Cho Phép Anh Thích Em

Chương 4

Edit: Cỏ

Beta: Tà + Huyên

Trong hành lang, cô gái nhỏ dường như vẫn còn chưa hài lòng, lắc lắc ngón giữa chỉ về phía chàng trai đối diện.

Sau đó mới xoay người, thoải mái rời đi.

Khi cô vừa quay đầu, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng sau lưng mình, cả người như bị ngắt điện. Vì cô khựng lại đột ngột mà đuôi tóc theo quán tính đung đưa đập vào khóe miệng.

Từ Ứng Hàn một tay đút trong túi, trên người không có áo khoác mà chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay của đội, quần thể thao màu đen. Trên ngực áo có logo màu đỏ của I.W, giống như một dấu ấn nhắc nhở sâu sắc.

Anh hờ hững nhìn cô gái nhỏ trước mặt, khi nãy cô mắng người vừa dứt khoát lại trơn tru.

Ngay cả ngón giữa cũng giơ ra vô cùng mạnh mẽ.

Lúc này đôi mắt cô gái mở to đầy mông lung, vẻ mặt giống như cô không biết gì cả. Nếu không phải Từ Ứng Hàn chính tai nghe được, có lẽ cũng sẽ bị dáng vẻ ngây thơ ngọt ngào này đánh lừa.

Khó trách mọi người đều nói, con gái càng xinh đẹp càng hay nói dối.

"Cậu nói chuyện điện thoại xong chưa? Nếu xong rồi thì về chuẩn bị đi, sắp đến lượt chúng ta ra sân," giọng nói của Từ Ứng Hàn vẫn trong trẻo lạnh lùng như bình thường, giống như chưa từng thấy cảnh vừa rồi.

Đỗ Chi Trạch vốn còn đang khó chịu, vô duyên vô cớ bị người ta kiếm chuyện.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy Từ Ứng Hàn, hắn lại chột dạ nhiều hơn. Hắn gật đầu, nhanh chóng quay về.

Hắn đi đến khúc ngoặt thì dừng lại, đứng trong góc, nhìn về phía Từ Ứng Hàn, người vẫn chưa rời đi.

Lâm Lung khẽ nắm tay, cô không biết Từ Ứng Hàn đã nghe được bao nhiêu. Cô càng không muốn giải thích việc dựng thẳng ngón giữa lên với Đỗ Chi Trạch. Lúc này cô chỉ mong Từ Ứng Hàn coi mình là fan não tàn không ưa Đỗ Chi Trạch mà thôi.

Nếu không thì, cô thật sự không biết nên giải thích với một người vừa kiêu ngạo lại tự phụ như anh thế nào, rằng thật ra đội viên của anh không thích anh chút nào, chỉ mong tránh khỏi anh càng xa càng tốt.

Lâm Lung đã từng trải qua cái cảm giác này.

Tiếng ồn ào bên ngoài đang lớn dần, đây là tín hiệu cho thấy trận đấu sắp bắt đầu.

Chàng trai vốn đang đứng yên bắt đầu di chuyển, chỉ là anh không xoay người rời khỏi, ngược lại đi tới chỗ Lâm Lung.

Đôi mắt cô gái nhỏ vốn dĩ vừa to vừa tròn, giống như quả nho tím ướt sũng nước, lúc này hơi mở to, lộ ra một loại ngây thơ đáng yêu không nói nên lời.

Lúc anh đi tới trước mặt Lâm Lung, cô gái nhỏ chớp chớp mắt, dường như muốn lùi lại phía sau theo bản năng.

Từ Ứng Hàn vốn đang giơ tay lên, suy nghĩ một chút, lại cười khẽ một tiếng, ngón tay chỉ vào khóe miệng mình nói: "Có tóc."

Vừa rồi lúc Lâm Lung xoay người, phần đuôi ngựa va vào khóe miệng cô, dính lại một sợi tóc dài.

Da cô quá trắng, vì vậy mà sợi tóc ở khóe miệng cực kỳ dễ thấy.

Lâm Lung ngây người, ngón tay theo động tác của anh, sờ vào khóe miệng mình.

Thấy cô đã kéo sợi tóc xuống, Từ Ứng Hàn xoay người rời khỏi, vừa đi được vài bước, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: "Đội trưởng cố lên."

Bước chân của Từ Ứng Hàn thoáng chậm lại, nhưng anh không quay đầu, bàn tay không đút trong túi giơ lên, vẫy hai cái giữa không trung.

Lâm Lung ngây ngốc, cô không ngờ lời cổ vũ ấu trĩ của mình lại được chàng trai kiêu ngạo này đáp lại.

