"Ừ, Hàn thần của cậu đã biết cậu thèm khát cơ bụng anh ấy rồi."
Sau đó, WeChat nãy giờ vẫn đang không ngừng gửi tin nhắn tới, đột nhiên yên tĩnh hoàn toàn.
Sau khi sắp xếp hết đồ đạc, Lâm Lung thay áo và quần dài rồi mới xuống lầu. Chờ cô đến phòng huấn luyện, phát hiện mọi người đều ở đây chơi game, có người còn mở livestream, muốn nói chuyện.
Chu Nghiêu đi vào bảo cậu ta tắt video và âm thanh đi.
Chờ Lâm Lung tiến tới, anh ta nhìn mọi người nói: "Chuyện người đi MID mới của chúng ta còn chưa công bố ra bên ngoài, cho nên lúc mọi người livestream cẩn thận một chút, ngàn lần đừng để lộ ra Lâm Lung."
Giản Dịch nghe đến vui vẻ, kết quả vừa phân tâm một chút, màn hình máy tính của cậu ta liền biến thành màu trắng đen.
Nhưng mà cậu ta cũng chẳng để ý đến trò chơi nữa, tò mò hỏi: "Nghiêu Nghiêu, cái bí mật to lớn này cần giữ kín đến bao giờ?"
Giản Dịch có chút đồng tình nói: "Vậy em khuyên anh nhanh lên một chút, bằng không chị gái hành chính của chúng ta sẽ không chịu nổi đâu."
Weibo chính thức của chiến đội là do chị gái hành chính quản lý, vốn tưởng rằng sau trận thi đấu giữa mùa sẽ được yên ổn, không còn gió bão gì ập đến nữa.
Ai ngờ vừa công bố tin tức Đỗ Chi Trạch chuyển đi, bên weibo lại bắt đầu ồn ào.
Mỗi ngày đều có fans hỏi thăm, người đi MID trong giải đấu mùa hè là ai, câu lạc bộ có tuyển người đi MID mới không. Có người còn gặng hỏi có phải Đỗ Chi Trạch mâu thuẫn với các đội viên khác nên mới rời đi.
Mặc dù Đỗ Chi Trạch đã chuyển đi, nhưng mặc kệ là ở Tieba, Weibo hay là diễn đàn, mọi người vẫn luôn bàn tán không dứt.
Phòng huấn luyện có hình vuông, điện thoại đặt khắp nơi. Chỗ ngồi của mỗi người đều không nhỏ, trên bàn bày la liệt đồ đạc, nhiều nhất vẫn là quà vặt.
Lâm Lung trước đây không để ý đến giới eSports lắm, nhưng bên người có bạn tốt Tô Hiểu Đàm là dân đu eSports nên cũng biết, bây giờ đám fan nữ này không khác gì fan đu idol showbiz.
Theo dõi các cuộc tranh giải, tặng quà, bình luận ủng hộ ở bài đăng Weibo, có lúc còn đuổi theo tuyển thủ tới nhà chung hoặc khách sạn.
Vì trước đây Lâm Lung đã tham gia các tiết mục biểu diễn trong nước, thêm việc cô tuổi còn trẻ mà đã có show độc tấu piano riêng nên rất nhiều bạn nhỏ học piano hoặc phụ huynh dắt theo con em mình tới xem cô biểu diễn.
Mọi người vẫn còn rất lịch sự, ở bên ngoài nếu nhận ra cô, cùng lắm chỉ muốn chụp chung một tấm ảnh và kí tên thôi.
Cô nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình, trừ một cốc nước lọc ra, cả bàn đều sạch sẽ, không để bất kì thứ gì khác.
Động tác lộ liễu như vậy, Từ Ứng Hàn sao có thể không chú ý tới. Khóe miệng anh khẽ nhếch, nhưng nụ cười này cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
“Không phải anh ngồi bên kia sao?” Lâm Lung cố nín, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
Cô chỉ vào chiếc bàn cách mình rất xa ở một góc khác.
Ai ngờ Từ Ứng Hàn còn chưa lên tiếng, ngược lại người ngồi phía bên kia anh - Vương Ngọc Đàn đã cười nói: "Đó là Hàn ca kiểm tra máy tính thôi, cái máy mà em đang dùng đó."
