Y là công ba?
Y lại là công ba?
Y sao có thể là công ba!
Giáo chủ ma giáo giống như ta đây muốn nhân tài có nhân tài, muốn thân phận có thân phận, muốn tính cách có tính cách, muốn đặc sắc có đặc sắc mới chỉ là một công bốn; ảnh vệ không hề có độ nhận biết, cả đầu tiểu thụ ngay cả nhân cách của chính mình cũng không có đó, là thế nào lên làm công ba?
Không thể nào! Y dựa vào cái gì!
Ta thật sự khó ức chế phẫn uất trong lòng, buột miệng hỏi: “Ngươi quả thật là công ba? Có chứng cớ không?” Ai chẳng biết tác giả chưa từng viết tên thân phận của công ba, cho dù là một người qua đường Giáp muốn giả mạo cũng hết sức dễ dàng, y nói y là công ba, thì thật sự là công ba?
Ảnh vệ kia nghe thấy, lại chỉ nhìn ta thật sâu, trong thần sắc hoàn toàn không có hoảng hốt bị người ta vén ra gốc gác, khóe miệng lại vẫn nhếch cười. Y bất thình lình sấn đến gần ta, một tay như diều hâu vồ thỏ tóm lấy tay phải ta, theo ngực y một đường đè xuống, đến khi đè lên một vật dù chưa hoàn toàn dựng lên, cũng đã thấy cương mãnh cực đại.
Năm ngón tay y khẽ úp lại, liền giam tay ta phía trên vật kia, cảm thụ sức nóng nó lan ra và tính đàn hồi của cơ bắp phía dưới, vẻ mặt kính cẩn như thường hỏi một câu: “Bách Lý giáo chủ, vật chứng này có tính không? Nếu như không tính, ta chỉ đành lại để ngươi xem thử nhân chứng.”
Ta không khỏi nhớ tới tình hình lúc trước bị y lăn qua lăn lại đến thần chí không rõ, khung xương suýt nữa cũng bị làm vỡ, nhất thời lại có mấy phần co quắp, cố hết sức rút tay ra, chỉ muốn cách vật kia xa một chút.
Nào ngờ tay vừa rút ra, cơ thể lại mất thăng bằng, ngã về phía sau. Ta nhớ ra gối là bằng sứ, nếu như đυ.ng lên nói ít cũng phải nổi cục u, vội vàng dùng khuỷu tay kiếm đệm giường. Không ngờ cơ thể còn chưa có rơi xuống, một cánh tay đã ngăn sau lưng ta, lót cho ta từ từ ngã xuống gối.
Long Cửu cúi người xuống, tay phải mặc ta đè, tay trái thì từ cổ áo trượt vào, tìm kiếm hướng về chỗ bị chăn bông che lại. Theo tay y càng duỗi xuống ta mới phát hiện, phía dưới áo chẽn không có cái gì hết! Ta lúc ở ma giáo là mặc quần áo trong ba tầng ngoài ba tầng, sao phía dưới chăn bông này chỉ một tầng mỏng manh — vùng lạnh như thế, tốt xấu để lại cái quần cho ta chứ!
Lúc tay y với tới bụng dưới ta, ta cuối cùng bộc khởi, đầu ngón tay ngưng tụ nội lực, điểm thẳng về phía đãn trung khí hải trước ngực y. Tốc độ lúc này của ta đã là nhanh chưa từng có cả đời, khoảng cách gần như vậy, y dù cho có võ công cao hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể né tránh một kích này.
Ngay khi đầu ngón tay ta đã phất đến huyệt đạo y, vùng đan điền bỗng nhiên tê rần, nội lực không thể tiếp tục duy trì được nữa, đầu ngón tay ngược lại bị bắp thịt ở ngực y cấn gần như bị gãy. Ta kinh ngạc thu tay lại, một phen xốc chăn lên, lại thấy tay ảnh vệ kia đương vỗ về chơi đùa xung quanh huyệt quan nguyên, lúc vận khí xông tới, từ mấy huyệt khí hải, quan nguyên, thiên xu đều ứ đọng cả mảng.
Ảnh vệ kia cười nói ngay bên tai ta: “Giáo chủ lần này mời thật nhiệt tình. Ta vốn còn nghĩ lặng lẽ làm trong chăn là được, có điều đã là giáo chủ càng nguyện thấy rõ một chút… Tại hạ cũng không thể không hầu.”