*

Lúc trận đấu bắt đầu, Lâm Lung cúi người chậm rãi đi tới chỗ ngồi của mình.

Lúc này, màn hình lớn đang phát quá trình hai đội ban&pick, nói đơn giản là hai bên cấm tướng đội bạn và chọn tướng đội mình, trong trận đấu mỗi bên có năm lượt cấm và cũng có năm lần chọn tướng.

Đầu tiên là cấm tướng, nhưng không phải cấm năm tướng cùng một lúc, mà là trước tiên hai bên lần lượt cấm ba tướng.

Sau đó sẽ chọn ba tướng.

Sau khi kết thúc lượt cấm và chọn tướng đầu tiên, sẽ tiến hành đợt thứ hai, cấm và chọn các tướng còn lại...

Do đó, việc này đòi hỏi cả hai bên phải có chiến lược tốt, không ai dám xem nhẹ.

Không may lần này đối thủ I.W gặp phải là đội hạt giống mạnh nhất, chiến đội Hàn Quốc GT.

Đây là một đại gia Hàn Quốc đã đạt được nhiều danh hiệu, đến giải đấu lần này với tư cách bảo vệ ngôi vô địch, ngay từ khi bắt đầu vòng bảng họ đã cho thấy khí thế bất khả chiến bại. Bởi vì thành tích ở vòng bảng của I.W không tốt nên trận bán kết đầu tiên đã phải gặp GT.

Hai bên lần lượt cấm và chọn tướng trong sự cổ vũ của khán giả tại sân đấu.

Sau khi tướng cuối cùng được chọn, người bình luận trực tiếp giải thích sơ qua về đội hình của hai bên, GT chọn tướng thiên về late game, còn I.W chọn tổng lực tấn công ở giai đoạn đầu.

Đội Hàn Quốc luôn rất mạnh, nếu để trận đấu kéo dài đến cuối, kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Chỉ là khán giả tại trường quay, trước màn hình máy tính, hay khán giả xem truyền hình trực tiếp, không ai ngờ hai ván đầu tiên sẽ có kết quả áp đảo như vậy.

Luật thi đấu năm ván thắng ba, GT gần như thủy ngân tả địa*, dễ dàng thắng liên tiếp hai ván.

* Thủy ngân tả địa “水银泻地”: thuỷ ngân cuồn cuồn trên mặt đất, xuất xứ từ “Thất kiếm hạ thiên sơn” (七剑下天山).

Hai trận đều kéo dài khoảng ba mươi phút, I.W gần như không có sức chống đỡ. Đặc biệt là người đi MID Đỗ Chi Trạch, hôm nay hắn thi đấu như người mộng du.

Ngay cả những khán giả nước ngoài xung quanh cũng lắc đầu, họ đều là gamer trung thành của trò chơi này, nếu không đã không đến xem thi đấu. Họ đều biết về hai đội quá rõ, cho dù tổng thể I.W không mạnh bằng GT, nhưng cũng không đến mức thua thảm như vậy.

Lúc này ở trong nước, weibo chính thức của I.W đã đăng kết quả của trận thứ hai.

Gần như ngay lập tức, trang weibo này bị nhấn chìm bởi những lời chửi mắng. Nếu chỉ đơn giản là thua, người hâm mộ cũng sẽ không thất vọng như vậy, nhưng hai trận thua này không hề có ý chí chiến đấu hay sức phản kháng.

"Rốt cuộc Đỗ Chi Trạch đánh con mẹ gì vậy? Tôi tưởng trận đầu bị gϊếŧ bốn lần, hắn phải tỉnh táo lại, kết quả trận thứ hai hắn lại có thể chết sáu lần?"

"Kết cục như vậy là do lỗi của mình Trạch thần sao? JG đã tới đường giữa mấy lần? Sao cậu không chửi JG đi riêng?"

"Tôi nói, đánh như vậy còn không biết xấu hổ trách người khác không giúp hắn? Key lúc nào cũng ngồi gank (*), vẫn không đỡ nổi người tự nguyện dâng đầu cho đối thủ đấy."

(*) Gank trong LMHT là hành động kết hợp với đồng đội để áp sát và hạ gục đối phương, mang lại lợi thế cho team mình. Quá trình Gank thường diễn ra ở đầu trận và giữa trận, và người thường đi Gank đó là vị trí của người đi Rừng (Jungle) tiếp đó và vị trí người đi đường giữa (Mid)

Fans ở đó bắn nước bọt tung tóe.

Các tuyển thủ trên sân đã rời đi, Lâm Lung dứt khoát đứng dậy, kết quả trận đấu này đã rõ.

