần đầu gặp mặt đã không ngừng nói những lời quá đáng, còn trêu ghẹo cô hết lần này đến lần khác. Nghĩ lại hắn thấy mình thật quá đáng, nếu hắn là cô cũng nhất định sẽ không thể có tình cảm với một người như vậy.
Vậy nên Hoắc Trường Uyên nào có dám nói ra, chỉ biết ôm tình yêu ấy giấu kín trong tim mình. Chỉ mong sao "mưa dầm thấm lâu", một ngày nào đó cô cũng sẽ rung động với hắn, đến lúc đó hắn mới đủ can đảm nói lên lòng mình.
"Tiểu Bạch, tôi đợi em..."