Y chẳng biết lúc nào đã leo lên giường, nâng ta dậy nửa tựa vào trên người y, cái tay phía dưới kia vòng quanh sườn eo ta bóp xoa, tay trái còn ấn bên cạnh đan điền ta, che lại tất cả yếu huyệt. Cái áo đơn trên người ta sớm bị y vén lên, chăn lại bị chính ta xốc, hơn nửa người lộ ra ngoài, toàn bộ rơi vào trong mắt người này, phía trên càng là xanh xanh tím tím, phủ đầy dấu vết ám muội.
Đây sao lại là cơ thể của ta, đây nhìn thế nào cũng là dấu vết trên người một thụ mới có chứ! Ta dồn sức nâng người lên liền muốn kéo chăn qua đắp lại, nhưng bị y vươn tay chặn — không phải vươn tay, là chen chân.
Y một cước vắt giữa hai chân ta, đè chắc lại chăn, thuận tiện ép chặt ta cũng như chăn dưới thân. Chỗ nửa cứng không mềm tay ta mới vừa sờ qua kia đã là tinh thần hoạt bát dựng đứng, cách một tầng vải thô húc chỗ bụng dưới ta, tay y lại sờ soạng một chút xuống dưới, nâng phân thân của ta vỗ về chơi đùa qua lại.
“Dừng tay!” Ta gấp đến độ ngay cả thở dốc cũng đã quên, nắm chặt quần áo và cánh tay y liều mạng đẩy ra phía ngoài.
Ta thừa nhận ngươi là công ba được chưa? Ngươi muốn ban ngày tuyên da^ʍ tìm người khác đi, thế nào cũng phải tìm ta làm gì? Ta làm công bốn đây là thiếu các ngươi nợ các ngươi, hay là đoạt tiểu thụ của các ngươi? Có gan đi đẩy thụ chính quy, hăng hái với công bia đỡ đạn ta đây coi thế nào?
Ảnh vệ kia lại thở dài, kéo khuôn mặt đòi nợ tiến tới trước mặt ta nói: “Bách Lý giáo chủ, ngươi bây giờ thân thể cực hư nhược, lại chịu một chưởng của Thu cung chủ, bị thương không nhẹ. Ta không thể để ngươi động nội lực, cũng là suy nghĩ cho thân thể ngươi. Đợi qua mấy tháng thai vững, ta đương nhiên sẽ thả ngươi, để ngươi mỗi ngày rèn luyện nhiều hơn, để thuận sản…”
Chuyện này có thể chịu đựng được thì có cái gì không chịu đựng được!
Ta một chưởng vỗ lên mặt y, cắt ngang những lời lẽ vô sỉ ấy. Một chưởng này dù chưa vận nội lực, sức cũng không nhỏ, đánh đến mức cơ thể y suýt nữa cũng nghiêng đi. Nhưng y chỉ lắc lắc đầu, hoàn toàn như không có việc gì cúi người, đè trên môi ta nhẹ nhàng mυ'ŧ hôn.
Ta ngậm chặt miệng, đề phòng y đưa lưỡi vào. Y một lúc không vào được cửa, cuối cùng buông môi ta ra, hơi hơi nâng người lên.
Ta lúc này mới thở phào một cái, cho là y đã biết điều muốn rời đi, lúc mở mắt ra nhìn cử động của y, lại phát hiện y nâng người lại chỉ là vì cởϊ áσ.
Y cũng nhìn thấy ta mở mắt, vô cùng ác ý cười cười với ta, giả bộ khuyên bảo ta: “Bách Lý giáo chủ, ngươi vẫn là sớm quen việc này tốt hơn. Nếu không tương lai nguyên khí trong cơ thể toàn bộ vì thứ này…” Tay y quẹt một cái lên bụng dưới ta, còn kéo một sợi lông hơi xoăn quấn lên: “Đến lúc đó dầu khô đèn tắt, chẳng phải càng bỏ mặc chí hướng bản lĩnh cả đời cho nước chảy?”