*

Sau hậu trường, phòng nghỉ của I.W yên ắng.

Ngay cả Ngư ca cũng không nghĩ ra bất cứ câu nào để mắng người. Cho đến khi chàng trai đứng cạnh cửa ngẩng đầu nhìn TV trong phòng, trong đó là những điểm nổi bật của trận đấu vừa rồi, cũng là tuyển tập những lúc I.W bị đánh thê thảm.

"Cậu theo tôi ra đây một chút," Từ Ứng Hàn đột nhiên mở cửa phòng chờ, quay sang lạnh lùng nói với Đỗ Chi Trạch, người đang đứng ở trong cùng.

Đỗ Chi Trạch ngây ngốc ngẩng đầu, lát sau vẫn nghe lời đi theo.

Bên trong phòng chờ, trong lòng mọi người đều mờ mịt.

Bọn họ đi tới chỗ không có người, Từ Ứng Hàn mới dừng lại. Anh xoay người, mặt không tức giận, chỉ là cắn chặt hàm dưới, "Vì đây là trận đấu cuối cùng của cậu ở I.W, cho nên cậu muốn tặng mọi người kết quả như vậy sao?"

Đỗ Chi Trạch ngẩng đầu lên, bởi vì trong trận đấu vừa rồi, hắn vẫn đang nghĩ cô gái kia có mang chuyện này nói ra ngoài không.

Việc hắn lén lút liên hệ với chiến đội khác là không được phép.

"Em không có," miệng hắn giật giật, thật lâu mới phản bác được một câu yếu ớt.

"Ở trong cái vòng này, kết quả chính là thực lực, nếu xem biểu hiện của cậu trong trận đấu hôm nay, cậu cảm thấy giá trị của mình là bao nhiêu?" Từ Ứng Hàn lặng lẽ quan sát hắn.

Đỗ Chi Trạch vốn đang chột dạ, ngược lại lúc này bị câu nói của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ lửa giận.

Nếu chẳng phải vì không muốn sống suốt đời dưới cái bóng của anh, đâu ai muốn rời khỏi chiến đội đã luôn bồi dưỡng mình.

Hắn nói: "Chuyện của tôi không cần anh quan tâm."

"Tốt lắm, chuyện của cậu tôi sẽ không hỏi, tôi chỉ hỏi cậu, nếu như đây là trận cuối cùng của cậu ở I.W, cậu sẽ không hối hận?"

Hắn sẽ.

Cho dù Đỗ Chi Trạch lấy lý do gì, hắn vẫn hối hận vì biểu hiện của mình.

Ngay sau đó, trận thứ ba bắt đầu, tuyển thủ I.W rời khỏi phòng chờ, ở lối vào sân khấu, chàng trai đi trước đột nhiên dừng lại.

Bên ngoài là tiếng reo hò rộn vang của fans.

Từ Ứng Hàn quay đầu nhìn lại đồng đội phía sau lưng, chậm rãi nói: "Ván này là cơ hội cuối cùng của chúng ta, các cậu muốn bị đội Hàn Quốc đưa về nước dễ dàng thế sao?"

Một số người mắt đã ửng đỏ, ai cũng không muốn dễ dàng thất bại như vậy.

"Không vì người hâm mộ, cũng không vì ai khác, hãy tự hỏi lòng mình, mọi người muốn chịu thua dễ dàng vậy sao?"

"Không muốn," JG Key là người đầu tiên trả lời anh.

Sau đó TOP (*) Wudi trong đội cũng gật đầu.

(*) TOP là đường trên chơi solo, đường này khá là hỗn hợp vì nó bao gồm có đấu sĩ sát thử và cả pháp sư cũng có thể đi mà đa số là top tank tùy vào team pick.

Sau cùng, Đỗ Chi Trạch từ từ ngẩng đầu, dưới ánh mắt của mọi người, chậm rãi nói: "Tôi cũng không muốn."

Từ Ứng Hàn đưa tay ra giữa, "Vậy đi thôi, cho dù chết cũng phải đứng hiên ngang."

Khi mọi người chồng tay lên nhau, Lâm Lung đứng cách đó không xa, nghe được tiếng hoan hô đồng thanh rõ ràng.

"I.W cố lên."

Sau khi bắt đầu trận thứ ba, dù cho trên sân hay ở kênh trực tiếp chỉ còn một nửa khán giả, đều phát hiện I.W dường như đã trở thành một đội khác. Giai đoạn trước họ chơi một cách chủ động, vốn dĩ đối thủ vẫn muốn lẻn vào giữa, tóm lấy cục tạ đi MID kia.

