Tiểu Tiên Nữ Trong Lòng Đại Ca

Chương 47

Sau mùng mười, tất cả các trường trong cả nước đều liên tiếp diễn bộ phim tai nạn, tập đầu là《Vào học! Vào học!》, còn tập sau chính là《Thêm bài tập! Thêm bài tập!》

Thích Ánh lại không có phiền não này, cô thích đi học, bài tập cũng hoàn thành rất tốt.

Vừa vào xuân, không khí vẫn còn mang theo hơi lạnh nhưng cây cối bên đường đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, trong cành lá khô héo bắt đầu điểm lên màu xanh, nhìn vào khiến tâm tình của mọi người tốt hơn.

Sau khi đến trường, giáo viên các môn phân công ban cán sự thu vở bài tập. Tính tình của Thích Ánh rất tốt, nên những bạn chưa làm xong bài tập lịch sử xin cô khoan dung một chút, cô đều đồng ý.

Nhạc Lê đem đặc sản ở quê của ông bà đem lên chia cho các bạn xung quanh. Thích Ánh rất thích mứt hạnh nhân mà cô cho. Đó là bà nội của Nhạc Lê tự làm, ủ cả một mùa đông, chua chua ngọt ngọt, ăn rất vừa miệng, so với bên ngoài bán ngon hơn gấp nhiều lần.

Cô ăn được một nửa, không nỡ ăn hết, liền buộc túi lại, một nửa bỏ vào trong túi đồng phục của mình.

Nhạc Lê trong tết ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, trên trán lại mọc lên vài nốt mụn, cô nằm trên bàn vừa nhìn gương vừa nặn mụn vừa hỏi Thích Ánh: “Ánh Ánh, học kì trước cậu có thể nghe rồi, thế có phải học kì này cậu sẽ nói chuyện được không? Tớ rất muốn nghe giọng của cậu, chắc chắn sẽ rất hay!”

Đôi mắt lấp lánh của Thích Ánh liền trở nên ảm đạm.

Lúc nghỉ tết cậu Du có đưa cô đi đến phòng khám tâm lý ba lần, bác sĩ điều trị tâm lý cho cô vẫn luôn cho cô làm đủ loại trắc nghiệm, kết quả đều rất tốt, nhưng cô vẫn chưa thể nói chuyện được.

Từ phòng khám đi ra phòng vệ sinh, lúc quay về cô ở ngoài cửa nghe bác sĩ tâm lý nặng nề nói với cậu Du, tình trạng của cô thật sự hiếm thấy, có thể sau này sẽ không thể nào nói được.

Cậu Du không đem chuyện này nói cho cô biết, từ phòng khám ra vẫn cười khanh khách an ủi cô rất nhanh sẽ khỏi thôi. Ông không nói, Thích Ánh cũng vờ như không nghe thấy.

Nhưng sau khi về, mỗi đêm trước khi ngủ, cô đều đứng trước gương, tập nói.

Dù không hề có tác dụng gì.

Thích Ánh biết, đó là vấn đề của khối thân thể này.

Dường như cơ thể này kháng cự tất cả kí ức có liên quan đến bố mẹ, cũng kháng cự việc nói chuyện.

Cô cũng không biết phải làm thế nào.

Nhạc Lê thấy dáng vẻ ủ rũ, chán chường của cô, vội cất gương đi, dùng giấy lau đi máu của mụn trên trán, nhích lại gần an ủi cô: “Không sao đâu Ánh Ánh, học kì này không nói được thì vẫn còn học kì sau, học kì sau không nói được thì vẫn còn có học kì sau sau nữa! Tớ tin trước lúc cậu tốt nghiệp, nhất định sẽ khỏe lại thôi!”

Thích Ánh phấn chấn lại, cười với bạn cùng bàn ấm áp như mặt trời nhỏ này.

Buổi sáng căn bản không có tiết, đều là thu bài tập của học sinh, sinh hoạt lớp. Lúc buổi chiều vào học, Lưu Khánh Hoa bỗng nhớ ra gì đó, đứng trên bục giảng tuyên bố: “Bắt đầu từ ngày mai, trường học khôi phục lại việc tập thể dục ra chơi, tất cả đều phải đi, không đi trừ điểm lớp.”

Cả lớp lập tức vang lên một trận kêu rên.

Lúc vào đông của học kì trước, trường học tỉ mỉ sợ học sinh chịu khổ, nên không để họ đứng ngoài sân thể dục vào ngày giá lạnh, chịu cơn gió rét, rất nhân đạo bỏ đi tiết mục thể dục giữa giờ. Các học sinh vốn cho rằng sau này cũng không cần nữa, nào ngờ vừa vào học kì này lại bắt đầu lại rồi.