Y vừa nói, cái tay kia lại dời xuống một chút, nắm lấy thứ chưa dùng được đúng tác dụng đứng đắn ấy của ta, không nhẹ không nặng ấn xoa từ dưới lên trên, còn thỉnh thoảng dùng móng tay quẹt một cái trên đỉnh.
Ta trơ mắt nhìn thứ đáng xấu hổ đó ngẩng đầu lên, càng trướng càng lớn trong tay y, đυ.ng cùng với thứ của y, có vẻ còn hơi nhỏ hơn một chút. So sánh như vậy, chẳng lẽ y thật đúng là công ba? Tác giả này của chúng ta luôn luôn bớt phiền thì bớt phiền, khi phân cấp cho công cơ bản cũng là dựa vào chỗ này, nếu nói một người qua đường Giáp bình thường có thể mạnh hơn ta, vậy cũng xác thực khả năng không lớn.
Ta đang cẩn thận suy xét khả năng y là công ba, chỗ hậu đình bỗng nhiên truyền đến một đợt cảm giác mát, một thứ trơn mịn lạnh lẽo đã chui vào trong đường ruột. Toàn thân ta bỗng nhiên căng thẳng, dùng sức kẹp chặt bắp thịt quanh hậu môn, nhưng không ngăn cản được thứ kia đâm vào trong càng ngày càng sâu, đưa cái loại cảm giác ẩm ướt trơn lạnh đó vào trong cơ thể ta.
Âm thanh của ảnh vệ kia vang lên dưới thân ta, giọng khàn mang theo ẩn nhẫn và du͙© vọиɠ không thể nhận lầm: “Bách Lý giáo chủ, ngươi thả lỏng chút, nếu không bôi thuốc trước, dễ bị thương. Hôm trước nơi này của ngươi đã hơi nứt ra, hôm nay phải cẩn thận một chút, tránh cho vết thương lại bị căng ra.”
“Câm mồm! Buông bản tọa ra!” Ta dùng sức chống thân trên, rụt chân muốn lui về phía sau, lại bị y một lần nữa đè trên giường, lưỡi kiên cường dẻo dai thừa dịp ta nói chuyện xâm nhập vào, phỏng theo tiết tấu giao nhau một vào một ra. Mắt cá chân phải cũng bị y nắm đè thẳng tới bên mặt, tách chân ra càng xa, chỗ bí ẩn mở rộng bốn phía bại lộ dưới thân y.
Y rất nhanh rút ngón tay dính đầy thuốc mỡ ấy ra, tay phải cũng nắm chân ta đẩy ra hết sức, du͙© vọиɠ nóng bỏng cứng rắn đâm thẳng vào giữa hai mông ta, theo dấu vết làm trơn ngón tay ấy lưu lại chậm rãi tiến vào. Tốc độ thứ kia vào thật chậm, còn thỉnh thoảng dừng lại chuyển động cọ sát một vòng, khiến cho ta tiến thoái lưỡng nan, không biết nên kêu y vào hay là ra thì hơn.
Thuốc mỡ vừa rồi còn lạnh ngắt bây giờ cũng dường như hóa thành một ngọn lửa, thiêu đến mức tứ chi bách hài ta yếu mềm như bông, mồ hôi từ trong tóc trên trán thấm rơi xuống, tóc dài trải đầy giường cũng bị mồ hôi sũng nước, theo cơ thể ta khi lên khi xuống, lộn xộn chất xung quanh người.
Ta giống như chết chìm tứ chi co giật, hít thở không thông, nhịn không được ôm chặt ảnh vệ đang nằm trên người ta, ngón tay hung hăng kéo bên trong bắp thịt phần lưng y, mở miệng thở dốc thật sâu, cổ họng không thể ức chế phát ra âm thanh mơ hồ.
Y cũng không biết bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đột nhiên hung hăng đâm ta một cái, đâm đến mức bên trong ta vặn xoắn, không biết là kɧoáı ©ảʍ hay là đau đớn lẫn vào nhau, chỉ đành víu chặt trên người y, cảm thụ xung kích mỗi lần càng dùng sức hơn. Mỗi một chỗ của thành ruột đều nhạy bén đến mức nối thẳng đến thần kinh toàn thân, chất lỏng nóng bỏng là qua mỗi một nếp uốn, ép ta cũng theo nó tiết ra ào ào.