Kết quả ngược lại, bị JG Key bên này hạ gục MID.

Ở phút thứ ba của trận đấu, I.W đã gϊếŧ được một mạng.

Sau đó, tiết tấu trận đấu đã được bên này nắm lấy, thay đổi toàn cục, đội Trung Quốc đã tích cực tìm kiếm cơ hội, cho dù là đánh rồng hay là combat, hầu như không có sai lầm.

Ở phút ba mươi lăm, I.W đẩy đội hình lên cao.

Từ Ứng Hàn mạnh mẽ cướp trụ, sau đó gϊếŧ chết hai đối thủ, trụ chính cũng đồng thời nổ tung.

Sau một tiếng nổ lớn, tiếng vỗ tay trên sân như sấm động.

Tất cả khán giả, cầu thủ đều đứng lên trong nháy mắt đó, điên cuồng hô lên một cái tên, Phoenix.

Giống như phượng hoàng niết bàn, Từ Ứng Hàn đã đưa toàn đội giành chiến thắng trận này.

Và khi họ lại tiếp tục thắng trận thứ tư, I.W đã lên top mười hot search trên weibo, giờ vào xem, hầu như tất cả mọi người đều đang nói xin lỗi.

Sau khi trang weibo chính thức công bố kết quả trận đấu, phía dưới cũng đã ùn ùn xin lỗi.

Bọn họ đã thi đấu với quyết tâm cao nhất.

Cho dù kết quả sau cùng của trận đấu có thất bại, tin chắc rằng sẽ không ai trách móc họ.

Lâm Lung cứ ngồi tại chỗ như vậy, ngước lên nhìn màn hình lớn rồi lại nhìn về phía xa. Còn có âm thanh từ đáy lòng nhắc cô cố gắng lên, những thiếu niên vẻ mặt kiên định mà cố chấp, cứ như vậy lần lượt xuất hiện trước mắt cô.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác với piano.

Ở đây tràn ngập nhiệt huyết, nỗ lực và đam mê.

Mỗi người đều cố gắng để không phải nuối tiếc. Không phải đơn độc nỗ lực, bởi vì luôn có những người đồng đội bên cạnh mình.

Cuối cùng, Lâm Lung cũng không xem hết trận đấu.

Cô lên weibo thì biết được I.W đã thua trận cuối cùng, nhưng bọn họ đã đánh hơn một giờ mới chịu thua trận này.

Lúc này đây, sẽ không có ai trách họ.

**

Bọn Chu Nghiêu đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nước, kết quả nhận được điện thoại trong nước.

"Cậu nói người đi MID bậc thách đấu (*) Piano bên sever Hàn đồng ý gặp chúng ta ư?" Chu Nghiêu hơi khó hiểu, bên kia trả lời một câu, anh ta có chút kích động: "Bây giờ người đó đang ở Los Angeles?"

(*) Cấp bậc trong game LMHT: Đồng < Bạc < Vàng < Bạch Kim < Kim Cương < Cao Thủ < Thách Đấu

Sau khi cúp điện thoại, anh ta lập tức đi tìm Ngư ca.

Ngư ca biết tin Piano đồng ý gặp mặt cũng rất ngạc nhiên.

Anh nói: "Chẳng phải người này không muốn chơi chuyên nghiệp sao, tôi nghe nói một số đội trong nước cũng đã liên lạc với cậu ta."

"Việc đó không thành vấn đề, dù sao cậu ta cũng sẽ tới, nhưng cậu ta đang được rất nhiều đội săn đón, chúng ta nhất định phải giành được," Chu Nghiêu chà tay, vẻ mặt hưng phấn.

Hiện nay, trong đội đã xuất hiện vấn đề, họ phải chuẩn bị trước. Ban đầu muốn tìm người dự bị MID còn thiếu, chỉ sợ hiện giờ phải tìm một người đi MID chủ chốt.

Sau nửa giờ, Ngư ca đã đánh xong một trận, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.

Chu Nghiêu vốn đang nằm trên giường xem điện thoại bỗng nhảy bật lên, lập tức ra mở cửa.

Chỉ là hắn không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy một cô bé đứng đó, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng cao gầy, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, cặp mắt đen to tròn long lanh nước, giống như được khắc từ đá quý, sáng lấp lánh.

"Cô gái nhỏ, em muốn tìm ai?" Đối với cô bé xinh đẹp như vậy, Chu Nghiêu rất kiên nhẫn, đoán chừng là tìm nhầm người rồi.

Lâm Lung nhìn người trước mặt, mỉm cười ngọt ngào, lịch sự đưa tay ra.

"Xin chào, tôi là Piano."