Lưu Khánh Hoa dùng đồ lau bảng vỗ lên bàn: “Yên lặng! Trường học không phải vì thể chất của các em hay sao! Ngày ngày ở trong lớp không vận động, thi cử một kì liền choáng váng, mùa xuân dễ dàng bị cảm, nhất định phải tăng cường luyện tập!”

Lớp trưởng Trần Mộng Khiết bỗng nghĩ ra gì đó, giơ tay hỏi: “Cô Lưu, học kì này có phải là đến lượt lớp chúng ta tập mẫu không ạ?”

Tập mẫu chính là lúc tập thể dục đứng ở hàng trên cùng ở sân khấu, hướng dẫn tất cả học sinh trong trường tập theo động tác. Tổng cộng gồm bốn người, hai người lớp 10 và hai người lớp 11, cứ nửa học kì sẽ đổi một lần.

Trước giờ đều chọn lớp phó văn thể mỹ của các lớp, dáng người tiêu chuẩn, động tác cũng phải chính xác, so với đội cầm cờ còn được nhiều người chú ý hơn.

Lưu Khánh Hoa gật đầu: “Đúng vậy, lớp mình cùng với lớp 11/13. Nhưng lớp phó văn thể mỹ của lớp 11/13 bị cảm nặng, nên lớp chúng ta sẽ chọn ra hai người.” Sau đó cô quét mắt sang bên dưới gọi tên: “Triệu Đô Nam, Thích Ánh, hai em chuẩn bị nhé, động tác thể dục vẫn còn nhớ cả chứ?”

Triệu Đô Nam ban đầu biết mình chắc chắn sẽ tập mẫu, nên gương mặt đều là niềm vui đắc ý. Bỗng nghe thấy tên của Thích Ánh, nụ cười chợt cứng lại, răng lợi suýt nữa bị cô nàng cắn nát.

Sao ở đâu cũng có kẻ tàn phế này thế!

Nhưng cô ta sợ Quý Nhượng, từ sau lần đó không dám lại bắt nạt Thích Ánh nữa, có giận cũng chỉ đành nhịn lại.

Thích Ánh nghe thấy tên mình cũng rất kinh ngạc, không biết sao mình lại mơ mơ hồ hồ trở thành người tập mẫu.

Lưu Khánh Hoa không giải thích, trực tiếp kết thúc chủ đề này, phát đề kiểm tra mới xuống: “Tất cả dọn sách vào, bài trắc nghiệm vào học, để tôi xem các em trong kì nghỉ tết có phải chỉ lo chơi hay không.”

Bên dưới lại là một trận gào thét.

Lưu Khánh Hoa nhìn thấy Thích Ánh đang ngoan ngoãn cất sách vào, chuẩn bị kiểm tra, trong lòng thầm thở dài.

Hôm qua Du Trình gọi điện thoại cho cô, nói sơ về tình hình của Thích Ánh. Cô gái nhỏ tuy nhìn đã không khác gì người bình thường nhưng từ đầu chí cuối lại không có cách nào mở miệng nói chuyện, có thể thấy vết thương tâm lý vẫn đọng lại sâu trong lòng cô.

Du Trình xin cô có thể chăm sóc Thích Ánh nhiều hơn, để cô có thể càng tiếp xúc với nhiều người, sớm ngày mở lòng.

Lưu Khánh Hoa cũng rất quý Thích Ánh, cô bé nhất định sẽ như trước hoàn thành. Hi vọng lần này cô sẽ lấy hết dũng khí để làm, cuối cùng có thể trở thành một phần nguyên nhân hỗ trợ cô mở miệng nói chuyện.

Nhạc Lê còn kích động hơn Thích Ánh, vừa ra chơi liền thì thầm bên tai cô: “Ánh Ánh! Cậu nhất định phải tập thật tốt nhé! Nhất định phải đẹp hơn Triệu Đô Nam, đứng trước mặt học sinh cả trường chiếm sạch vẻ vang của cậu ta!”

Thích Ánh ngờ vực chớp mắt, dường như đang nói: Cần khoa trương vậy không?

Nhạc Lê ừ hử một tiếng gật đầu: “Đương nhiên! Cậu nghĩ xem, cả trường hơn ba nghìn học sinh đấy! Lớp học của ba khối khác lầu, rất nhiều người người học ba năm trong trường cũng không gặp nhau lấy một lần! Ngoại trừ lúc chào cờ, tập thể dục giữa giờ chính là cơ hội gặp mặt duy nhất của các học sinh toàn trường!”