Từ Ứng Hàn giờ phút này đang tựa lưng vào ghế, cánh tay thon dài vẫn có thể dễ dàng đặt lên bàn phím.
Anh thấy cô gái nhỏ ngồi không nhúc nhích, bèn cười nói: “Chiếc ghế này cũng là do anh chọn. Vừa rồi lúc anh ngồi thử rất thoải mái, còn em thấy sao?"
Sau đó, cô gái nhỏ quay đầu nhìn chằm chằm anh, dáng vẻ nghiêm túc.
Mềm mại như vậy, nhưng lại bày ra bộ dạng giương nanh múa vuốt, chẳng những không dọa được ai, ngược lại còn làm cho người ta thấy đáng yêu chết đi được.
“Hàn ca, anh đừng đùa cô ấy nữa. Lâm Lung, chúng ta chơi cùng nhau đi,” Giản Dịch ở bên kia chủ động đề nghị.
Bên cạnh Vương Ngọc Đàn gào lên một tiếng tức giận: “Giản Dịch cậu định qua cầu rút ván hả, có mới liền nới cũ. Lão tử đã biết rõ bộ mặt cậu rồi nhé, sau này có muốn ngồi chung xe với tôi cũng không có cửa đâu.”
“Hay quá, con xe tang của cậu tôi cũng không muốn lên. Tôi còn đang muốn thăng đến hạng thách đấu đây,” Giản Dịch thở dài một tiếng, nói: “Cậu nhìn xem đội đi MID có ai không là thách đấu đâu, lão tử bởi vì bồi cậu chơi mà dậm chân ở cao thủ bao lâu rồi.”
Cặp đôi JG-SP tình thương mến thương của I.W cứ như vậy mà tan rã.
Cho đến khi Lâm Lung nhỏ giọng nói: "Nếu không thì cả ba chúng ta cùng chơi?"
Ai ngờ lúc đang xếp hàng chờ, hai người đồng thanh kêu lên. Lâm Lung có chút kì quái, hỏi: “Sao vậy?”
Giản Dịch hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Vương Ngọc Đàn nối tiếp: “Không phải oan gia không đυ.ng đầu.”
Lâm Lung chớp chớp mắt, cho đến khi người đàn ông bên cạnh liếc sang màn hình máy tính của cô, tay gõ bàn phím cũng dừng lại.
Thấy bọn họ đều lộ vẻ kỳ quái, Lâm Lung tò mò hỏi: "Bên kia là người các anh quen sao?"
“Người đi MID,” ai đó phun ra ba chữ này.
Lâm Lung nhìn một chút người đi MID bên kia, lúc này hắn đã chọn tướng LeBlanc. Cô nhếch miệng, đột nhiên khẽ cười: “Các anh không thích người này hả?”
Không ai trả lời cô, câu trả lời đã rõ mồn một.
Vì vậy, trong rất nhiều tướng, cô chọn Zed.
"Không sao, em giúp các anh đánh hắn.”
Lời vừa nói ra, trong phòng đột nhiên im lặng, Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn khϊếp sợ quay đầu nhìn cô. Cô gái nhỏ này ngu ngốc ngây thơ hay là bẩm sinh đã lạc quan quá mức vậy?
Mặc dù bọn họ đều không thích Đỗ Chi Trạch, nhưng không ai có thể phủ nhận năng lực của hắn.
Nếu không thì khi hắn chuyển đi, người hâm mộ I.W cũng không đến nỗi ngày ngày kêu cha gọi mẹ mắng chửi câu lạc bộ.
Lúc này, Từ Ứng Hàn đã dừng hẳn ván game đang chơi. Lúc Lâm Lung bắt đầu vào trận, thấy tướng của anh đang đứng treo máy trong trụ chính.
“Anh làm vậy sẽ bị mắng đó,” Lâm Lung tốt bụng nhắc nhở.
Từ Ứng Hàn lạnh lùng nói: “Lo trận của em đi.”