Tiếp đấy chỗ đó lại dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ bàn tay to mang theo chai dày một lần nữa dựng lên, tái diễn hưởng thụ hoặc là hành hạ lúc nãy. Mãi đến khi chỗ ấy của ta lại phun không ra gì, cặp tay kia mới rốt cuộc bỏ qua cho thứ này, để nó rụt lại bên dưới nghỉ ngơi.
Mà chủ nhân đôi tay đó lại xuất một lần tinh trong cơ thể ta, mới coi như xong giữ tư thế còn đang lưu trong cơ thể ta, lách mình ôm lấy ta, vòng đùi ta ngang hông y, cuối cùng cũng ngừng lại.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa rồi quá sâu quá lâu, ta run rẩy một lúc trong lòng y, mới cuối cùng bình tĩnh lại, chịu đựng căng mỏi đau nhói toàn thân, nhắm mắt chìm vào trong hương ngọt tối.
Khi lại tỉnh, ta chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, cuống lưỡi tê dại đau cứng, môi cũng đau nhói khắp nơi, dường như vừa mới bị người ta hung hăng hôn một trận. Ta chớp chớp mắt, còn chưa nhìn thấy cái gì, đã cảm thấy trên môi nằng nặng, một luồng nước thuốc vị mặn đắng, lưỡi người nọ vẫn còn dạo qua một vòng trên môi ta mới chịu rời đi.
Ta nâng tay đè môi lại, bình tĩnh nhìn khuôn mặt to lại muốn đè xuống ấy, mở miệng muốn nói, lại phát giác cổ họng khô khốc mất tiếng, nói được ra lời nhưng lại không thành câu.
Y cũng bị âm thanh giống như quạ của ta dọa sợ hết hồn, vô tội nháy mắt nhìn ta: “Bách Lý giáo chủ, cổ họng của ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là đêm qua kêu quá lợi hại…”
Tên khốn này nói cái gì? Nếu không phải là ta không có sức ngồi dậy, ta bây giờ sẽ một ngụm cắn chết y!
Không thể để ý loại người này, y chính là một… cầm thú khoác da người! Quả đấm của ta khép lại mở mấy lần, cuối cùng tỉnh táo lại, không để ý tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ của y, dửng dưng nói:
“Long Cửu, ngươi luôn miệng nói tốt cho ta, nhưng vẫn luôn phớt lờ ý chí của ta. Cho dù ngươi… Cho dù ngươi đêm qua như vậy là vì an thai thay ta, nhưng lấy miệng cho uống thuốc như thế này, lại xem như cái gì? Bản tọa và ngươi không oán không thù, ngươi sỉ nhục ta như vậy cũng đủ rồi, hay là, nhất định muốn tính mạng ta mới bằng lòng thỏa mãn? Bản tọa thống ngự ma giáo nhiều năm, không phải là người tham sống sợ chết, cũng không cần ngươi ra tay, chẳng qua là tự đoạn tâm mạch, bản tọa vẫn là có chút dư lực ấy!”
“Không!” Long Cửu thần sắc hoảng sợ, ngay cả bát thuốc cũng ném lên trên giường, ngón tay như điện vỗ lên mạch môn của ta, nội lực thấu vào, làm ta toàn thân vô lực. Ta nhắm mắt, miễn cưỡng chống thân thể nhìn phía y: “Ngươi phòng được nhất thời, lại há phòng được cả đời?”
Y hoảng sợ nói: “Ta cũng không có ý làm nhục ngươi, chỉ là vì ngươi…” Y dưới ánh nhìn chằm chằm của ta, lời nói dối ấy nhất thời lại nói không nên lời, ấp ấp úng úng nhìn ta hồi lâu, cuối cùng: “Bách Lý giáo chủ, ta đối với ngươi chỉ có ý tốt, ta là thật lòng… Về sau những việc khác ta đều theo ngươi, ngươi không thích thấy ta ta sẽ trốn ở gian ngoài cũng được, nhưng vẫn mong ngươi có thể để ta, để ta thay ngươi…”
Y vươn tay tựa như muốn chạm vào ta, tay đến nửa đường lại thu về, đầu ngón tay khẽ rung rung, cúi đầu nói câu: “Sớm muộn ngươi sẽ biết…” Liền xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.