Cô hưng phấn lay lay cánh tay của Thích Ánh: “Đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ tập theo động tác của cậu đó! Trước đây khi internet chưa phổ biến, mọi người đều là dựa vào người đứng tập trên sân khấu để chọn hoa khôi của trường đấy!” Cô chắc nịch cuộn tay lại: “Tan học tớ cùng cậu đi tập động tác! Chúng ta nhất định phải áp đảo! Nổi bật bốn phương tám hướng!”

Thích Ánh cái hiểu cái không, thật ra cô cũng không cần hiểu. Bởi vì vừa tan học cô liền chạy đến lớp 11/9 tìm Quý Nhượng, lấy ra nửa túi mứt hạnh nhân đưa cho anh.

Cô khó khăn lắm mới không ăn sạch.

Lúc cô lấy nó từ trong túi ra, vẻ mặt hệt như viên dạ minh châu biết phát sáng.

Quý Nhượng nhận lấy chiếc túi, lấy một viên bỏ vào miệng, lúc răng vừa cắn liền vang lên tiếng ‘rắc’ thanh thúy.

Thích Ánh ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nuốt nước bọt.

Quý Nhượng sắp bị dáng vẻ đáng yêu của cô làm chết mất, cố ý trêu cô: “Đều cho tôi hết sao?”

Đôi mắt cô ngập tràn tiếc nuối nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

Anh cầm chiếc túi lắc lư trước mặt cô, cười hỏi: “Thế có muốn ăn hạt cuối cùng không?”

Cô gái nhỏ nhanh chóng gật đầu, sau đó lại ngoan ngoãn đưa một ngón tay ra: Chỉ cần một hạt là đủ rồi.

Quý Nhượng bị sự đáng yêu của cô làm cho tim gan rung động.

Mạng cũng muốn cho cô.

Huống hồ là một túi mứt quả.

Anh ôm hàm vờ than một tiếng: “Đau răng, không ăn được. Bỏ đi, đều cho cậu đấy.”

Hai mắt Thích Ánh sáng lên, vui vẻ nhận lấy chiếc túi, lách cách đi cạnh anh vừa đi vừa cắn, gương mặt nhỏ phồng phồng, giống như chuột hamster, ăn đến vô cùng thỏa mãn.

Hóa ra cô thích ăn cái này như thế.

Thích như thế còn chừa một nửa lại cho anh.

Quý Nhượng cảm thấy tim mình mềm đến sắp nhỏ ra nước rồi.

Hai người cùng đến tiệm đồ ngọt làm bài tập một tiếng mới đi về.

Quý Nhượng vẫn phải tiếp tục đi học thêm, tối về nhà làm xong bài tập học thêm mà giáo viên giao đã là đêm khuya, mỗi ngày đều ngủ không đủ.

Toàn là dựa vào nghỉ lao mười phút của mỗi tiết để ngủ bù.

Ra chơi hai mươi phút tập thể dục thật sự là lễ vật trời ban cho anh, có thể ngủ một giấc ngon.

Chuông ra chơi vừa vang lên anh liền gục đầu ngủ.

Ban cán sự cũng không dám đi gọi anh, dù sao đi nữa lớp 11/9 cũng không thể nào trở thành lớp ưu tú, điểm lớp có trừ hay không cũng không sao, dù sao vẫn hơn là bị đại ca đánh một trận.

Bên ngoài ồn ào khiến anh không cách nào ngủ ngon được. Sau khi tập thể dục giữa giờ kết thúc, học sinh liên tục quay về lớp, Khuất Đại Tráng chạy nhanh như một cơn gió xông vào, bổ nhào đến cạnh anh: “Anh Nhượng! Anh Nhượng!”

Nếu như không phải bị chuông vào tiết đánh thức, Quý Nhượng liền muốn gϊếŧ người.

Câu nói tiếp theo của Khuất Đại Tráng đã cứu lấy mạng cậu ta: “Tiểu tiên nữ của anh đứng tập mẫu kìa!”

Quý Nhượng vẫn chưa hết buồn ngủ, ngây ra một lúc mới hỏi: “Tập mẫu gì?”

Khuất Đại Tráng kích động không thôi: “Tập mẫu trong thể dục giữa giờ! Cô ấy đứng trên sân khấu tập mẫu, học sinh cả trường đều tập theo cô ấy! Ôi đệch, cái đám lớp 12 vừa rồi còn huýt sáo với cô ấy đấy!”