Người này thật đúng là…
Vì vậy Lâm Lung mặc kệ anh, nhanh chóng vào trận. Đội hình của bọn họ bao gồm TOP Maokai, JG Gragas, MID Zed, AD Tristana và SP Alistar.
Đội hình này đã quá quen thuộc trong mọi giải đấu chính quy.
Sau khi Giản Dịch dọn sạch rừng nhà mình, chuẩn bị đến đường giữa gank LeBlanc địch, Từ Ứng Hàn ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng: “AD đã mất nửa máu rồi, cậu xuống đường BOT đi.”
“Hàn ca,” Giản Dịch kêu lên.
Nhưng Từ Ứng Hàn lại nói: “Cậu còn ngại tiết tấu trận chưa đủ nhanh à?”
Mặc dù bọn họ đang đánh rank, nhưng bây giờ có một hệ thống OB đặc biệt, cho phép mọi người xem trực tiếp các trận đấu ở server Hàn Quốc. Trên các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn, lượng truy cập của các máy chủ OB không hề nhỏ, họ sẽ chọn theo dõi những tuyển thủ mình thích. Bởi vì phát sóng trực tiếp nên ai đấu với ai, ai gϊếŧ ai đều không thoát khỏi ánh mắt của người hâm mộ.
ID của MID phe địch, tuy Lâm Lung không biết, nhưng bọn họ đều nhận ra.
Đỗ Chi Trạch vừa mới rời đội, ở trong game gặp lại Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn, nếu như Giản Dịch một mực ở đường giữa gank hắn, cho dù chỉ đơn giản là để win trận, thì ở trong mắt người khác cũng trở thành cố ý trả thù Đỗ Chi Trạch.
Việc liên quan đến Đỗ Chi Trạch, chắc chắn sẽ rộ lên một làn sóng phong ba mới.
“Đi đi, em có thể giải quyết cậu ta,” Lâm Lung không thèm để ý, cười nói.
Ở phía đối diện Đỗ Chi Trạch hiển nhiên không để Lâm Lung vào mắt, mặc dù ID Piano của cô trong giới eSports cũng khá nổi danh, dù sao cũng khó khăn lắm mới có một người thường chơi MID lọt top.
Thật ra thì hai tướng LeBlanc và Zed đều có năng lực lăn cầu tuyết khủng bố*.
Nhưng nếu hai tướng này gặp nhau ở đường giữa, thì chính là đấu đến ngươi chết ta sống.
LeBlanc ở giai đoạn đầu lực chiến rất mạnh, đây cũng là lí do vừa rồi Giản Dịch muốn tới đường giữa gank hắn. Zed trước khi lên cấp 6 mà không uống ma dược thì hoàn toàn không phải đối thủ của LeBlanc.
Cho nên Lâm Lung giai đoạn trước cũng không vội xông ra, mà yên lặng thăng cấp.
Bên địch vẫn luôn đuổi theo Lâm Lung, kỹ năng Q và W đối phương quăng ra có thể đánh tụt một nửa máu của Zed, mà kỹ năng Q và E của cô nhiều lắm chỉ có thể làm giảm một phần ba lượng máu của hắn.
Vì vậy trước khi cô đạt tới cấp 6, đã hứng toàn bộ hai mươi đao không trượt phát nào.
Vào lúc cô chuẩn bị đạt tới cấp 6, đối phương cưỡng ép di chuyển vị trí, muốn gϊếŧ cô ở trụ dưới.
Lâm Lung lúc này đang chuẩn bị về thành mua trang bị, nên không chút do dự bỏ trụ.
Chờ cô mua xong trang bị, quay lại, LeBlanc cũng đã về thành bổ sung trang bị.
Cô diệt sạch đám lính ở tuyến trên, lại đẩy lính của mình tới trụ dưới của địch, như vậy có thể lợi dụng phòng ngự trụ gϊếŧ lính, làm đối phương mất điểm kinh nghiệm.
Khi LeBlanc quay lại, ở đường dưới đã diễn ra một đợt combat nho nhỏ.
JG cả hai đội đều ở đường dưới, mà lúc này Lâm Lung cũng không sợ LeBlanc nữa. Kết quả đối phương vẫn không coi cô ra gì, chủ động tấn công.
