Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 66

Thời khắc này Lục Hầu mừng như điên hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí vi diệu trong Hoàn Lang Viện, ngay cả xe chỗ thái y viện cũng không thấy.

Bởi vì trong lòng ông chỉ có một, đó chính là ông có con trai.

Vốn thời điểm hạ triều nội tâm ông còn vô cùng hoảng loạn.

Quả nhiên, ngự sử sáng sớm dâng lên tấu chương, cố ý nhắc tới Hầu phủ gây rối, mà bên thái y viện cũng trả lời. Cõ lẽ do đoạt chính phong ba trước đó, đương kim đối với quyền quý thế gia trong tay vô cùng nghiêm khắ, ngay cả bởi vì năm đó ông chán ghét trưởng tử là điềm xấu mà đưa đi xa, cũng từng được ngự sử điều tra.

Nếu không phải hôm nay Lê Hi cơ trí, tìm ra cớ hợp lý, như vậy chuyện xấu hôm nay của Lục gia tổ tiên đánh xuống trời phạt sẽ truyền khắp kinh thành.

Không hổ là huyết mạch ông, quả nhiên thông tuệ. Hơn nữa, bởi vì lời nói của đạo sĩ mà chán ghét Lê Hi cũng giảm đi không ít, mà chưa vào nhà đã nhận được hạ nhân hồi báo nói kế phu nhân có thai, càng làm cho ông vui mừng, cảm thấy quyết định nhận hài tử này trở về là vô cùng chính xác.

Dù sau Hầu phủ đã qua vài chục năm không có truyền ra hỉ sự, năm đó đạo sĩ nói sau này ông không có con nữa, nhiều năm như vậy cũng đã cam chịu, không ngờ đã tới trung niên lại còn có kỳ ngộ như vậy. Nhưng ông trăm triệu không ngờ tới mới vào phòng ngủ đã bị tình cảnh trước mắt chấn kinh.

Trong nhà lớn như vậy chỉ có hai nha hoàn thô sử, ngay cả nhũ mẫu có kinh nghiệm cũng không. Tuy hai đại phu trong góc, nhìn trang phục một trong hai người cũng là thái y viện, nhưng không phải vị chuyên khoa sản kia.

Còn kế phu nhân ôm con nối dòng mà ông chờ đợi nhiều năm, đang ăn mặc y phục đơn bạc đơn sơ đứng trên mặt đất cùng trưởng tử giằng co, không những không được cẩn thận chiếu cố còn vì phát sinh xung đột tức tới mức đứng không vững ngã xuống phía trước.

"Nhanh, nhanh che chở phu nhân!" Lục Hầu lo lắng ra lệnh nhưng hoàn toàn không kịp. Kế phu nhân đã nặng nề té xuống. Không thể nghi ngờ, chỉ cần bụng chạm đất, thai này khó giữ. Lục Hầu lo lắng vô cùng hận không thể chạy tới đỡ lại không kịp.

Mà người trong cuộc Lê Hi cảm giác lại hoàn toàn khác.

Bởi vì khoảng cách rất gần, hắn càng có thể thấy rõ nụ cười đắc ý và ác độc trong mắt hận không thể đưa hắn vào chỗ chết trên mặt ả.

Lê Hi cuối cùng phát hiện mình sai sót lớn thế nào. Có lẽ đã lâu chưa tới thế giới cổ đại, hắn suy tính hết lại bỏ qua chuyện quan trọng vậy, đó chính là nữ nhân ác độc trong hậu viện và cách biệt khắc nghiệt nam nữ đại phòng.

Đầu tiên hắn trực tiếp vào thẳng phòng kế phu nhân chính là sai lầm lớn nhất.

Dù hắn là song nhi lại cùng kế phu nhân có tầng quan hệ di sanh (dì cháu), nhưng dù sao không phải thân sinh, Lục Vân Hi vốn là ngoại nam. Thì dù tình huống đặc thù cần hắn đứng ra duy trì cục diện cũng không thể trực tiếp vào phòng, càng không nên ở ngoài sáng cảm thấy tình huống không đúng lại để kế phu nhân tiếp cận trong phạm vi ba bước.

Mà giờ đã châm, ả mang theo nụ cười nhạt, Lục Hầu đứng ở ngoài cửa.

Nếu thai mất, nhân chứng ở đó, hắn dù có muôn vàn biện giải cũng thoát không khỏi liên quan, thế cục phí hết tâm tư xoay chuyển trước đó trong khoảng khắc hóa thành bọt nước.

Nữ nhân này thực sự ác độc, ngay cả hài tử chưa xuất thế của mình cũng có thể dùng để mưu tính.

Lê Hi giận dữ trong lòng nhưng thời gian cấp bách cũng không để cho hắn có thời gian tự hỏi, chỉ có thể thuận thế tiến lên bảo vệ ả.

Nhưng, sắp thấy Lê Hi chạm vào góc áo kế phu nhân lại bị ả thuận thế đổ lên, kế tiếp cả người ả dùng góc độ kỳ lạ dùng sức nhào vào hắn.

Không tốt!