Quý Nhượng lập tức tỉnh táo, không còn chút buồn ngủ nào.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Bảo bối của anh bị người khác nhìn thấy rồi, sau này giấu không được nữa.

Đại ca vô cùng buồn bực kéo áo khoác trên đầu xuống, cả buổi sáng đều buồn bực không vui.

Tan học buổi sáng, anh liền đến đón Thích Ánh đi ăn, vừa đi đến lớp 11/2, liền nhìn thấy Thích Ánh cùng Nhạc Lê bị bốn năm nam sinh chặn lại ở cầu thang, nam sinh đứng đầu trong tay còn cầm một bức thư, cười lanh lảnh nói với Thích Ánh: “Học muội, một là nhận thư tình của anh, hoặc là cùng anh đi ăn, em chọn một cái đi? Nếu không anh sẽ mất mặt lắm đấy.”

Nam sinh xung quanh đều hùa theo.

Nhạc Lê đoán được Thích Ánh sẽ nổi tiếng, nhưng không đoán được cô lại ‘hot’ nhanh như thế, mới có một buổi sáng mà các anh trai lớp 12 đã theo đuổi đến tận cửa lớp rồi!

Đây chính là sức hấp dẫn của tiên nữ sao!

Cô tuy có hơi kích động, nhưng dù sao đi nữa cũng không phải là đương sự, nên chỉ đành mím môi nhìn phản ứng của Thích Ánh.

Thích Ánh lại vô cùng khổ não.

Cô vừa không muốn nhận thư tình vừa không muốn ăn cơm với anh ta.

Cô lắc đầu với nam sinh.

Nam sinh kia bắt nạt cô không nói được, trêu cô: “Lắc đầu là ý gì? Không nhận thư tình, đi ăn trưa? Hay là không ăn cơm trưa, nhận thư tình?”

Cô nghiêm mặt, liên tục lắc đầu.

Hai cái đều không chọn!

Nam sinh sắp bị sự đáng yêu của cô làm chết mất: “Học muội, em đừng lắc đến đầu mình cũng choáng rồi.”

Vừa dứt lời, một chai nước bị bóp méo ném đến bức tường cạnh họ. Chút nước còn sót lại trong chai văng lên mặt nam sinh.

Nam sinh vô cùngì giận dữ, lập tức quay đầu: “Mẹ nó, ai không có mắt vậy hả?”

Sau đó, thiếu niên lạnh lùng đứng trên hành lang, không nói lời nào nhìn anh ta.

Thích Ánh vừa gặp anh, gương mặt nhỏ lập tức lộ ra ý cười, vội vàng chạy đến nép sau lưng anh, ngón tay kéo kéo góc áo anh, cô ló đầu ra hừ một tiếng với nam sinh vừa rồi trêu cô.

Người không biết Thích Ánh rất nhiều, nhưng người không biết Quý Nhượng thì quả là rất ít.

Các nam sinh kia lập tức biến sắc, đưa mắt nhìn nhau.

Quý Nhượng cười: “Còn không cút, có phải muốn nằm viện thi đại học không?”

Cả đám người lập tức co chân chạy đi.

Nhạc Lê bị hơi thở lạnh lẽo trên người đại ca dọa cho chân cũng nhũn rồi, tự ý thức thấy vừa rồi cô có khuyên nhủ Thích Ánh, nên không dám qua đó đành chạy theo sau các nam sinh kia.

Quý Nhượng lúc này mới quay đầu nhìn Thích Ánh.

Hai mắt cô sáng lên, ngập tràn ý cười, chiếc cổ trắng như tuyết mê người vô cùng.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ cô đứng trên sân khấu nhảy nhảy nhót nhót bị cả trường nhìn thấy, Quý Nhượng liền muốn lấy áo quần trùm kín người cô lại, không cho bất kì ai được nhìn.

Anh hung dữ quát cô: ‘Không được phép yêu sớm! Nghe chưa!”

Thích Ánh không bị anh dọa sợ, cô ngoan ngoãn gật đầu. Ngược lại là học sinh đi ngang qua bị anh quát một tiếng liền giật mình.

Cậu ta liền run rẩy chạy đi.

Đến lúc chiều vào học, các lớp đều truyền nhau:

Đại ca không cho người ta yêu sớm.

Trước đó ép người ta làm bài tập, sau đó ép phải học hành chăm chỉ, giờ còn không cho yêu sớm???

Mẹ nó, cậu rốt cuộc là đầu gấu hay là giám thị vậy?