Ngay khi Đỗ Chi Trạch mở kỹ năng E ảo ảnh xiềng xích của LeBlanc, muốn khóa Zed của Lâm Lung lại, Từ Ứng Hàn ngồi bên cạnh hơi nhíu mày, chuẩn bị nhắc nhở cô.
Có thể cô gái nhỏ đã phát hiện, chỉ thấy cô nhanh chóng né được Ulti*, trốn thoát xiềng xích của LeBlanc.
(*) Ulti/Ult/Ultimate/R: Chiêu cuối cùng, chiêu cuối không phải tướng nào cũng có, hoặc đó chưa chắc đã là skill mạnh nhất. Nhưng thường Ulti sẽ mang lại tính đột biến cao.
Vào lúc này, phép bổ trợ dẫn lửa của Lâm Lung đã sẵn sàng.
Cô không chút do dự, xoay người sử dụng Ulti, thành công gϊếŧ chết đối phương.
Lúc này combat ở đường dưới cũng đã kết thúc, đôi bên lượng máu tuy tụt dốc không phanh, nhưng không gϊếŧ được mạng nào, ngược lại đường giữa đã treo được đầu người. Khi thấy là Lâm Lung gϊếŧ Đỗ Chi Trạch, Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn đều sửng sốt một chút.
Sau đó trong phòng bùng nổ hai tiếng hô vô cùng vang dội.
“Nice!”
“Nice!”
Lâm Lung quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt long lanh, giống như muốn được nghe khen thưởng.
Kết quả là Từ Ứng Hàn đứng dậy rời đi. Lâm Lung bĩu môi, đội trưởng thật không dễ sống chung. Cũng may cô vẫn đang trong trận, không có thời gian lo lắng nhiều, chuyên tâm nhìn màn hình máy tính.
Bởi vì ở late game kỹ năng của Zed có thể áp chế LeBlanc, hơn nữa sau khi bị gϊếŧ, đối phương giống như liều mạng muốn tìm cơ hội trả thù nên sơ hở lộ ra càng nhiều. Cuối cùng hắn bị Lâm Lung gϊếŧ một lần rồi lại một lần nữa.
Trong phòng huấn luyện đầy ắp không khí hân hoan vui mừng.
Trận này chỉ kéo dài hai mươi phút, ba đường trên giữa và dưới của đội địch đã hoàn toàn tan rã. Khi bọn họ phá hết ba trụ phòng ngự, đối phương đầu hàng.
Lâm Lung vừa lúc đứng dậy, đi rửa tay.
Mặc dù chỉ thắng một trận đấu rank mà thôi, nhưng đây là lần đầu tiên cô và đồng đội đánh cùng nhau. Khi mọi người trao đổi, bất cứ lúc nào cũng có người ở sau lưng bảo vệ cô.
Cái cảm giác này thật tốt.
Khi cô từ phòng vệ sinh bước ra, vừa vặn nhìn thấy Từ Ứng Hàn đứng ở tủ lạnh trước mặt, hình như anh đang lấy đồ ăn.
Cô hơi ngạc nhiên, đứng im tại chỗ, cho tới khi Từ Ứng Hàn quay người lại nhìn thấy cô.
“Đội trưởng, có phải anh không thích em không?” Lâm Lung yếu ớt mở miệng hỏi.
Chỉ thấy người đàn ông đối diện hơi sửng sốt, đột nhiên cúi đầu, sau đó treo trên mặt ý cười hỏi: “Bởi vì vừa rồi anh không khen em?”
Lâm Lung: “…” Còn lâu mới như vậy.
Từ Ứng Hàn lại xoay người, lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa chua vị đào, thong thả đi tới. Lâm Lung đột nhiên cảm thấy mình vừa hỏi một câu rất ngu ngốc, đang định quay đầu chạy trốn.
Nhưng cô còn chưa kịp động, ngón tay đột ngột cảm thấy lạnh như băng.
Định thần nhìn lại, Từ Ứng Hàn đã đem hộp sữa chua đào nhét vào tay cô.
“Được rồi, cho em,” trong con ngươi đen nhánh của anh còn vương nét cười, giống như cố tình mà bổ sung một câu.