Lê HI vô thức muốn đẩy, nhưng chưa vươn tay đẩy ra lý trí cũng đã nói cho hắn biết không thể. Bởi vì vô luận như thế nào, hắn cũng không thể để cho ả có việc, nếu không cục diện kế tiếp trở nên nửa bước khó đi.

Hai người cùng nhau nặng nề té ngã, Đa Bảo Các bên cạnh cũng bị đánh ngã, đồ sứ tính xảo phía trên bể nát đầy đất, mà Lê Hi cùng kế phu nhân cũng ngã trên đống hỗn độn này.

Đau đớn kịch liệt từ tay phải truyền tới, mà thân thể kế phu nhân cũng thuận theo đè trên người hắn. Mà Lê Hi bị ngăn chận cũng nhận ra mục đích của ả.

Thì ra cái gì ngã xuống cùng hãm hại cũng đều là biểu hiện giả dối, mục tiêu chân chính của ả là tay phải của hắn. Còn hai tuần lễ là thi đình, nếu hiện tại tay phải bị trọng thương không thể cầm bút, thì phải đơi ba năm sau mới có cơ hội. Mà trong ba năm này, ả có rất nhiều cơ hội làm cho hắn không còn cách nào ở, biến mất ở hậu trạch Hầu phủ.

"Có phụ sinh không có mẫu dạy đều sẽ ngây thơ xung động như vậy, chỉ là ngươi cũng là Hầu gia nhi tử, hiện cũng là con ta, ta tự nhiên tự mình truyền dạy." Giọng nói ôn nhu làm cho lòng người phát lạnh, mà Lê Hi bị thân thể kế phu nhân ngăn chặn làm tay phải theo giọng nói của ả ngày càng đau.

Lê Hi ngẩng đầu nhìn thẳng mắt ả, nhưng đổi lấy là cười nhạo:"Thế nào? Cuối cùng nghĩ thông suốt? Nhưng không có biện pháp, dù ngươi biết ta cố ý cũng không thể đẩy ta ra." Giống như chú ý tới thấy có người lại gần, ả hạ thấp thanh âm xuống:"Lục Vân Hi, ngươi hãm hại mẫu tử ta bị thất sủng, ta liền chặt đứt con đường thi đình. Đây là lễ thượng vãng lai (có qua có lại). Chính là cảnh cáo ngươi, không nên cố gắng ngỗ ngược với ta, nếu không ta sẽ cho ngươi biết ngay cả chết cũng không thể! Giống như mẫu thân ngươi trước khi chết cũng phải lót đường cho ta!"

Khi ả dứt lời, bọn nha hoàn bị điều ngoài ý muốn kinh ngạc đến ngây người rốt cuộc phản ứng kịp tiến lên đem hai người tách ra. Mà thái y bên cạnh cũng lại bắt mạch cho ả.

"Sao rồi, hài tử không sao đi!" Lục Hầu cũng vội vàng vào trong, khẩn trương canh giữ bên giường. Còn Lê Hi nằm dưới đất lại hoàn toàn không thèm chú ý tới.

"Gia." Thϊếp thân người hầu của Lê Hi nâng hắn dậy, sờ đến tay áo ướŧ áŧ lại không nhịn được kêu thành tiếng.

Khác với dáng vẻ không chút bị thương nào của kế phu nhân, Lê Hi bị ả đặt dưới người lại bị thương không nhẹ. Không biết bị ở đâu, từ bàn tay vẫn luôn chạy máu chảy dọc theo ống tay áo bên trong. Máu nhuộm ống tay áo thành màu đỏ, từng giọt từng giọt từ đầu ngón tay rơi xuống mặt đất.

"Không sao." Lê Hi lắc đầu, ý bảo cậu không cần lộ ra, còn đau đớn trên người nhưng vẫn chầm chậm đến trướng giường kế phu nhân.

"Kế phu nhân thai nhưng ổn?" Hắn hỏi.

"May mắn nhị gia phản ứng kịp thời, cũng không lo ngại." Thái y tựa hồ cũng nhìn ra tình cảnh lúng túng của Lê Hi, không nhịn được vì hắn nói lời hữu ích.

"Vậy thì ta đây cũng có thể yên tâm. Phụ thân đã về, nhi tử xin cáo lui trước." Nghe ra thiện ý trong lời nói của ông, Lê Hi thi lễ biểu thị cảm tạ, sau đó hướng Lục Hầu xoay người rời đi.

Vết thương trên tay một chữ cũng không nói. Còn Lục Hầu, cũng hoàn toàn không chú ý.

- ----------------------------

Hàm Chương Các.

Lê Hi ngồi trên ghế chủ vị trong chính sảnh không nói gì, tùy cho song nhi bên người băng bó bôi thuốc cho hắn.

Bầu không khí trong phòng đông cứng, an tĩnh ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng.

"Gia." Song nhi cẩn thận mở miệng:"Chuyện này cứ để như vậy?"

"Tự nhiên không." Trong mắt Lê Hi phủ sương lạnh:"Đi lấy giấy bút, ta tự có biện pháp."